Ở trong hệ thống đó, Ngu Sở đổi mới được rất nhiều thứ, còn thuận tiện học thêm phương pháp sử dụng [Tinh Thần Thư].

Quyển Tinh Thần Thư này là trước kia khi thu Lý Thanh Thành làm đồ đệ thì hệ thống có cho nàng.

Nói thật, bản lĩnh xem vận mệnh trắc sinh tử của Lý gia là một loại thần thông có thể gặp được nhưng chưa chắc đã cầu được, về phương diện này thì trưởng bối Lý gia mới là giáo viên tốt nhất của hắn chứ thực ra Ngu Sở không dạy được cái gì.

Nhưng chỉ có một chút đáng tiếc đó là Lý gia có thần thông đi chẳng nữa thì cũng chỉ là phàm nhân chưa tu tiên, có lẽ năng lực của Lý Thanh Thành có thể kết hợp được với tu vi của hắn một cách kín đáo hơn.

Loại năng lực trời sinh đó làm Ngu Sở rất khó đi dạy hắn trong hiện thực bởi vì chính nàng không có thiên phú ở phương diện này.

Nhưng trong phòng trắng ở hệ thống thì không có hạn chế gì, đây vốn dĩ chính là không gian phía trên của vô số thế giới vị diện dùng để người chấp hành học được những năng lực vượt qua cực hạn bản thân của bọn họ.

Khi Ngu Sở đang tu luyện công pháp yêu tu của mình thì có vào lại nền tảng thiên phú thần toán tử một lần nữa và đã học [Tinh Thần Thư] này một chút.

Sau khi nàng trở lại hiện thực, cho dù không phải hồ yêu, không có biện pháp vận dụng yêu lực, cũng không có thiên phú về phương diện quẻ tương này nhưng nàng đã từng học nên có thể lấy phương thức dùng miệng thuật lại để dạy.

Chẳng qua trong khoảng thời gian này Ngu Sở vội vàng muốn đặt nền móng cho Tiểu Hồ nên trước tiên đưa cổ văn [Tinh Thần Thư] kết hợp giữa tu tiên và bói toán cho Lý Thanh Thành.

“Sư tôn, đây là?”

“Trước kia ta trùng hợp được một quyển bí tịch cổ văn một cách ngẫu nhiên.”

Ngu Sở đáp, “Mấy tháng này ta bận về chuyện sư muội của con, nếu con có lòng thì tự mình đi xem.”

“Vâng, sư tôn!”

Lý Thanh Thành đáp ứng xong sau đó lại thò đầu qua cười hì hì, “Sao chỉ cho một mình con ạ? Sư tôn, đây có tính là người tạo đãi ngộ cao cho con không ạ?”

Ngu Sở dùng ngón tay chỉ chỉ vào Lý Thanh Thành, nàng nhướn mày, “Không được lười biếng.”

“Sư tôn con biết rồi ạ, con sẽ xem thật kỹ!”

Lý Thanh Thành cam đoan.

Thực ra nàng cũng có ý không nói cho Lý Thanh Thành quyển sách này là gì.

Nếu gia hỏa này thật sự có thể thành thật đi mở từ điển điển cố để phiên dịch quyển cổ văn này thì hắn sẽ bị khiếp sợ không thôi, như đạt được chí bảo vậy, nói không chừng mai kia sẽ kích động chạy tới tìm nàng.

Nếu Lý Thanh Thành không có phản ứng gì mà vẫn luôn chờ Ngu Sở đi hỏi hắn…… Như vậy nhất định là hắn đã lười biếng, ngoài miệng đáp ứng nhưng thực ra căn bản không chịu lật giở quyển sách này.

Ngu Sở vẫn luôn cho rằng tất tả đệ tử của nàng, bao gồm cả Lý Thanh Thành ngoài miệng mỗi ngày ồn ào kêu mệt đều là hài tử ngoan rất nghe lời và không lừa gạt người.

Nếu Lý Thanh Thành ngoan ngoãn đọc sách thì đây là cho hắn niềm vui sướng.

Nếu hắn thật sự lén lười biếng…… Hừ hừ.

Thế thì hắn xong rồi.

Bên này, Lý Thanh Thành mới ở thư phòng mở sách ra thì liền cảm thấy sau gáy mình có gió lạnh thổi qua rồi không hiểu sao lại rùng mình một cái.

Nếu là đồ đệ khác thì có khả năng chỉ gãi gãi đầu rồi thôi, còn Lý Thanh Thành mới không phải thế.

Hắn là người rất tiếc mệnh, sợ có dự cảm không tốt gì bèn lập tức tự sắp một quẻ cho mình.

Lục Ngôn Khanh và Thẩm Hoài An tiến vào tìm sách thì thấy một màn như vậy.

“Sư đệ đang làm cái gì thế?”

Lục Ngôn Khanh kỳ quái hỏi.

“Sư huynh, đệ quyết định một tháng tới sẽ không xuống núi.”

Lý Thanh Thành dùng vẻ mặt nghiêm túc nói, “Một đoạn thời gian tới đệ không nên ra cửa mà nên lau mình dưỡng tính ở nhà đọc sách.”

Ngày thường Lý Thanh Thành hay thích lải nhải, Lục Ngôn Khanh và Thẩm Hoài An tập mãi cũng quen.

Hai người họ lấy sách xong, Lục Ngôn Khanh tới gần vỗ vỗ bả vai của Lý Thanh Thành tỏ vẻ đang cổ vũ.

Thẩm Hoài An cảm thấy bộ dáng nghiêm trang của Lý Thanh Thành thật sự hơi buồn cười lại đáng yêu liền cuộn quyển sách lại thành ống rồi gõ lên đầu hắn vài cái.

Lục Ngôn Khanh ngăn lại hành vi ức hiếp sư đệ của Thẩm Hoài An, túm người đưa ra ngoài.

Lý Thanh Thành sờ đầu của mình, hắn nghiêm túc dùng lực chú ý trả giá gấp trăm lần so với ngày thường đi phiên dịch sách cổ.

Sau khi xem xong được một đoạn thì hắn cảm thấy mơ hồ có chỗ nào đó không được thích hợp.

Chờ đến khi xem xong được nửa trang thì Lý Thanh Thành kích động đứng lên.

“Sách này là bảo bối rồi, là đại bảo bối ấy chứ! Nếu để cha ta biết thì chắc cầm sách này mang về nhà cung phụng mỗi ngày dập đầu ba cái mất!”

Lý Thanh Thành vui vẻ không thôi mà giơ sách lên.

Ở Đế Thành xa xôi, Lý Quang Viễn đang uống trà thì bỗng dưng cảm thấy lỗ tai nóng lên.

“Có phải nhãi ranh kia lại thì thầm nói bậy ta hay không?”

Lý phụ lẩm bẩm vẻ hoài nghi.

Trong thư phòng của Tinh Thần Cung, Lý Thanh Thành đang kích động vất vả lắm mới bình tĩnh được một chút, cũng lập tức hiểu rõ dụng ý của Ngu Sở.

“Sư phụ thật tốt.”

Lý Thanh Thành ngồi ở sau bàn mỹ mãn nhìn quyển sách này và lẩm bẩm, “Nhưng cũng xảo quyệt thật.

Không hổ là sư phụ của ta.”

Cùng ngày, Ngu Sở dạy một khóa cơ sở cho Hà Sơ Lạc vào buổi trưa, khi nàng mang theo nữ hài đi sau núi thì nhìn thấy Lý Thanh Thành đang lắc lư ở trước chính điện.

“Sư --

- tôn ---!”

Lý Thanh Thành ngẩng đầu, lập tức biểu cảm được thể hiện đầy đủ, dùng vẻ mặt cảm động không thôi đi lên đón.

Ngu Sở liền biết tiểu tử này không chỉ không lười biếng mà hơn nữa trước tiên đã phát hiện ra ý đồ của nàng.

“Nói chuyện đứng đắn?”

Nàng nâng mi nói.

“Sư tôn.”

Lý Thanh Thành cười hì hì, hắn gãi đầu của mình và hỏi, “Quyển sách này thật sự cho con sao ạ?”

“Con đứng ở đây đã nói lên con có đọc.

Vậy con nói xem có phải ta cho con hay không?”

Ngu Sở cười như không cười hỏi lại.

“Sư tôn, người thật quá tốt, người là sư phụ tốt nhất mà con đã từng thấy đấy!”

Lý Thanh Thành khích lệ.

Khi hắn khen người thì nịnh nọt đâu ra đấy, đến khi muốn nói thật thì thanh niên này lại không nói được nên lời.

Lý Thanh Thành do dự mất một lúc mới hỏi như đang vui đùa, “Sư tôn, không làm người quá sức chứ ạ?”

Hắn liếc mắt một cái là có thể nhìn ra độ trân quý của [Tinh Thần Thư] này, rất sợ Ngu Sở vì cái này mà mất công.

Tuy rằng ngày thường Lý Thanh Thành hay hi hi ha ha nhưng thực ra trong thâm tâm lại là người đặt nặng cảm tình, nặng tình cảm với trưởng bối đồng liêu; hơn nữa lại là người không thích lộ ra cảm xúc mặt trái của bản thân.

Ngu Sở duỗi tay sờ đầu hắn rồi nói, “Trong khoảng thời gian này con tự mình mày mò trước đã, chờ khi nào cơ sở của Tiểu Hồ ổn định thì con tới tìm ta học sau.”

Quả nhiên là Lý Thanh Thành lập tức rút lại ý thẹn thùng mới xuất hiện trong nháy mắt kia, hắn ôm sách cùng đi theo.

“Sư tôn, con sẽ xem thật kỹ.

Người chuyên tâm với chuyện của sư muội là được ạ.”

Lý Thanh Thành lại nhìn Hà Sơ Lạc, hắn cười cười, “Hà Sơ Lạc?”

“Sư huynh.”

Hà Sơ Lạc ngoan ngoãn đáp.

Nàng cũng không biết vì sao Lý Thanh Thành rất thích nghe nàng gọi sư huynh, Thẩm Hoài An còn nói hắn ấu trĩ.

Thực ra đây là cảnh tượng có thể gặp nhưng chưa chắc cầu được của kẻ đã từng là em út, Lý Thanh Thành làm tiểu sư đễ đã hơn hai năm, đương nhiên hắn rất vui vẻ khi nghe Tiểu Hồ gọi mình là sư huynh rồi.

Nghe được tiểu sư muội gọi mình là sư ca, hôm nay lại được đến một quyển sách tuyệt đỉnh tốt khiến Lý Thanh Thành vui sướng đến mức sắp lâng lâng.

Vốn dĩ hắn đi về phía trước vài bước chạy đi thì bỗng nhiên nghĩ tới cái gì mới quay đầu lại nhìn Ngu Sở.

“Sư tôn, con có thể khoe khoang với các sư huynh được chứ ạ?”

Hắn hỏi.

Ngu Sở gật đầu đồng ý với ý đồ của hắn.

Lý Thanh Thành hoan hô một tiếng rồi giơ sách cổ lên đi tìm các sư huynh.

Hà Sơ Lạc không hiểu gì nhưng cũng muốn tò mò đi theo phía sau giống như thú con vậy, nhảy nhót cùng chạy với Lý Thanh Thành.

Chờ đến khi Ngu Sở đến gần thì các đồ đệ đã cãi cọ ầm ĩ thành một đoàn, tinh tực thừa thãi đến muốn mạng, giống như một đám hài tử bình thường vậy.

Ai có thể nghĩ đến nhóm quỷ ấu trĩ này ở bên ngoài uy danh đã dần dần quật khởi.

Bởi vì bọn họ đều tham dự vào việc Đế Thành, ở bên ngoài đều nhân mô nhân dạng nên có không ít các đệ tử giữa các môn phái đã bắt đầu tung tin vịt là trình độ năm đệ tử của Tinh Thần Cung đều đã đạt tớt Nguyên Anh kỳ, cho nên chỉ nhìn thôi cũng lộ bá khí ra ngoài.

Nhưng thực ra chỉ đơn thuần là lớn tên tuấn tú có khí tràng mạnh mà thôi.

Lục Ngôn Khanh bình đạm thong dong cao xa, Thẩm Hoài An thâm trầm lạnh lùng ngạo nghễ, Tiêu Dực lạnh băng ít nói, Lý Thanh Thành thần cơ diệu toán và Cốc Thu Vũ xinh đẹp động lòng người.

Bọn họ càng lớn khí chất càng tốt, không cần động thủ với người khác mà người khắc chỉ nhìn mặt đã cảm thấy ít nhất bọn họ cũng đến Kim Đan viên mãn kỳ.

Mấy người họ đứng chung một chỗ thì người đứng đối diện đừng nói đến động thủ mà chỉ dùng ánh mắt đầu tiên xem qua đã thấy giống như đụng phải một bức tường vô pháp chiến thắng vậy, ngay cả xem ngoại hình và khí chất của bọn họ cũng cảm thấy mình không thắng nổi.

Tinh Thần Cung lại là môn phái thường ngày ẩn nấp thần bí, chỉ có thời khắc mấu chốt mới ra tới tạo danh tiếng dẫn đến việc Tu Tiên giới tung tin vịt về Tinh Thần Cung càng ngày càng khoa trương.

Nhưng nhìn đi nhìn lại việc bọn họ ấu trĩ lén lút ầm ĩ với nhau…… Quả thực chính là trường hợp điển hình tốt nhất ở bên ngoài là nhân trong long phượng, còn ở nhà là một bầy Husky.

Bất luận ngoại giới lên kịch bản như thế nào thì sáu đồ đệ Tinh Thần Cung của nàng đều được Ngu Sở kéo thành Phật hệ đến nơi đến chốn.

Mặc kệ những lời nói bay khắp nơi, bọn họ đều ở trong môn phái dốc lòng tu luyện, Hà Sơ Lạc mới đầu không thích ứng được cuộc sống học tập cũng chậm rãi thay đổi.

Rốt cuộc thì tâm tư của nàng không khác gì mấy so với tiểu hài tử, sư phụ và các sư huynh sư tỷ cầm sách xem thì chẳng sợ nàng cảm thấy không chơi vui nhưng mỗi ngày mưa dầm thấm đất, Hà Sơ Lạc cũng có thể ngồi yên được.

Ngu Sở tự mình thể nghiệm tu luyện như thế nào nên khi bắt đầu dạy cho Tiểu Hồ cũng cực kỳ thuận buồm xuôi gió, Tiểu Hồ tiếp nhận công pháp Tinh Thần cực kỳ tốt đẹp.

Ba tháng sau, đến khi Tiểu Hồ đã học xong các loại đặt nền móng thì Ngu Sở bắt đầu vừa quan sát nàng vừa dạy Lý Thanh Thành.

Lý Thanh Thành thật sư vui vẻ.

Rốt cuộc thì đồ đệ nhiều nên Ngu Sở không có khả năng chuyện chú như mang một kèm một khi mới bắt đầu dạy dỗ Lục Ngôn Khanh hoặc là một kèm hai chỉ dẫn hắn và Thẩm Hoài An, tinh lực của nàng cần chia cho mỗi đồ đệ.

Có đôi khi Lý Thanh Thành còn nghĩ hắn làm theo lời tiên đoán của gia gia quá muộn, nếu hắn sớm tới mấy năm, ở độ tuổi không khác biệt mấy so với đại sư huynh và nhị sư huynh gặp được sư phụ thì có lẽ cảm tình còn có thể sâu đậm hơn hiện tại.

Tuy rằng nói như thế có hơi ấu trĩ, rốt cuộc thì Lý Thanh Thành cũng đã hai mươi mà còn có cảm giác như tiểu hài tử bị đoạt đường ăn cũng quá làm người ngượng ngùng, nhưng sư phụ quan tâm hắn nhiều hơn đúng là làm hắn thấy vui vẻ.

Nhưng vận mệnh sao, chính là về việc này, có mất tất có đến.

Hắn ở nhà làm bạn với phụ mẫu nãi nãi thêm mấy năm thì nhận thức sư phụ bớt ngần ấy năm; sớm đi ra mấy năm thì lại mất liên hệ với người nhà từng ấy năm, vậy nên thực ra không có gì khác nhau.

Mấy ngày nay có thể tâm tình tốt của Lý Thanh Thành quá rõ ràng, Lục Ngôn Khanh thấy được bèn cười nói, “Tâm tình vui vẻ như vậy là đã chuẩn bị tốt cho tiên môn đại hội mấy tháng sau rồi sao?”

Đang vô cùng vui vẻ thì chỉ nháy mắt Lý Thanh Thành thu lại nụ cười tươi.

Đúng vậy, còn cả tiên môn đại hội nữa, sao hắn lại quên béng mất chuyện này vậy?“Sao sư đệ lại khiếp sợ như vậy?”

Lục Ngôn Khanh cũng bị sắc mặt biến đổi của hắn làm ngẩn ra, “Không phải là sư tôn đưa cho sư đệ bí tịch phòng thân rồi sao?”

“Sư huynh, đệ không muốn đi tiên môn đại hội đâu.”

Lý Thanh Thành dùng vẻ mặt đau khổ nói, “Từ nhỏ đến lớn đệ phiền loại trường hợp biểu diễn tiết mục này nhất đấy, thật sự là đệ không thích triển làm bản thân trước mặt người khác một chút nào.”

Lục Ngôn Khanh vừa muốn mở miệng an ủi thì Ngu Sở đã bước tới.

========== Truyện vừa hoàn thành ==========
1. Cô Béo Yêu Đương Cùng Tổng Tài
2. Tân Hôn - Bán Tiệt Bạch Thái
3. Xúc Tác Hoàn Hảo
4. Hạnh Phúc Nào Cho Em
=====================================

“Các con đang nói chuyện gì vậy?”

Ngu Sở hỏi.

“Chúng con đang nói đến chuyện tiên môn đại hội ạ.”

Lập tức Lý Thanh Thành thay đổi biểu cảm, hắn thành khẩn và khát vọng nói, “Tiên môn đại hội là cơ hội chứng minh bản thân một lần, càng là cơ hội kiểm nghiệm thành quả mấy năm nay, con đã gấp không chờ nổi đi tham gia tiên môn đại hội rồi ạ!”.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play