Hôm sau, Thẩm Hoài An, Cốc Thu Vũ và Tiêu Dực chuẩn bị ra chiến trường trợ giúp những người tu tiên khác.

Một đêm trước ngày đi, Lý Thanh Thành lần lượt đoán mệnh cùng với tương lai vận thế cho mấy người bọn họ. Hà Sơ Lạc, Lục Ngôn Khanh đều căng thẳng mà nhìn cậu ấy.

Mãi cho đến Lý Thanh Thành buông tay, cậu ấy nói, “Không có vấn đề lớn.” Sau đó mọi người mới nhẹ nhàng thở ra.

Lý Thanh Thành nhìn về phía ba người, cậu ấy nghiêm túc nói, “Mọi người phải nhớ kỹ, tuy rằng theo ý đệ thì mọi người sẽ không xảy ra chuyện gì, nhưng chớ bởi vậy mà sơ sẩy chủ quan. Tương lai của con người giống như là dây đằng không ngừng sinh trưởng, một hành động nhỏ hay một chút ý niệm thôi cũng sẽ làm thay đổi hướng đi của tương lai. Nhất định phải thật cẩn thận, bảo vệ chính mình thật tốt, mới có thể không lo lắng.”

“Huynh biết rồi, đệ yên tâm đi.” Thẩm Hoài An nói lời an ủi, “Chúng ta nhất định sẽ lượng sức mà làm.”

Hà Sơ Lạc luyến tiếc Cốc Thu Vũ, muốn đi cùng nàng ấy, nhưng lại bị Cốc Thu Vũ từ chối.

Đêm đó, Cốc Thu Vũ trấn an Tiểu Hồ, Thẩm Hoài An và Lục Ngôn Khanh ngồi trên mái hiên ở chủ điện uống rượu.

Từ nơi này nhìn ra, trên trời ánh sao lập lòe, Huyền Sơn Cổ Mạch yên tĩnh không tiếng động, kết giới sương mù nơi xa chậm rãi vận hành.

“Huynh thật sự không đi sao?” Thẩm Hoài An nói, “Đệ cảm thấy huynh rất thích hợp làm lãnh đạo, nếu ở trên chiến trường, chắc chắn huynh sẽ tỏa sáng.”

Lục Ngôn Khanh lắc đầu, ngón tay thon dài của cậu nắm chặt chén rượu.

“Huynh ghét giết chóc, cũng không muốn tham dự vào chiến trường.” Cậu thì thào, “Nếu có thể, huynh hy vọng tam giới hoà bình.”

Thẩm Hoài An cười cười, “Lời này của huynh rất giống lời nam nhân kia nói.”

Sau khi Quân Lạc Trần tới môn phái, các đệ tử đã từng hỏi hắn vì sao lại ở đây. Quân Lạc Trần nói, tất cả những chuyện này cũng không phải điều lòng hắn mong muốn, hắn hy vọng hoà bình.

Lục Ngôn Khanh buông chén rượu, cậu thở dài một tiếng, nhìn Thẩm Hoài An.

“Huynh biết tính tình của đệ, cũng biết đệ chắc chắn sẽ đi.” Cậu nói, “Chỉ là đệ phải nhớ kỹ, đệ là sư huynh, đệ phải đưa bọn họ bình an trở về.”

“Đệ biết rồi.”

Ngày hôm sau, ăn sáng xong, sau khi bái biệt sư phụ và các sư huynh, sư muội, ba người Thẩm Hoài An rời khỏi môn phái.

Hiện giờ thánh đồ của Ma thần còn chưa hình thành quy mô, chỉ là, có rất nhiều ma tu ỷ vào năng lượng và sức mạnh hỗn độn đang lan tràn vào Đại Lục, đồng loạt chạy ra bốn phía xâm lấn khu vực Trung Nguyên.

Rất nhiều môn phái nhỏ ở khu vực Trung Bộ bị Ma tu lấn chiếm địa bàn, từ đó bọn họ đã thành lập các liên minh trừ ma, cùng nhau bảo vệ ích lợi của chính mình.

Các đại môn phái về cơ bản đều ở phương Nam, còn chưa bị lan đến, hơn nữa, đội ngũ thánh đồ lại là năm bè bảy mảng, tự đánh lẻ một mình, nên các môn phái tu tiên có quy mô nhỏ cũng đủ khả năng đối phó, các đại môn phái bèn không nhúng tay vào, cũng không phái người đến chi viện. 

Thẩm Hoài An, Cốc Thu Vũ và Tiêu Dực ngay lúc này tiến đến chi viện, thực sự là một cơ hội rất tốt. Có thể dùng những ma tu này luyện tập, cũng sẽ không có nguy hiểm quá lớn.

Môn phái nhỏ tiếp đón bọn họ là Thanh Đào Các, người đến đón bọn họ tên là Hồng Lượng, tính cách rất thân thiện.

“Mấy năm nay không ít lần nghe được đại danh của Tinh Thần Cung các vị. Tiên tông đại bỉ năm đó các vị tham gia, chính ta cũng từng chứng kiến, lòng này đã khâm phục các vị từ rất lâu rồi.” Hồng Lượng cười nói, “Các vị có thể đến tương trợ âu cũng là vinh hạnh của chúng ta.”

“Hồng đạo hữu khách khí rồi.” Cốc Thu Vũ nói, “Chúng ta đều là đệ tử tu tiên, giúp người chính là giúp mình, xin đừng nói lời khách khí như thế.”

Tiêu Dực ít nói, Thẩm Hoài An cũng vậy, Tiểu Cốc tự nhiên trở thành người gánh vác chuyện giao tiếp. Nàng có dung mạo xinh đẹp, cách nói năng dịu dàng, rất dễ có được hảo cảm của người khác.

Vốn ba người vừa đến khu vực Trung Bộ, ngoài cảm thấy năng lượng ở nơi này bị ô nhiễm cao hơn nhiều so với phương Nam ra, thì chưa có cảm giác gì khác.

Kết quả là vừa tiến vào Thanh Đào Các đã cảm giác được môn phái này thập phần áp lực, các đệ tử của Thanh Đào Các gần như chẳng tươi cười, sắc mặt mỗi người đều rất nghiêm túc.

“Mong các vị thứ lỗi.” Hồng Lượng thở dài nói, “Khu vực này của chúng ta bị đám được gọi là thánh đồ ma tu kia quấy rầy đã nhiều lần, còn có nhiều đệ tử chết và bị thương, tâm tình của mọi người đều không tốt lắm.”

Hắn ta nhìn về phía bọn họ, rất quan tâm nói, “Tuy rằng ta biết năng lực của các vị, nhưng đây là lần đầu mọi người tiếp xúc với chiến trường, ắt hẳn sẽ cảm thấy khó chịu. Nếu ma tu lại đến xâm phạm, các vị đứng ở phía sau quan sát là được.”

Ba người đều gật đầu.

Bên trong Thanh Đào Các còn có các đệ tử mặc y phục của môn phái khác, bây giờ các môn phái nhỏ đã thành lập liên minh với nhau, bọn họ phái đệ tử của mình sang môn phái khác bổ trợ sự thiếu thốn của nhau.

Theo như Hồng Lượng giới thiệu, rất nhiều các đệ tử có biểu cảm chết lặng mỏi mệt, cũng là vì bọn họ đã liên tục giằng co với thánh đồ ma tu ngót nghét hai tháng rồi.

Hai bên thường xuyên chủ động xuất kích, nhưng vị trí của phía người tu tiên đã hoàn toàn bị bại lộ dưới đôi mắt những kẻ ma tu, mà thánh đồ ma tu giống như là châu chấu vậy, giết mãi không hết, cuồn cuộn không ngừng, tiến công đánh lén chẳng kể ngày đêm.

Sức mạnh hỗn độn trong không khí càng ngày càng khiến các đệ tử tu tiên khó chịu, chỉ khi đứng ở trong môn phái, nằm trong trận pháp này mới khiến người ta dễ chịu hơn đôi chút.

Bốn người đang nói chuyện thì bỗng nghe được có người hô lên, “Ma tu lại tới nữa!”

Các đệ tử vốn đang rất trầm lặng đều bật dậy ngay tức khắc.

Cảm giác tư duy của những thánh đồ ma nhân đã hấp thụ sức mạnh hỗn độn kia không giống người bình thường, bọn họ cáu kỉnh hơn, không thèm sợ hãi cho an nguy của bản thân, dường như chỉ nghĩ đến việc đánh bại hết đám người tu tiên mà thôi.

Tất nhiên liên minh trừ ma không thể để bọn họ đẩy chiến tuyến đến gần môn phái, trong lúc thánh đồ ma nhân còn cách mấy trăm dặm bên ngoài, rất nhiều các đệ tử tu tiên đã cầm pháp bảo, từng người phối hợp đồng loạt ra tay.

Ba người Thẩm Hoài An cũng đi theo phía sau, nhưng bọn họ chỉ dừng lại bên cạnh chiến trường, đứng quan sát từ xa, trong lòng cũng có rất nhiều xúc động.

Có lẽ tu vi của những đệ tử này không cao bằng bọn họ, nhưng dù đã trải qua những thách thức trong cuộc tiên tông đại bỉ, cũng không cách nào sánh được với sự chấn động của đường đua sinh tử trên chiến trường chân chính này.

Từ nơi xa nhìn lại, chiến tuyến hai bên rất dài, trên trời dưới đất, mỗi người một bản lĩnh khác nhau, các loại pháp bảo cùng thuật pháp phát ra ánh sáng loá mắt, mặt đất dường như cũng ầm ầm rung động.

“Thật là kỳ quái.” Hồng Lượng nhíu mày nói.

“Làm sao vậy?” Thẩm Hoài An hỏi.

“Tính đến bây giờ, ma tu đến xâm phạm cũng đã hơn hai tháng, ta luôn cảm thấy bọn họ càng ngày càng lợi hại.” Hồng Lượng nói, “Cũng có thể là do sức mạnh hỗn độn khiến Cửu Châu Đại Lục trở thành sân nhà của những thánh đồ ma nhân kia, thực lực và thủ đoạn của bọn chúng ngày càng xảo quyệt.”

Hắn ta nói, “Nếu như bọn chúng cứ mạnh lên với tốc độ này, có lẽ chúng ta sẽ không chống đỡ được nữa, lúc ấy phải xin mười đại môn phái chi viện.”

Khi nói chuyện, nơi xa lại truyền đến tiếng vang khiến đất rung núi chuyển, mọi người ngẩng đầu, ngay tức khắc nhìn thấy thánh đồ ma nhân bên kia xuất ra một cao thủ, tay hắn ta cầm hỏa tiên, một kích đánh bay mười mấy đệ tử tu tiên. 

Ma nhân kia phá vỡ thế trận của liên minh trừ ma, giữa các đệ tử tu tiên lộ ra một khoảng trống, đám ma tu tức khắc tiến công muốn đột phá phòng tuyến. 

Hồng Lượng nhăn mày. Hắn ta là đệ tử dẫn đầu của Thanh Đào Các, đương nhiên vào lúc này không thể ngồi xem mặc kệ.

Hắn ta vừa muốn đứng dậy chi viện, Thẩm Hoài An nói, “Hồng sư huynh, ta cùng đi với ngươi.”

“Ngươi chắc chứ?” Hồng Lượng quay đầu, vô cùng quan tâm mà hỏi han.

Thẩm Hoài An gật gật đầu.

Mạng người quan trọng, hai người cùng nhau xông đến chiến trường trước mặt.

Tên ma nhân cầm roi da kia rất lợi hại, có lẽ tu vi vốn có của hắn ta vốn đã không tồi rồi, sau đó lại được tăng cường thêm sức mạnh hỗn độn nên càng mạnh hơn, mơ hồ có bộ dạng của Kim Đan trung kỳ.

Hồng Lượng cũng cùng ở kỳ Kim Đan, Thanh Đào Các chủ yếu tu luyện pháp thuật, hắn ta mang thuộc tính Thổ, bấm đốt ngón tay niệm thần chú, mặt đất đã rung động ầm ầm. 

Những đệ tử tu tiên khác lập tức tản ra, một giây sau, mặt đất nứt toác ra, những cục đá cực lớn như Thái Sơn áp đỉnh công kích đám ma tu, ma nhân cầm roi da thân mình như rắn bay lượn trên không trung, gió mạnh chém vỡ đất đá.  

Hai người giao đấu với nhau, Hồng Lượng còn băn khoăn các đệ tử tu tiên khác nên chưa dốc hết toàn lực, nhưng đối phương lại không kiêng kỵ gì cả, những ma tu gần hắn ta đều lao đến. 

Ma nhân cầm roi có lẽ đã chú ý tới Hồng Lượng nhất tâm nhị dụng [*], tìm được sơ hở một kích chí mạng, tâm của Hồng Lượng vẫn treo trên người đồng môn bên cạnh, chốc lát không chú ý, ngọn lửa nóng rát đã gần ngay trước mặt. 

[*] Nhất tâm nhị dụng: là ám chỉ đến một suy nghĩ nhưng chia làm hai luồng cảm nhận; tác dụng được hiểu như là một suy nghĩ nhưng có hai hướng đi vậy, không biết hướng nào tốt cả, phải áp dụng vào thì mới có thể biết được.

Cuộc chiến giữa những người có cùng tu vi chính là biến đổi thất thường như thế, chỉ một sơ suất nhỏ trong nháy mắt thôi cũng có khả năng đưa mạng mình dâng tặng cho kẻ địch. 

Trong nháy mắt bị luồng khí cực nóng của ngọn lửa bao vây, Hồng Lượng cho rằng hắn ta chết chắc rồi. 

Không nghĩ tới cùng lúc đó, một nguồn năng lượng cực mạnh mẽ từ bên cạnh lao ra, cứng rắn chuyển hướng một kích kia của ma nhân. 

Th0 dốc trong nháy mắt cũng đủ để Hồng Lượng thoát khỏi hiểm cảnh, hắn ta nhanh chóng kéo dài khoảng cách. Hồng Lượng ngẩng đầu, nhìn thấy trường kiếm trong tay Thẩm Hoài An, cậu thản nhiên nhìn ma nhân đối diện. 

Tuy tuổi của Thẩm Hoài An nhỏ hơn Hồng Lượng rất nhiều, nhưng tu vi lại cao hơn Hồng Lượng, ma nhân cầm roi cũng đã cảm nhận được điều đó, sắc mặt hắn ta lập tức nghiêm túc, một roi vung ra, ngọn lửa đỏ rực rít gào xông về phía Thẩm Hoài An

Chỉ thấy động tác của Thẩm Hoài An đứng giữa không trung nhanh nhẹn, lưu loát và xinh đẹp, một kiếm bổ ngang, kiếm khí màu trắng xé toạc mặt đất, chém đôi ngọn lửa đỏ thành hai nửa, dường như muốn phá nát thiên địa, lộ ra khuôn mặt sợ hãi và không dám tin tưởng của ma nhân đứng phía sau. 

Oành!…

Sau một trận đất rung núi chuyển, đám người ngẩng đầu, nhìn thấy trước mặt Thẩm Hoài An lộ ra một cái rãnh sâu, mà tên ma nhân cầm roi kia đã không thấy bóng dáng đâu nữa, chỉ có một khối đất khô cằn bên cạnh miệng khe nứt là minh chứng cho thấy tên ma tu kia đã từng ở đây. 

Một kích này của Thẩm Hoài An khiến tất cả mọi người kinh ngạc đến há hốc miệng.

Một lát sau, các đệ tử tu tiên đều hoan hô vang dội, sĩ khí bị mài mòn trong hai tháng dài chiến đấu cũng bắt đầu phấn chấn lên, liên minh trừ ma đánh một tiếng trống làm tinh thần hăng hái thêm, toàn lực diệt sạch thánh đồ ma nhân đối diện. 

Ba người của Tinh Thần Cung đi đến chiến trường chỉ có năm, sáu ngày thôi, nhưng danh tiếng về chiến tích của bọn họ đã bắt đầu không ngừng truyền về giới tu tiên. 

Tuy nói trong giới tu tiên có rất nhiều tu sĩ có trình độ như thế này, nhưng ba người của Tinh Thần Cung này còn quá nhỏ tuổi, mới hơn hai mươi, có thể làm sư đệ, sư muội của tất cả những người trên chiến trường, nhưng bọn họ lại có trình độ bực này. Ánh mắt người khác nhìn bọn họ, cứ như là đang nhìn vào hy vọng của tương lai. 

Bây giờ ba người bọn họ mới hơn hai mươi lăm, hai mươi sáu tuổi mà đã có trình độ cao như thế này, nếu như lại qua vài chục năm nữa, những đệ tử trẻ tuổi của Tinh Thần Cung này chắc chắn sẽ rất nổi bật xuất chúng, trở thành những người lóa mắt nhất trong giới tu tiên. 

Ngày nào ba người cũng báo bình an về môn phái, thuận tiện cũng báo luôn những tin tức mới nhất. 

Lại là mấy ngày sau, tình hình bắt đầu thay đổi rồi. 

“Khi chúng con mới đến, thánh đồ ma tu ở đối diện chia năm bè bảy mảng, chỉ biết xông lên phía trước.” Trong pháp bảo truyền âm, Thẩm Hoài An nói, “Bây giờ bọn họ rõ ràng đã có tổ chức chính quy và kế hoạch, xem ra sắp đến thật rồi.”

Tạm dừng một lát, cậu lại nói tiếp: “Năng lượng hỗn độn ở Trung Bộ này càng ngày càng mạnh hơn, có lẽ Ma thần sắp xuất hiện rồi.”

Ma thần trong miệng Thẩm Hoài An thì chưa xuất hiện, nhưng một ngày sau, một người lại ngoài ý muốn xuất hiện trong giới tu tiên. 

Khi Ngu Sở nhận được thông báo của Vũ Hoằng Vĩ cũng hơi kinh ngạc. 

Nguyên nhân không có gì khác, chính là Kiều Vu, thủ lĩnh của núi Ám Nha, người mạnh nhất trong những thế lực ở Ma Vực, mang hơn trăm thuộc hạ ma tu đi xuống phía Nam, sau khi gặp các môn phái tu tiên bị đánh chết mấy chục người cũng không phản kháng. 

“Kiều Vu nói hắn ta đến là muốn đàm phán.” Vũ Hoằng Vĩ nói, “Người của hắn ta đều bị chúng ta khống chế hết rồi, hắn ta nói muốn bàn chuyện với chúng ta.”

Không phải tất cả các môn phái đều tham dự vào cuộc đàm phán với Kiều Vu.  

Thời điểm Ngu Sở đến thì thấy ngoại trừ Vũ Hoằng Vĩ và các tiền bối của Thiên Đạo Minh ra, thì cũng chỉ gọi thêm các chưởng môn của ngũ đại môn phái và Ngu Sở nữa là hết. 

“Ngu chưởng môn đến rồi, mời ngồi.” Minh chủ của Thiên Đạo Minh là Thái Thăng chân nhân hòa nhã nói. 

Sau khi Ngu Sở ngồi xuống, Thái Thăng chân nhân nhìn Vũ Hoằng Vĩ, “Vũ chưởng môn, làm phiền rồi.” 

Vũ Hoằng Vĩ hơi gật đầu, ông gõ nhẹ bàn, các đệ tử phái tu tiên dẫn một nam nhân trung niên tiến vào, người đó chính là Kiều Vu.  

Nam nhân này bị pháp bảo khống chế, hắn ta ngồi trên cái ghế ở giữa phòng, xung quanh là các cao thủ của giới tu tiên vây quanh, ngược lại thì trông hắn ta có vẻ rất thản nhiên. 

“Kiều Vu, ranh giới giữa tu ma và tu tiên đã được thành lập trăm ngàn năm nay, vậy mà ngươi dám một mình đến đây để đàm phán ư?” Thái Thăng chân nhân nhàn nhạt nói: “Trong hồ lô của ngươi bán thuốc gì [*]?” 

[*] Không biết ai đó đang nghĩ gì. 

“Các ngươi cho rằng, nếu không phải thật sự không còn đường để đi, ta sẽ đến tìm các ngươi sao?” Kiều Vu lạnh lùng nói, “Lần này ta đến là vì hơn chín vạn ma tu trong vùng của ta.” 

“Ngươi muốn gì?”  

“Ta mong chúng ta có thể hợp tác.” Kiều Vu nhìn bọn họ, “Chúng ta cùng đi đánh bại tên Ma thần kia.” 

“Đúng là nực cười!” Chưởng môn của Vô Định Môn lạnh lùng nói: “Ma thần xuất hiện, các ngươi vui còn không kịp, làm sao có thể muốn giết hắn ta cơ chứ?” 

“Ngươi cho rằng sức mạnh hỗn độn chỉ ảnh hưởng đến người tu tiên hay sao?” Kiều Vu trào phúng, “Hiện giờ Ma Vực đã trở thành đại bản doanh của Ma thần, tuy ma khí đã cạn kiệt, song sức mạnh hỗn độn lại tàn sát bừa bãi, nếu không phải môn đồ của bọn chúng, những ma tu khác sống không bằng chết.”  

“Vậy tại sao các ngươi lại không quy phục hắn ta?” Trưởng lão của Phích Lịch Môn ngờ vực, “Ma tu các ngươi không phải luôn chờ đợi Ma thần giáng thế hay sao?” 

“Ma thần mà bọn ta muốn, là người đứng đầu có thể thống lĩnh tất cả các ma tu, không phải là một kẻ điên.” Kiều Vu nói, “Ngươi có biết hắn ta vừa xuất hiện đã phá hủy đi tòa thành nào của Ma Vực không?” 

“Cái gì?” Các chưởng môn hai mắt nhìn nhau, bọn họ lại nhìn Kiều Vu, “Ý ngươi là, Ma thần kia xuất hiện rồi?”

Kiều Vu khẽ gật đầu.

“Năng lượng hỗn độn kia của hắn rất cổ quái, đã khiến rất nhiều ma tu cấp thấp phát điên, những thánh đồ kia đã phá hoại trật tự của Ma Vực, không ai có thể khống chế được.” Kiều Vu nói nhỏ, “Chỉ dựa vào giới tu tiên các ngươi, sợ rằng không thể đủ được. Có lẽ tai ương diệt thế này buộc tất cả mọi người phải hợp lực chống lại.”

“Ngươi nói thì hay lắm, nhưng ngươi nghĩ chúng ta sẽ tin ma tu hạ lưu bất kham như các ngươi sao?” Trưởng lão Xuyên Vân Môn lạnh lùng chất vấn. 

Kiều Vu ngẩng đầu, ánh mắt lạnh lùng của hắn ta nhìn trưởng lão của Xuyên Vân Môn. 

“Hạ lưu bất kham? Đây chẳng qua là các ngươi vạch lá tìm sâu mà thôi.” Kiều Vu nói, “Ma nhân thì không xứng được sống sao? Chúng ta chẳng qua chỉ tu luyện ma lực mà thôi. Ta sinh ra ở Ma Vực, trời sinh là Ma tộc, nữ nhi của ta cũng được sinh ra trên mảnh đất ấy, lẽ nào chỉ bởi vì huyết thống của một đứa nhỏ chưa biết bi bô tập nói, mà đã nhận định con bé là hạ lưu bất kham hay sao?”

“Ngươi…” Trưởng lão Xuyên Vân Môn nhất thời nghẹn lời, ông ta tức giận nói: “Chuyện các ngươi tâm tư ác độc, chỗ nào cũng nhúng tay vào, chỉ sợ thiên hạ không loạn cũng là sự thật.”

Kiều Vu nhìn ông ta chăm chú, lạnh lẽo nói: “Từ khi được sinh ra, ta đã biết Ma tộc chúng ta như chuột dưới cống ngầm, chỉ có thể sống ở nơi tồi tệ nhất của Đại Lục. Cửu Châu Đại Lục xinh đẹp như thế, ma tu không chỉ không thể đặt chân vào một bước, mà nếu như chúng ta xuất hiện, sẽ bị người tu tiên các ngươi gi3t ch3t không cần lý do. Ta hỏi ngươi, như vậy thì làm sao chúng ta không hận các ngươi cho được?”

Hắn ta lại nói: “Các ngươi cắt đứt đường sống của chúng ta, còn căm hận nhiều thế hệ của chúng ta muốn phản kích, muốn sống tốt hơn thì có gì là sai cơ chứ? Cái chính phái mà người tu tiên các ngươi nói rốt cuộc dựa vào đâu mà lập nên, xét đến cùng đó còn không phải là vì tư lợi ư, vậy có khác gì ma tu chúng ta đâu chứ?”

Kiều Vu liên tiếp chất vấn, nói đến nỗi làm trưởng lão của Xuyên Vân Môn cứng họng không trả lời được, bầu không khí trong phòng rất căng thẳng. 

“Được rồi.” Thái Thăng chân nhân nói, “Kiều Vu, ta biết ngươi có thể đến tìm chúng ta, chắc chắn là đã bị ép đến cùng đường rồi, nhưng đây không phải là chuyện nhỏ, chúng ta cũng phải thương nghị với nhau một chút.”

“Các ngươi tốt nhất nên nắm chắc thời gian.” Kiều Vu lạnh lùng nói, “Đợi đến lúc Ma thần xây dựng xong đại quân, sức mạnh tràn đầy hơn nữa, có lẽ hắn ta không chỉ một kích có thể nắm giới tu tiên trong tay, mà còn có thể ra tay với Tiên giới. Đến lúc đó bọn ta có lẽ còn một con đường sống, nhưng các ngươi sẽ không có gì cả.”

“Ngươi là một trong những thủ lĩnh của Ma tộc, chắc chắn có biết một ít nội tình.” Giọng Vũ Hoằng Vĩ trầm xuống, “Nếu muốn đàm phán, vậy thì phải lấy chút thành ý ra mới được.”

“Được, ta có thể nói cho các ngươi những chuyện mà ta biết.” Kiều Vu nói, “Nếu như trận đại chiến trong tương lai thật sự có thể kết thúc, ta yêu cầu các ngươi phân từ phía Tây đến Tây Bắc cho Ma Vực.”

Hắn ta vừa mở miệng đã muốn lấy một nửa diện tích của Cửu Châu Đại Lục, sắc mặt của các chưởng môn, trưởng lão đều hơi nặng nề. 

“Chúng ta không thể đáp ứng yêu cầu của ngươi. Chúng ta có thể đại diện cho môn phái, nhưng không thể đại diện cho cả giới tu tiên. Dù hiện tại có đáp ứng ngươi thì ngươi có lẽ cũng không tin.” Thái Thăng chân nhân chậm rãi nói, “Những chuyện này có thể thương lượng sau khi chiến đấu xong, chuyện quan trọng hơn lúc này chính là nghênh địch.”

“Được thì được, nhưng hai bên chúng ta làm sao có thể tin tưởng nhau đây?” Kiều Vu lạnh giọng nói, “Các ngươi lo lắng hợp tác của chúng ta có điều dối trá, mà ta cũng lo lắng các ngươi sẽ qua cầu rút ván.” 

“Nếu không thì như thế này đi.” Chưởng môn của Lôi Đình Môn đưa ra kiến nghị: “Ngươi đưa nữ nhi của ngươi đến đây làm con tin, chúng ta cũng đưa một con tin cho ngươi, thế nào?”  

Ông ta vừa nói như vậy, sắc mặt Kiều Vu lạnh xuống trong nháy mắt.  

“Như thế không được. Con tin mà ma tu biết và tin tưởng, chắc chắn đó là một người có danh tiếng, chắc chắn có tu vi rất cao, nếu như trong tương lai không thể lên chiến trường góp một phần lực, vậy thì thật lãng phí.” Thái Thăng chân nhân nói, “Hơn nữa, hai bên trao đổi con tin như thế này, còn chưa chính thức hợp tác đã có khúc mắc trong lòng rồi.” 

“Chân nhân, ngài nói nên làm thế nào đây?”

Thái Thăng chân nhân suy nghĩ một lát, ông ngẩng đầu nhìn Ngu Sở, sau đó lại nhìn Kiều Vu.

“Không biết ngươi đã từng nghe đến đại danh Ngu chưởng môn của Tinh Thần Cung hay chưa?” Thái Thăng chân nhân hỏi. 

Kiều Vu và những người khác cùng ngẩng đầu nhìn Ngu Sở vẫn luôn yên lặng từ đầu tới giờ. 

“Ta đã từng nghe nói.” Kiều Vu thản nhiên nói, “Ngu Sở, người đã cùng Vũ Hoằng Vĩ phá hủy mưu kế của Lâm Lượng ở thành Đế, vì muốn thu yêu tu làm đồ đệ mà liên tiếp đối đầu với rất nhiều môn phái đúng chứ.” 

“Quả nhiên có ma tu nằm vùng trong giới tu tiên mà!…” Một trưởng lão ở bên cạnh nói nhỏ.  

Thái Thăng chân nhân phất phất tay, ông nói: “Nếu ngươi đã rõ ràng, có lẽ cũng đã biết ở giới tu tiên, Tinh Thần Cung cũng được coi như là đặc biệt. Dù ngươi có tin hay không, trước đây Ngu Sở đã từng đề nghị giới tu tiên cho Ma giới một con đường sống, đương nhiên nó đã bị bác bỏ rồi.” 

Thái Thăng chân nhân nhìn Kiều Vu, “Nếu để Ngu Sở làm người trung gian thì chúng ta đều có thể yên tâm, không biết ngươi có đồng ý hay không?” 

Kiều Vu im lặng hồi lâu.

Qua một hồi lâu, hắn ta trả lời: “Được, ta đồng ý.” 

Thái Thăng chân nhân nhìn Ngu Sở. 

“Ngu chưởng môn, ngươi có ý kiến gì không?”

Thực ra Ngu Sở không ngờ tới Thiên Đạo Minh lại tín nhiệm nàng như vậy, vậy mà ma tu Kiều Vu này cũng đồng ý rồi? 

Đối với nàng mà nói, đây là một chuyện tốt, không mưu mà hợp với chuyện nàng định làm.  

“Ta không thành vấn đề.” Ngu Sở nói, nàng nhìn Kiều Vu, “Nhưng tại sao ngươi lại lựa chọn tin tưởng ta?” 

“Chuyện ngươi giúp Vũ Hoằng Vĩ diệt trừ Lâm Lượng, chứng tỏ rằng lập trường của ngươi đứng về phía giới tu tiên.” Kiều Phong lạnh nhạt nói, “Nhưng ngươi lại có thể vì một đồ đệ dị loại mà trở mặt với giới tu tiên, chứng tỏ ngươi là một người có nghĩa khí và sẽ không thông đồng làm bậy. Nếu như giới tu tiên nhất định phải chọn ra một người, ta chỉ có thể chọn ngươi, cũng đồng ý thử tin tưởng ngươi một lần.” 

Các giới đều quan tâm đến tiên tông đại bỉ cách mấy năm được cử hành một lần, đây là một trong những cách hiệu quả nhất để hiểu rõ được giới tu tiên. 

Giới tu tiên đã bền vững như thép hơn trăm ngàn năm, chỉ có một mình Ngu Sở khác người, lần đầu tiên là đưa đồ đệ đi tham gia tiên tông đại bỉ không ngờ lại khiến các môn phái lớn kia phải xấu mặt, lần thứ hai là vì một đệ tử yêu tu mà làm thay đổi luật bất thành văn của giới tu tiên. 

Ngu Sở lại càng không biết, thật ra nàng rất nổi danh trong giới ma tu và yêu tu, rất nhiều thế lực rất tò mò về chưởng môn vì đồ đệ của mình mà gây hấn với cả giới tu tiên này. 

“Nếu các ngươi đều không có ý kiến nào khác, ta sẽ triệu tập các chưởng môn thương lượng lại một lần nữa.” Thái Thăng chân nhân nói, “Nhân lúc còn sớm chuẩn bị tốt mọi thứ, đối với ai cũng đều là chuyện tốt cả.”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play