Nếu muốn mật báo, thì cần phải rời đảo. Thế là ngay ngày hôm sau Thẩm Tích đã nhắc tới chuyện từ biệt, nhưng đại đương gia lại lấy lý do vẫn chưa đưa quà gặp mặt để tiếp tục giữ nàng ta lại trên đảo. Làm sao Thẩm Tích có thể chờ thêm được nữa, lại chờ tới khi thấy đầu Liễu Phú Vân chắc chắn nàng ta sẽ điên mất. Rơi vào đường cùng, nàng ta đành phải nói:

"Đêm qua ta nghĩ tới nghĩ lui, trăn trở cả đêm, vẫn cảm thấy đại đương gia có thể thử nhận lời chiêu an. Nếu ngài thật sự lo lắng lộ diện sẽ bị bắt, ta có thể đứng giữa làm người hoà giải. Không dám giấu giếm, thật ra ta với vị Liễu đại nhân kia là người quen. Có ta ở đây, ta cam đoan huynh ấy sẽ không ra tay với các vị."

"Cô nương và hắn là người quen sao?" - Trên mặt Đại đương gia đầy vẻ không tin tưởng, "Đám quan lại bọn chúng không phải thứ tốt gì, Thẩm cô nương dính vào hắn làm gì cơ chứ!".

"Huynh ấy... Lúc trước chúng ta từng đi cùng một đoạn đường" - Thẩm Tích nói, "Tóm lại là đại đương gia có đồng ý để ta đi thử hay không? Nếu không được thì thôi, chẳng phải các vị cũng không bị tổn thất gì hay sao."

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play