Phong thư bị Ngu Sở chụp ở trên bàn, các đồ đệ không chạm vào.

Bọn họ dọn dẹp bát đũa xong thì trở lại đình viện.

Sáu người tiến vào đại đường của nhà chính rồi cùng vây quanh nhau lo lắng theo.

“Sư huynh, sư huynh nói có phải là…… Trong nhà sư tôn đã xảy ra chuyện hay không?”

Thẩm Hoài An thấp giọng hỏi.

“Có khả năng.”

Lục Ngôn Khanh trầm giọng đáp.

Bọn họ là hai trong số sáu đồ đệ đã từng đi tới nhà của Ngu Sở, cũng coi như là hai đệ tử hiểu biết nàng nhất.

Nhìn Lục Ngôn Khanh và Thẩm Hoài An đều có vẻ mặt nặng nề, Cốc Thu Vũ hơi sốt ruột hỏi, “Vậy phải làm sao bây giờ?”

Lục Ngôn Khanh nghĩ nghĩ rồi nói, “Như vậy đi, tạm thời mọi người không cần đề cập tới chuyện này, ngày mai huynh đi hỏi sư tôn một chút xem sao.”

Lúc này sự tồn tại quan trọng của đại sư huynh hiển hiện ra.

Gặp phải loại tình huống các sư huynh đệ muội cũng không biết làm sao bây giờ, đành chỉ có thể trông cậy vào Lục Ngôn Khanh đi làm chủ mà thôi.

Buổi sáng hôm sau Lục Ngôn Khanh đi ra sau núi.

Hắn đi động phủ và tiểu viện sống một mình của Ngu Sở đều không phát hiện bóng dáng của Ngu Sở đâu.

Cho đến khi sắp rời khỏi sau núi thì Lục Ngôn Khanh mới tìm được Ngu Sở đang trên ở vách huyền nhai cao ngất nọ.

Một bộ y phục trắng muốt đứng ở bên vách núi, sợi tóc bị cơn gió trên núi thổi bay bay.

Lục Ngôn Khanh dừng lại đứng ở sau nàng, hắn nhìn chăm chú vào bóng dáng của nàng, không nhịn được nhẹ giọng gọi, “Sư tôn……”

Ngu Sở quay đầu lại.

Lục Ngôn Khanh vốn tưởng rằng nếu thực sự có tin tức xấu thì cảm xúc của Ngu Sở nên tiêu cực một ít.

Hoặc là bi thương, hoặc là thống khổ.

Nhưng lại không giống như trong tưởng tượng của Lục Ngôn Khanh, biểu cảm khi Ngu Sở quay mặt lại vẫn giống như trước, cực kỳ bình tĩnh, giống như chưa từng phát sinh chuyện gì.

Chỉ có sự bối rối ở đêm qua mới làm người bừng tỉnh nhớ rõ nàng có phản ứng đối với việc này.

Ngu Sở quay đầu đi, không nhìn đại đồ đệ của mình nữa.

“Huynh trưởng của ta sắp không được rồi.”

Ngu Sở thấp giọng, “Ngu gia muốn để ta trở về nhìn mặt một lần cuối cùng.”

Lục Ngôn Khanh đã đoán được, hắn đi tới bên cạnh Ngu Sở và quan tâm hỏi han, “Người sẽ đi về không ạ?”

Ngu Sở im lặng.

“Một phong thư đi mất một tháng rưỡi, có khả năng người đã không còn.”

Nàng nói, “Có lẽ không đuổi kịp nữa.”

Lục Ngôn Khanh nhìn chăm chú vào Ngu Sở, hắn biết trong lòng nàng có chuyện nên không mở miệng, chỉ lẳng lặng đứng ở một bên cùng nàng.

Đúng là trong lòng Ngu Sở thật khó chịu, cũng rất phức tạp.

Trong phong thư Tôn Uyển nói Ngu Nhạc Cảnh đã sinh bệnh hơn ba năm, hiện giờ bệnh trở nặng nên có khả năng không còn nhiều thời gian nữa, nếu Ngu Sở có thời gian thì hy vọng nàng có thể về nhà thấy mặt một lần cuối cùng.

Không biết vì sao Ngu Sở lại có tâm lý muốn trốn tránh.

Nàng không nghĩ trở về nhưng lại không buông bỏ được chuyện của Ngu Nhạc Cảnh.

Ngu Sở đứng bên mép huyền nhai cả một đêm cũng không hạ quyết tâm được trở về hay không trở về.

Nhưng việc khẩn cấp như vậy không có nhiều thời gian cho nàng rối rắm --

- Đã đi qua một tháng rưỡi rồi, ai biết Ngu Nhạc Cảnh còn sống hay không, còn có thể sống bao lâu đây?Nhìn Ngu Sở không nói một lời, Lục Ngôn Khanh tiến lên một bước.

“Sư tôn, trước kia người từng dạy con muốn đối mặt với chính mình.”

Lục Ngôn Khanh thấp giọng khuyên, “Nếu người không có cách nào buông thì trở về một chuyến đi.

Coi như…… Coi như kết thúc với phàm thế.”

Đối với Ngu Sở mà nói nhà của nàng chỉ có phụ mẫu và huynh trưởng, còn tẩu tử chất tử chất nữ lại là nhà của ca ca nàng.

Ngu Nhạc Cảnh chết thì mối quan hệ cuối cùng với phàm thế của nàng đã không có.

Nếu để Ngu Sở một mình thì không biết còn muốn rối rắm tới khi nào.

Những lời Lục Ngôn Khanh nói làm nàng hạ quyết tâm.

Lúc ấy Lục Ngôn Khanh không muốn về nhà đối mặt, là nàng cổ vũ hắn, nói cho hắn biết hắn cần nhìn thẳng vào quá khứ của mình, chẳng sợ trong lòng miễn cưỡng nhưng cũng nên có cái chấm dứt.

Hiện tại việc giống như vậy phát sinh trên người Ngu Sở thì đương nhiên là Ngu Sở cũng muốn làm gương tốt, bằng không về sau còn làm sư phụ người thế nào được?Ngu Sở ở trên núi hứng gió lạnh cả một đêm, cuối cùng hiện giờ đã hạ được quyết tâm.

“Được.”

Nàng thấp giọng, “Ta trở về một chuyến đi.”

Ngu Sở và Lục Ngôn Khanh trở về Chủ phong, vừa mới đi đến Chủ phong thì nhìn thấy năm đồ đệ đang lo lắng nhìn nàng.

“Sư tôn……”

Bọn họ không nói cái gì mà chỉ đè thấp giọng gọi nàng như vậy.

Ngu Sở tiện tay sờ lên đầu Lý Thanh Thành đang đứng gần nhất rồi đi vào phòng dưới sự vây quanh của các đồ đệ.

Nàng ngồi xuống chủ vị, vừa ngẩng đầu lên thì nhìn thấy các đồ đệ không ngồi mà vẫn đứng vây quanh nàng.

Mỗi người đều mang biểu cảm rất lo lắng.

Tuy rằng Ngu Sở đã quen cuộc sống hằng ngày ở hiện tại nhưng một khi gặp phải việc gì vẫn quen tự mình đi tới nơi yên lặng suy ngẫm.

Hiện giờ nhìn thấy bộ dáng lo lắng của các đồ đệ làm nàng vừa mới nhớ tới hiện tại nàng đã có nhiều hài tử như vậy rồi, nếu bỗng nhiên không nói một lời sẽ làm bọn họ quan tâm.

“Không có việc gì, các con không cần lo lắng đâu.”

Ngu Sở an ủi, “Huynh trưởng ở thế gian của ta sắp qua đời, ta phải rời khỏi mấy ngày để đưa huynh ấy đoạn đường cuối cùng.”

Các đồ đệ nhìn nhau trao đổi ánh mắt, Tiêu Dực không nín được bèn lập tức nói, “Sư tôn, chúng con có thể đi cùng người hay không ạ?”

“Không cần đâu.”

Ngu Sở nói, “Ta đi một mình thôi.”

Nếu phải đi thì hôm nay đi luôn, nếu cưỡi pháp bảo thì trong cùng ngày là có thể đến Ngu gia ở phương bắc.

Nàng nói như vậy nhưng không ai trong các đồ đệ thối lui cả.

Sao bọn họ có thể yên tâm để một mình Ngu Sở rời đi?Nhưng bọn họ lại không có biện pháp ngăn cản, tang sự lớn như vậy, lại là việc riêng trong nhà sư phụ, các đồ đệ muốn đi hình như không được thích hợp cho lắm.

“Sư tôn.”

Đúng lúc này Thẩm Hoài An mở miệng.

Hắn mím môi có vẻ khẩn trương rồi sau đó mới nói, “Sư tôn, con biết chuyện này không thích hợp mấy nhưng……”

Nhìn bộ dáng ấp a ấp úng của Thẩm Hoài An, Ngu Sở nói thẳng, “Con nói đi.”

“Con…… Con có thể đi cùng người hay không ạ?”

Thẩm Hoài An nói, “Nhiều năm như vậy con muốn về nhà nhìn xem, nếu có thể cưỡi pháp bảo cùng người trở về đó là tốt nhất…… Tương lai phụ mẫu lớn tuổi con cũng không biết có cơ hội lại trở về hay không.”

“Con, con cũng muốn đi cùng Thẩm Hoài An về nhà huynh ấy!”

Lập tức Cốc Thu Vũ mở miệng.

Tựa hồ nàng chậm một nhịp mới cảm thấy lời mình nói không đúng lắm, “Ý của con là chúng con đều muốn đi tới nhà Thẩm Hoài An nhìn xem ạ.

Có đúng hay không?”

“Đúng đúng đúng, chúng con còn chưa từng gặp được võ lâm thế gia đâu ạ.”

Lý Thanh Thành cũng vội vàng nói.

Lục Ngôn Khanh, Tiêu Dực, Lý Thanh Thành và Hà Sơ Lạc liên tục gật đầu, giống như đột nhiên tất cả đều có hứng thú rất lớn đối với nhà của Thẩm Hoài An vậy.

Nhìn thấy bộ dáng các đệ tử đều khẩn trương thấp thỏm nhìn nàng, Ngu Sở ngẩn ra.

Qua một lúc nàng hơi thở dài một tiếng.

Trong lòng các đồ đệ đều thắt lại theo tiếng thở dài đó, cũng khẩn trương nhìn nàng.

“Vậy cùng đi đi.”

Ngu Sở không biết phải làm sao đành nói, “Chờ đi Ngu gia xong lại đi Thiên La sơn trang một chuyến, cũng thuận tiện để Thẩm Hoài An trở về nhà nhìn xem.”

Sáu đồ đệ nghe được lời này xong cuối cùng cũng nhẹ nhàng thở ra.

Như sợ Ngu Sở đổi ý, thế là Thẩm Hoài An lập tức nói, “Vậy quyết định rồi, chúng con trở về thay y phục đã.”

Nếu đi theo Ngu Sở trở về tham gia tang sự thì đương nhiên là muốn đổi y phục tối màu.

Nhìn bóng dáng các đồ đệ nhanh chóng rời đi sợ bị nàng bỏ rơi, Ngu Sở khẽ lắc đầu, lại bất đắc dĩ thở dài một tiếng.

Nhóm người trẻ tuổi này muốn đi nhà Thẩm Hoài An nhìn là giả, muốn đi theo nàng là thật.

Trước đây nàng cô độc, hiện giờ đi đến nơi nào đều phải mang theo cái đuôi nhỏ dài này.

May mắn là nàng có sáu đồ đệ, nếu đến mười hay hai mươi cái thì thật đúng là không có biện pháp mỗi lần đều cùng nhau mang ra ngoài.

Trong lúc chờ các đồ đệ thì Ngu Sở cũng tự mình thay đổi y phục tối màu.

Chờ đến khi tất cả đều tề tựu, Ngu Sở lấy ra pháp bảo hình phi thuyền, các đồ đệ đều rất thuần thục lên thuyền theo thứ tự.

Sau khi toàn viên đông đủ, phi thuyền bay lên không trung và dùng tốc độ cao bay về phương bắc.

Ngu Sở không muốn thể hiện ra mặt trái cảm xúc cho các đồ đệ thấy cho nên dọc theo đường đi cũng chưa có biểu cảm gì, vẫn giống như bình thường.

Nhưng cứ việc như vậy, trong khoang thuyền vẫn cực kỳ an tĩnh, sáu người cũng không còn nói chuyện phiếm vô cùng náo nhiệt như những lần trước nữa.

Dọc theo đường đi, mọi người Tinh Thần Cung đều im lặng.

Khi tới gần giữa trưa, phi thuyền đã tiến vào địa giới phương bắc.

Ngu Sở nhắm mắt lại, biểu cảm không hề gợn sóng như tâm tình lại bực bội lên.

Lúc này, nàng cảm nhận được có một thứ lông xù xù gì đó nhảy vào trong lồng nguc, nàng mở to mắt phát hiện Hà Sơ Lạc đã biến thành bạch hồ làm ổ ở trong lồng nguc nàng, dùng phương phức này an ủi mình.

Cảm quan của yêu tu mẫn cảm hơn tu sĩ bình thường, Hà Sơ Lạc đã nhận ra tâm tình của Ngu Sở không tốt.

Nhìn đôi đồng tử màu đen thấu suốt sạch sẽ đó, Ngu Sở duỗi tay sờ sờ lưng của nàng.

Giờ này khắc này, đúng là theo càng gần tới An Thành nơi Ngu gia cư ngụ thì tâm tình của Ngu Sở không tự chủ được càng ngày càng kém.

Nàng còn không nhịn được tự giễu, Ngu Nhạc Cảnh là ca ca của Ngu Sở Sở chứ không phải nàng, nàng hà tất phải để bụng nhớ mong đâu?Giống như những lần trước, sợ dọa đến bá tánh trong thành nên phi thuyền hạ xuống ngoài thành của An Thành, sau đó nhóm người Ngu Sở đi bộ vào thành.

Mười mấy năm chưa về, An Thành vẫn là bộ dáng trước kia.

Giàu có phồn hoa, trên đường người đến người đi cực kỳ náo nhiệt, có thể so với Đế Thành.

Tuy rằng y phục tối màu của đoàn người Tinh Thần Cung rất khiêm tốn nhưng bảy người đi cùng một chỗ vẫn khiến nhiều người chú ý đến, toàn bộ người qua đường gặp được đều không nhịn nổi ngắm nhìn bọn họ.

Ngu Sở dẫn đầu dựa vào trong trí nhớ đi đến trước cửa phủ đệ của Ngu phủ, thoạt nhìn Ngu phủ vẫn thật khí phái, ngay cả đại môn cứ mấy năm lại đổi mới một lần, vừa mới tinh lại hào khí.

Chỉ là đại môn đóng lại nên trên đường phố ngoài phủ đệ không có lấy một người, điều này mang theo cảm giác hiu quạnh.

Ngu Sở đứng ở ngoài cửa lớn, nàng rũ mắt xuống, cảm xúc cứ quay cuồng trong lòng, qua vài giây mới giơ tay gõ cửa.

Khi nàng gõ lần đầu tiên thì phủ đệ không người lên tiếng.

Lại gõ lần thứ hai thì rốt cuộc trong viện mới truyền đến âm thanh sột sột soạt soạt, có người kéo gậy gỗ ở phía sau cửa rồi mở đại môn ra một kết kẽo kẹt và nhô đầu ra.

Xem y phục thì hẳn là gã sai vặt trong Ngu phủ.

Gã sai vặt nhìn nhóm người Tinh Thần Cung ở ngoài cửa không khỏi ngẩn người.

“Xin lỗi các vị đại nhân, mấy ngày gần đây Ngu phủ không gặp khách ạ.”

Hắn tỉnh táo lại rồi khách khi nói.

“Ta là Ngu Sở.”

Ngu Sở nói.

Nghe được lời này, gã sai vặt sửng sốt, hắn đánh giá Ngu Sở từ trên xuống dưới một chút, không biết có phải nhớ tới cái gì hay không mà lộ ra biểu cảm khiếp sợ đột nhiên hiểu ra.

“Cô, cô nãi nãi?!”

Gã sai vặt giật mình thốt lên.

Hắn muốn mở cửa ra theo bản năng, đẩy được một nửa lại cảm thấy có phải mình nên đi gọi người tới hay không, thế là hắn không biết làm thế nào cho phải nên cứ do dự khép khép mở mở.

Ngu Sở thấy hắn đang ngây dại bèn mở miệng nói với giọng nhàn nhạt, “Đi gọi người trước đi.”

“Ôi, được ạ!”

Lúc này gã sai vặt mới có chủ kiến, hắn buông cánh cửa ra rồi quay đầu chạy vào trong viện, vừa chạy vừa gọi.

Bởi vậy nên toàn bộ Ngu gia xôn xao cả lên, thực mau có rất nhiều người chạy tới.

Đại môn đẩy ra, ở bên trong có một đống nha hoàn gã sai vặt vây quanh một nam nhân trung niên mặc áo khoác làm từ tơ lụa tốt nhất, vừa thấy đó là dành riêng cho phú thương.

Hắn nhìn về phía Ngu Sở rồi lập tức kinh ngạc lên, “Cô cô! Người thật sự đã trở lại.

Người, người cũng chưa già đi một chút nào cả……”

Nam tử trung niên này đúng là Ngu Thượng Phàm, nhi tử của Ngu Nhạc Cảnh.

Năm đó hắn vẫn là người trẻ tuổi, hiện giờ tuổi đã ba bốn mươi, cũng chưởng quản Ngu gia nhiều năm nên cả người ổn trọng hẳn, còn nuôi râu, thoạt nhìn già cả hơn rất nhiều.

Tuy rằng Ngu Thượng Phàm biết người tu tiên không già đi nhưng tận mắt thấy bề ngoài của Ngu Sở bây giờ không hề biến hóa so với mười năm trước vẫn khiến hắn khiếp sợ không thôi.

Hắn lại nhìn Lục Ngôn Khanh và Thẩm Hoài An đang đứng ở phía sau Ngu Sở rồi lẩm bẩm, “Lục huynh đệ, Thẩm huynh đệ, hai người cũng……”

“Bọn đệ bình thường lớn lên.”

Thẩm Hoài An vội vàng nói.

Năm đó hắn mười bốn tuổi còn Lục Ngôn Khanh mười sáu tuổi, hiện giờ đã hơn hai mươi tuổi, rất bình thường, chuyện thanh xuân vĩnh trú nên để về sau.

Ngu Thượng Phàm cười cười, vốn dĩ tâm trạng nên xuống thấp khi cùng nhau gặp lại, cũng bởi vì Thẩm Hoài An ngắt lời mà bầu không khí nhẹ nhàng hơn.

Lúc này hắn mới nhớ tới bèn lùi về sau một bước và vội vàng nói, “Cô cô, mọi người mau vào đi.”.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play