Một buổi tối này các sư huynh đệ không hề ngủ, bọn họ ỷ vào mình là người tu tiên, không ngủ được cũng không có ảnh hưởng gì nên chơi suốt đêm.

Kỳ thật là Thẩm Hoài An, Tiêu Dực và Cốc Thu Vũ đều có thể cảm giác được tâm tình của Lục Ngôn Khanh không hề tốt.

Một phần là dường như hắn có ngăn cách với gia đình mình sinh ra, một phần là sau khi hừng đông hắn sẽ đi đến thôn xóm năm đó cho nên cảm xúc mới đi xuống.

Bọn họ chơi với hắn suốt một đem, thấy Lục Ngôn Khanh có vẻ vui tươi hơn thì lúc này ba người mới yên tâm một chút.

Sáng sớm, sau khi Lục Ngôn Khanh rời đi thì ba người mới đi tìm Ngu Sở.

“Sư tôn, để sư huynh đi một mình thật sự không sao chứ ạ?”

Thẩm Hoài An lo lắng nói, “Hay là để chúng con đi cùng sư huynh.”

Ngu Sở lắc đầu.

“Khúc mắc của hắn cần chính hắn đối mặt mới được.”

Ngu Sở giải thích.

“Sư tôn, khi nào chúng ta trở về môn phái ạ?”

Cốc Thu Vũ ngồi xuống ghé đầu lên đầu gối của Ngu Sở rồi mấp máy môi thầm thì, “Con nhớ môn phái của chúng ta.”

Ngu Sở cười cười rồi vươn tay ra nhẹ nhàng sờ mái tóc của Cốc Thu Vũ.

“Chờ sư huynh của con trở về thì chúng ta đi.”

Nàng chậm rãi nói, “Hôm nay không có việc gì thì các con có thể ra cửa đi dạo rồi mua một ít đồ vật cũng được.”

Lúc này các đồ đệ mới vui vẻ gật đầu.

Buổi sáng có gã sai vặt tới đây truyền lời mời bọn họ đi qua ăn sáng.

Những người này của Lục gia vốn không phải là người thâm minh đại nghĩa gì, người duy nhất sẽ biết nói chuyện là Lục Văn Đống đã mang Lục Ngôn Khanh đi rồi.

Hai mẫu nữ nhị phòng bị ức hiếp đến nỗi không dám nói một lời, trên bàn cơm còn dư lại Lục phu nhân và song bào thai thì có thể nghĩ ra được khi đến sẽ có bộ dáng gì.

Ngu Sở lười đi tới, ngày hôm qua ăn hai bữa cơm với bọn họ cũng đã đủ thành ý, đó vẫn là xem mặt mũi của Lục Ngôn Khanh, hiện giờ hắn đi rồi nàng cũng không cần thiết chắp vá với Lục phu nhân làm gì.

Đại để là nàng biết địch ý của Lục phu nhân đến từ đâu nhưng Ngu Sở cũng không phải thực để ý.

Bên kia, Lục phu nhân, mẫu nữ nhị phòng và song bào thai đang ngồi cạnh bàn chờ đợi, kết quả là một lát sau gã sai vặt trở về một mình.

“Phu nhân, các vị tiên trưởng xin miễn lời mời cơm sáng ạ.”

Đêm qua Lục phu nhân và Lục Tư Diệu đều rất khó chịu.

Lục phu nhân khó chịu bởi vì Lục Văn Đống còn Lục Tư Diệu lại vì chính ca ca của mình thấy Cốc Thu Vũ xinh đẹp nên không chịu giúp nàng ta.

Hai người nghiên cứu một đêm về chuyện trên bàn cơm ngày mai mồm mép thế nào để Tinh Thần Cung phải á khẩu không trả lời được, không nghĩ tới căn bản là người ta không tới ăn cơm.

“Đây là có ý gì?”

Lục phu nhân hạ đũa xuống bang một tiếng, bà ta nhíu mày nói, “Lão gia và Tề nhi đi rồi là ngay cả cơm bọn họ đều không thèm tới, chẳng phải là xem thường chúng ta sao?”

Trên bàn cơm, những người khác đều im lặng không nói.

Kỳ thật người sáng suốt đều có thể nhìn ra được hôm qua người của Tinh Thần Cung thực khách khí lễ phép là vì xem bọn họ là người nhà Lục Ngôn Khanh.

Nhưng Lục gia ở Lạc Thủy thành cũng coi như gia tộc số một, Lục phu nhân quen kiêu căng ngạo mạn nên không cảm thấy người tu tiên có thể có thái độ tốt với bà ta như vậy đã là cực kỳ khiêm tốn.

Song bào thai thì luôn luôn ngang tàng không coi ai ra gì giống thân mẫu nên cũng không cảm thấy thái độ của Lục phu nhân có cái gì không đúng.

Hai mẫu nữ nhị phòng đã nhìn ra nhưng nỗi oán giận chất chứa đã sâu giữa hai bên nên sẽ không mở miệng nhắc nhở.

Bữa cơm này Lục gia ăn chẳng nuốt nổi.

Nhưng bầu không khí trong đình viện của Tinh Thần Cung vẫn hài hòa trước sau như một, Ngu Sở dứt khoát để ba hài tử đi vào thành chơi.

Bên kia, ba người vừa mới đi thì Ngu Sở ở bên này nhận được liên hệ của Võ Hoành Vĩ.

“Ngu chưởng môn, ngươi đã trở về môn phái chưa?”

Võ Hoành Vĩ thông qua pháp bảo truyền âm hỏi thăm.

“Vẫn chưa, ta còn đang ở Lạc Thủy Thành đây.”

“Vậy thì vừa lúc, làm phiền ngươi hỗ trợ chú ý động tĩnh trong thành một chút.

Hiện tại có mười mấy ma tu lúc đó không ở Đế Thành đang chạy trốn khắp nơi rồi, các đường lớn đều bị chúng ta chặn lại, hẳn là bọn chúng không đi xa được.”

Võ Hoành Vĩ nói, “Nếu ngươi thấy được ma tu thì phiền toái ngươi bắt giữ hoặc giết đều được, nếu bắt sống được thì lão phu sẽ để các đệ tử tới áp tải về phẩm vấn.”

Hai người kết thúc cuộc trò chuyện xong thì Ngu Sở suy nghĩ một chút.

Nàng cảm thấy với thực lực hiện giờ của Thẩm Hoài An, Tiêu Dực và Cốc Thu Vũ thì có gặp phải ma tu cũng sẽ không bị thua, huống chi ba người đang ở bên nhau hẳn là sẽ không có nguy hiểm gì.

Vừa lúc là cơ hội thực tiễn khá tốt, bằng không thường ngày có chuyện gì không phải có Ngu Sở che chở thì cũng là Lục Ngôn Khanh che chở bọn họ, bọn họ cũng không có cơ hội đơn độc đối mặt với địch nhân.

Ngu Sở nghĩ như vậy liền yên tâm tiếp tục uống trà.

Nàng ngồi ở trong sân uống trà thì nhìn thấy hai bóng dáng quen thuộc xuất hiện ở cửa viện, đúng là Lục phu nhân và Lục Tư Diệu đang khoác lên cánh tay của bà ta.

Tốt như vậy, không cần nàng nghĩ cách tiếp cận thì người ta đã tự mình đưa tới cửa.

“Ngu tiên trưởng, ở mấy ngày qua ngài thấy có thoải mái không?”

Lục phu nhân mở miệng cười khanh khách.

Chỉ là bà ta có cười đến gần gũi đi chăng nữa thì âm thanh cũng mang ngữ điệu lên cao làm trong lòng người không thoải mái.

Ngu Sở buông chén trà rồi ngẩng đầu bình đạm thong dong nói, “Còn có thể.”

Lục phu nhân ngồi xuống trước mặt nàng, Lục Tư Diệu cũng ngồi xuống theo.

Nha đầu này vừa thấy là biết thuộc loại tinh ranh, khác hoàn toàn với sự thông minh của Tiểu Cốc.

Cốc Thu Vũ thông minh đáng yêu, ngoại trừ có người chọc nàng ra thì cơ bản nàng sẽ không dùng vẻ bề ngoài và đầu óc của mình đi tính kế người khác.

Còn Lục Tư Diệu càng thiên về khôn khéo, tâm tư nhỏ nhặt càng nhiều.

“Ngu chưởng môn, về chuyện của Tề nhi thì có một số việc ta vẫn luôn muốn tâm sự với ngài.”

Lục phu nhân cười giả lả.

“Ta cũng nghĩ như vậy.”

Ngu Sở nhàn nhạt nói, “Nếu Lục phu nhân muốn tâm sự cùng ta vậy thì nữ nhi của ngươi cũng nên lui ra đi.”

Lục Tư Diệu há mồm muốn nói gì đó.

Kỳ thật nàng ta cũng chỉ là nữ hài bình thường hơi thông minh mà thôi, ở nhà tác oai tác quái quen rồi liền cảm thấy chính mình thông minh hơn người, nghĩ rằng người lớn cũng sẽ xem trọng nàng ta hơn một bậc.

Kết quả những lời Lục Tư Diệu còn chưa nói ra được thì đã bị Ngu Sở liếc mắt một cái.

Rõ ràng là cái liếc mắt bình thường nhưng ở trong nháy mắt kia, bỗng nhiên cả người Lục Tư Diệu nổi da gà, dường như bị điện giật vậy, thân thể không hiểu nổi mà sợ nàng.

Nàng ta hoảng loạn cúi đầu rồi thấp giọng, “Một khi đã như vậy thì tiểu nữ liền lui xuống.”

Rồi sau đó không màng mẫu thân ngăn trở liền đứng lên xoay người bước nhanh rời khỏi đình viện.

Đối với thái độ của nữ nhi mình Lục phu nhân không hiểu được nhưng bà ta không để trong lòng mà tiếp tục nhìn về phía Ngu Sở.

“Ngu chưởng môn, ta muốn cùng ngài nói về chuyện nhi tử của ta.”

Lục phu nhân nói, “Ta thực cảm tạ ngài đã đưa hắn trở về nhưng mà…… Ta hy vọng ngài có thể khuyên hắn lưu lại cùng ta, rốt cuộc thì nơi này mới là nhà của hắn.”

“Ồ?”

Ngu Sở không chút để ý nói, “Nếu ta không làm như vậy thì sao?”

Lục phu nhân liền cảm thấy mình suy đoán đúng rồi, Ngu Sở đúng là tới đoạt nhi tử với bà ta, căn bản là không muốn cho Lục Ngôn Khanh trở về!Bà ta áp xuống sự tức giận rồi thấp giọng khuyên, “Rốt cuộc ta mới là mẫu thân của hắn, máu mủ tình thâm ân sinh khó chặt đứt.

Nếu Ngu chưởng môn là nữ nhân hiểu lý lẽ thì nên rõ cái nào nặng cái nào nhẹ.”

“Cho nên?”

Ngu Sở nói, “Ngươi còn muốn ta làm thế nào?”

Thái độ như nhìn hài tử đang làm loạn này của Ngu Sở làm sự bực tức trong lòng Lục phu nhân càng lớn.

“Là bởi vì ngài ở cho nên hắn ngại nói muốn về nhà.”

Lục phu nhân nắm chặt tay rồi thấp giọng nói, “Bằng không thì nhân dịp hôm này Ngu chưởng môn mang theo đồ đệ của ngài về trước đi.

Chờ đến khi hắn một người ở nhà thì sẽ tự nhiên hơn.”

Vốn là Lục phu nhân đang nghiêm túc cảnh cáo Ngu Sở.

Thậm chí vì nhi tử mà trực tiếp hạ lệnh đuổi khách, không nghĩ tới Ngu Sở không những không tức giận mà ngược lại còn cười khẽ một tiếng.

Nếu có đồ đệ hoặc người quen thuộc Ngu Sở ở chỗ này thì sẽ biết Ngu Sở cười lên không phải chuyện tốt gì.

“Ngài cười cái gì?”

Lục phu nhân nhướn mày.

“Ta còn tưởng rằng ngươi sẽ có thủ đoạn thông thiên gì để đối phó ta.”

Ngu Sở thu lại nụ cười, nàng nhàn thạt nói, “Ngươi là thân mẫu của Ngôn Khanh nên mới làm ta nâng Lục gia của ngươi cao hơn chút.

Hiện giờ vừa thấy dù có là người xấu đi chăng nữa thì cũng không phải là nhân vật có thể làm nên trò trống gì.”

Lục phu nhân không quá hiểu ý trong lời nói của Ngu Sở, nhưng tóm lại có cảm giác không phải là lời hay.

Bà ta ở sau lưng mắng chửi người đến vui vẻ, tưởng tượng Ngu Sở thành một nữ tử xinh đẹp hơn hai mươi tuổi không lớn hơn hài tử của mình được bao nhiêu là địch nhân giả tưởng.

Nhưng đến hôm nay ngồi xuống đối mặt thì Lục phu nhân mới cảm thấy sự tồn tại của Ngu Sở phảng phất như một cơn lốc xoáy thật lớn, không chỉ không nhìn thấu được chi tiết của Ngu Sở mà hơn cả là dù nàng còn chưa làm điều gì thì cũng khiến người phải hoảng hốt.

Lục phu nhân vừa mới đứng lên thì Ngu Sở liền lạnh nhạt ra lệnh, “Ngồi xuống.”

Vốn dĩ bà ta không nên nghe lời Ngu Sở nhưng lại giống với Lục Tư Diệu lúc nãy, Ngu Sở ra lệnh làm Lục phu nhân sinh ra bản năng tránh né khi đối mặt với nguy hiểm, không muốn cùng nàng là địch.

Bà ta còn chưa phản ứng kịp thì thân thể đã ngồi xuống rồi.

Vốn là Lục phu nhân muốn hùng hổ tiến đến chất vấn nhưng hiện giờ lại rớt lại chỉ còn mỗi mình mình.

“Ngài, ngài rốt cuộc là muốn nói cái gì?”

Vẻ mặt của Lục phu nhân ra vẻ nghiêm khắc hỏi.

“Thực ra ta không cần ngươi nói cái gì.”

Ngu Sở ngồi đối diện với bà ta, nàng chậm rãi nâng mắt lên.

Nàng nhìn chăm chú vào Lục phu nhân rồi vươn tay ra lãnh đạm nói, “--

- Tham Hồn thuật!”

Cùng lúc đó, bên kia.

Cả một buổi sáng trải qua quãng đường dài, cuối cùng xe ngựa của Lục gia cũng dừng lại.

“Tề nhi, phía trước chính là thôn Lưu gia.”

Lục Văn Đống nói.

Lục Ngôn Khanh xuống xe ngựa, hắn ngẩng đầu nhìn đến bên cạnh quan đạo là một mảnh đất hoang, hoàn toàn không nhìn ra được nơi này từng có thôn dân ở.

“Sau sự việc đó mấy năm thì nơi này bị san bằng.”

Lục Văn Đống thở dài, “Cũng không biết có phải nơi này có oán khí quá sâu hay không mà mỗi năm đều có quan phủ tới trồng cây nhưng hàng năm những cây đó đều khô héo.”

Ông ta làm gã sai vặt đưa những đồ vật để Lục Ngôn Khanh chuẩn bị dâng hương thì nhìn thấy Lục Ngôn Khanh ngẩn ngơ cất bước đi vào trong vùng đất hoang đó, Luc Văn Đống chỉ đành để gã sai vặt chờ ở bên cạnh xe ngựa, còn ông ta đi theo sau.

Lục Ngôn Khanh đến gần thì phát hiện khắp nơi đất hoang này có mấy khoảnh đất màu đen, ở trên bề mặt để lại những ấn ký thật sâu, đó là đồ án Trấn Linh phù mà Lục Ngôn Khanh đã từng chứng kiến ở Đế Thành.

Chẳng qua hoàng đế đã chết, Trấn Linh phù cũng mất đi hiệu lực.

Lục Ngôn Khanh đang ngây ra thì phát hiện bên người có nguời đang đến gần, bởi vì người này không hề mang cảm giác công kích, hơn nữa hơi thở thực làm người thoải mái nên khiến Lục Ngôn Khanh mất vài giây mới ý thức được sự tồn tại của người đó.

Hắn quay đầu thì nhìn thấy khuôn mặt của Lục Văn Đống cứng đờ, mà giữa hai phụ tử là một vị phật tu trẻ tuổi không nhìn ra được độ tuổi đang đứng đó.

“Ngài là phật tu mà Võ chưởng môn mời đến sao?”

Lục Ngôn Khanh nghi hoặc hỏi.

Vị phật tu này nhẹ nhàng lắc đầu.

“Tiểu tăng chỉ tự nguyện đi khắp nơi độ người mà thôi.”

Tăng nhân bình thản nói, “Lục tiên trưởng, có bạn cũ đang đợi ngài, mời ngài theo tiểu tăng tới.”

Tuy Lục Ngôn Khanh nghi hoặc nhưng vẫn bước từng bước ngắn đi theo vị phật tu này đi vào phía trong.

Chờ đến khi vị phật tu dừng lại, Lục Ngôn Khanh vừa đứng ở nơi hoang dã này bỗng nhiên giống như bị điện đánh vào người vậy, hắn cúi đầu nhìn chăm chú vào khoảnh đất.

Hắn đã tiến vào Kim Đan viên mãn kỳ, sau khi nhớ tới những việc thời thơ ấu thì những ưu dị của người tu tiên không ngừng xuất hiện.

Cũng giống như hiện tại, chẳng sợ đã cách hai mươi năm cảnh còn người mất, hết thảy đã biến mất không thấy.

Nhưng đại não của Lục Ngôn Khanh vẫn dùng những trí nhớ mơ hồ từ năm đó so sánh ra vị trí hiện tại.

Chân hắn dẫm lên khoảnh đất này đúng là phòng để đồ lặt vặt ở hậu viện.

“Lục tiên trưởng.”

Giọng nói ôn hòa của vị phật tu này vang lên gọi về lý trí của Lục Ngôn Khanh.

Lục Ngôn Khanh ngẩng đầu, hắn ngẩn ngơ.

Hắn nhìn thấy vị phật tu đang đứng dưới ánh mặt trời, thân hình giống như một tòa tháp không tiếng động.

Trong bóng dáng của vị phật tu đó có một thứ màu trắng nhạt trong suốt bỗng nhiên xuất hiện, cuối cùng từ từ phác họa ra hình dáng của một người.

Đại não của Lục Ngôn Khanh oanh một tiếng, máu tươi chảy ngược lại, hắn mở to hai mắt nhìn chăm chú vào hồn phách đang ngồi ở bên chân của vị phật tu đó mà ngẩn ngơ.

Kia đúng là người thị vệ cứu hắn năm đó.

“Ngài ấy có chấp niệm.”

Phật tu nói, “Không thấy ngài thì không chịu nhập luân hồi.”

Hô hấp của Lục Ngôn Khanh run rẩy, hắn bước về phía trước hai bước, chân mềm nhũn quỳ gối trước mặt hồn phách đó.

Hiện giời hắn đã lớn lên đúng với độ tuổi của người thị vệ năm đó.

Linh hồn của người thị vệ vẫn ngồi đấy, đôi mắt to ngơ ngác nhìn vào mặt đất một cách chăm chú, nhiều thêm vẻ đơn thuần của một hài tử.

“Ngươi, ngươi nhớ rõ ta sao?”

Lục Ngôn Khanh run run giọng.

Đôi mắt của thị vệ dịch lên từng chút một rồi đối diện với ánh mắt của Lục Ngôn Khanh.

Người thị vệ gật đầu, lại lắc đầu, tựa như thực mê mang.

“Ta muốn gặp ngươi.”

Thị vệ mê mang nói, “Vì sao ta muốn gặp ngươi?”

Linh hồn của hắn bị trấn áp hai mươi năm theo linh hồn của toàn bộ thôn dân, ký ức ban đầu đã sớm bị Trấn Linh phù cướp đoạt, chỉ còn lại chấp niệm duy nhất chờ ở nơi này.

Thị vệ mê mang nhìn chăm chú vào Lục Ngôn Khanh, qua vài giây hắn lại cười.

“Tiểu nhân muốn gặp ngài, muốn nhìn ngài có khỏe mạnh lớn lên hay không.”

Thị vệ cười nói, “Ngài trưởng thành rồi.”

Hình như năng lượng của hồn phách bị suy yếu đi, ký ức cũng mơ hồ không rõ.

Hắn nói xong câu đó lại nhỏ giọng lẩm bẩm, “Vì sao ta muốn gặp ngươi? Ta……”

Đôi mắt của Lục Ngôn Khanh rưng rưng, hắn miễn cưỡng tập trung tinh thần không cho mình đắm chìm trong nỗi bị thương và tự trách.

“Ngươi, ngươi tên là gì? Ngươi là người ở đâu?”

Lục Ngôn Khanh cuống quít hỏi, “Ngươi họ gì? Ta, ta sẽ lập bia, mỗi năm đều đến xem ngươi……”

Thị vệ ngơ ngác, “Không biết.”

“Ngươi không nhớ rõ ngươi là ai?”

Lục Ngôn Khanh hỏi.

Thị về lắc đầu.

“Tiểu nhân muốn gặp ngài.”

Hắn lẩm bẩm, “……Ngài trưởng thành rồi, tiểu nhân muốn gặp ngài, vì sao ta muốn gặp ngươi? Vì sao nhỉ?”

Hồn phách của người thị vệ phảng phất như chỉ còn lại một chấp niệm này, hắn đã quên mất chính mình là ai, thậm chí không nhớ rõ vì sao một hai phải thấy Lục Ngôn Khanh, hắn vẫn luôn lặp lại những lời này.

Nỗi bi thương của Lục Ngôn Khanh khó có thể kiềm chế được, dường như đã không nói được nên lời.

Vi phật tu cong lưng xuống, hắn ôn nhu nói với hồn phách của người thị vệ, “Ngài đã nhìn thấy hài tử này, ngài ấy không có việc gì, ngài ấy sống sót, ngài ấy rất tốt…… Ngài cũng có thể an tâm đúng không?”

Tiếng lầm bầm lầu bầu của người thị vệ bị đánh vỡ, hắn mê mang nhìn sang vị phật tu rồi sau đó gật đầu.

“Yên tâm.”

Hắn tự mình lẩm bẩm, “Ta yên tâm.”

“Được rồi.”

Phật tu ôn hòa nói, “Để tiểu tăng tiễn ngài một đoạn đường.”

Lục Ngôn Khanh vẫn chưa trả lời mả chỉ nhìn chăm chú vào thị vệ, trong lúc vị phật tu tụng thì hồn phách của thị vệ phát ra ánh sáng nhàn nhạt.

Hồn phách của hắn không ngừng thu nhỏ lại, từ thân hình của người thanh niên biến thành thiếu niên, biến thành nhi đồng rồi sau đó biến thành hài tử đang cuộn tròn ngủ.

Cuối cùng hồn phách của người thị vệ biến thành đốm sáng phát ra ánh sáng trắng biến mất dưới ánh nắng.

Vị phật tu nhìn chăm chú về phía Lục Ngôn Khanh đang ngơ ngác rơi lệ, hắn mở miệng gọi, “Lục tiên trưởng.”

Lục Ngôn Khanh bừng tỉnh lấy lại được tinh thần rồi nhìn về phía hắn.

Vị phật tu ôn hòa nói, “Ngài ấy sẽ được chuyển thế đầu thai, còn ngài cũng nên buông xuống đoạn chuyện cũ này rồi trở về nơi mà ngài hẳn là nên trở về.”

Lục Ngôn Khanh mím môi, hắn rũ lông mi, cuối cùng một giọt nước mắt không tiếng động rơi xuống.

Đến khi ngẩng đầu một lần nữa, ánh mắt của hắn đã dần dần kiên định.

“Đa tạ đại sư khai đạo.”

Lục Ngôn Khanh thấp giọng nói, “Ngài nói đúng, ta nên về nhà.”.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play