Đại Lang cũng không nói to nên những người khác cách xa nghe không rõ mấy, nhưng lại không giấu được ông lão đứng sau Triệu Hưng Thái. Ông lão nhìn kỹ lại thì phát hiện thật ra chỉ có một người sống ngồi ở cái bàn kia, bốn người còn lại đều là người giấy thôi.

Phó Yểu thấy lão nhìn sang thì biết đại sảnh này không phải là chỗ để nói chuyện, vì thế bảo Giang chưởng quầy đổi một phòng riêng cho nàng, "Tối nay ta có khách."

Giang chưởng quầy không nói hai lời, lập tức tự mình dắt bọn họ lên lầu.

Sau khi đến phòng riêng, ông lão cũng đi theo vào trong. Lão vừa vào cửa đã đánh giá Phó Yểu rồi nói: "Trong lời đồn, phương sĩ* là người có thể cắt giấy biến thành người, rải đậu biến thành binh sĩ, nhìn thấy âm dương, nhưng người như thế chỉ tồn tại trong sách cổ mà thôi, chưa ai từng thấy tận mắt cả. Không ngờ hôm nay lão phu lại may mắn như thế, được nhìn thấy phương sĩ."

(*Phương sĩ: là những người biết tu luyện phép thuật, luyện thuốc trường sinh... ngày xưa.)

"Đó chẳng qua chỉ là lời đồn mà thôi. Triệu lão, mời ngồi" - Phó Yểu tự mình rót một chén rượu cho lão, lúc đưa sang thì ngón tay nàng bấm niệm pháp quyết xung quanh chén rượu, tuy chén rượu kia không có biến hóa gì nhưng Đại Lang và Tam Nương bên cạnh lại ngửi thấy được mùi hương của rượu.

"Ồ?" - Ông lão nhìn thấy rượu thì vui vẻ bật thối, đã lâu rồi lão không chạm vào rượu.

Người đã đi qua Cổng Sinh Tử thì sẽ không còn cảm giác gì đối với hương vị ở nhân gian, ăn cái gì cũng thấy nhạt như nước ốc. Nhưng mà miệng nếm không thấy vị không có nghĩa là trong lòng không nhung nhớ, nghiện là nghiện từ trong lòng. Bây giờ lại ngửi được mùi rượu đã lâu không uống, đầu tiên ông lão hít một hơi thật sâu, sau đó mới cẩn thận nhấp một ngụm rượu, vẻ mặt ấy giống như mảnh đất hạn hán đã lâu gặp được mưa rào, cả gương mặt lộ ra vẻ thỏa mãn "chính là mùi vị này."

Nhấp liên tục vài hớp, rồi lão mới nói: "Ta vừa nghe thấy ngươi gọi ta là Triệu lão, chẳng lẽ phương sĩ đại nhân biết ta sao?"

"Bây giờ ta là quán chủ của một Đạo quán, Triệu lão cứ gọi ta là Quán chủ Phó là được" - Phó Yểu nói: "Còn chuyện vì sao lại biết lão, đây hoàn toàn là vì cháu trai của lão. Ta và cháu trai của lão có mối quan hệ nhân quả."

"Thì ra là thế" - Triệu lão gật đầu, "Chỉ mong sao đây là một mối quan hệ nhân quả tốt."

Về phần đó là nhân quả gì thì lão không hỏi sâu hơn nữa.

Phó Yểu khẽ cười, nói sang chuyện khác, nói: "Triệu lão, trong tửu lầu này cũng có một mối quan hệ nhân quả của lão đấy."

"Ý ngươi là Dương đầu bếp sao?" - Triệu lão nhớ đến chuyện cũ ngày trước, cũng có chút bùi ngùi, "Ta vẫn còn có chút ấn tượng về người này. Cụ thể vào năm nào thì ta quên rồi, chỉ nhớ rằng đó là ngày Tết Nguyên Tiêu, mấy đứa trẻ khác sau bếp đều lười biếng nên chạy ra ngoài xem biểu diễn hoa đăng, chỉ còn mỗi nó là rửa chén ở sân sau. Ta thấy tay nó lạnh đến nỗi sưng lên, đúng lúc trong nồi còn thịt kho tàu làm cho khách, thế là múc một chén nhỏ cho nó ăn. Không ngờ rằng mấy chục năm sau, cháu ta lại tới chỗ nó để bái sư học nghệ. Có lẽ chuyện nhân quả tuần hoàn này thật sự đã được an bày rõ ràng."

"Ta cảm thấy, có lẽ là lão nên nếm thử món này của Dương đầu bếp đi đã" - Phó Yểu đẩy chén thịt kho tàu còn bốc hơi nóng đến trước mặt ông lão, "Có lẽ, sau khi nếm xong, lão sẽ có suy nghĩ khác đấy."

Triệu lão nhìn thấy thịt kho tàu cũng thấy rất thích thú. Lão vốn là người thích ăn thịt, những món sở trường hầu như đều là những món về thịt heo. Nhưng sau khi nếm miếng thịt kho tàu đỏ au đầu tiên, vẻ mặt lão lại ngơ ngẩn, "Hương vị này..."

Thật sự quá quen thuộc. Mặc dù vẫn có chút khác biệt so với hương vị lão nấu, nhưng vị ngon cốt lõi nhất bên trong thịt thì lại giống nhau.

Lúc này Phó Yểu ở bên cạnh mới nói: "Mặc dù lão đã qua đời hơn hai mươi năm, nhưng ở nơi lão không biết tới, vẫn có người lặng lẽ lấy một cách khác để tưởng nhớ về lão. Chén thịt kho tàu này mới là nhân quả giữa lão và hắn."

Triệu lão lại lặng lẽ ăn thêm hai miếng thịt, sau đó mới chậm rãi nói: "Nói ra chắc ngươi không tin, cả đời Triệu Thụy An ta có hơn cả trăm đệ tử, số người có thiên phú rất nhiều, nhưng đến cuối đời, ta vẫn không dạy ra được một đồ đệ nào có thể kế thừa tay nghề của ta. Đây vẫn luôn là chuyện khiến ta thấy tiếc nuối nhất. Bây giờ nghĩ lại, có lẽ là ta sai rồi."

Thiên phú của Dương đầu bếp là kiểu bình thường nhất trong số đệ tử đông đúc của lão, thế mà lại có thể dựa vào tấm lòng để học được tinh túy của lão, vậy lão thì sao, có phải trong lúc đang dạy đã quên đi bản chất của việc nấu ăn này?

"Bây giờ lão cũng chết rồi, đúng hay sai đã không còn quan trọng nữa." Phó Yểu nói, "Vẫn nên nắm chắc hiện tại thì hơn."

"Ngươi nói rất đúng." Triệu lão thở dài, "Ta không chịu rời đi, là vì vẫn muốn tìm một người kế thừa mình. May mà mấy đứa cháu kia của ta cũng chịu khó phấn đấu."

Nói đến tôn tử nhà mình, Triệu lão cũng giống như tất cả gia gia trên cõi đời này, rõ ràng vẻ ngoài đã muốn vểnh đuôi lên tận trời, nhưng vẫn cố làm ra vẻ bình thản chẳng có gì, "Thiên phú của nó trong kỹ thuật nấu nướng vượt xa ta, sáu tuổi đã bắt đầu tập luyện kỹ thuật nấu nướng, đến giờ thì kỹ thuật xắt rau đã vượt xa phần lớn những đầu bếp khác. Đợi đến khi nó tìm được bút ký của ta, chắc là cũng có thể gánh vác được trọng trách khôi phục tửu điếm Thái An."

Nghĩ đến kỹ năng nấu nướng của Triệu Hưng Thái, Phó Yểu không thể phủ nhận điều này nên gật đầu, "Đúng là phần mộ tổ tiên nhà lão linh thiêng, có được một hạt giống tốt như thế."

"Đúng vậy." Vẻ mặt Triệu lão vui mừng nói, "Chỉ cần nó học thành tài thì ta cũng an tâm rời đi được rồi."

"Ồ?" Phó Yểu bưng chén rượu lên uống một ngụm, "Nhưng lão có thể kiên trì lâu như vậy ư?"

Vẻ mặt của Triệu lão cứng đờ, lão nhìn Phó Yểu, Phó Yểu cũng đang nhìn lão.

"Đã qua hơn hai mươi năm rồi, nuôi dưỡng hồn phách nhờ vào ngọc, nhưng dù thế nào thì cũng phải đến lúc kết thúc. Bây giờ mặt trên của ngọc đã xuất hiện vết nứt đầu tiên, thế thì chuyện xuất hiện vết nứt thứ hai chắc cũng không xa. Ngày ngọc nát cũng chính là ngày lão biến mất vĩnh viễn. Có chắc là lão sẽ chờ được đến ngày đó không?" - Phó Yểu nói xong thì buông chén rượu xuống, "Thời gian cũng không còn sớm nữa, ta phải về rồi. Ta sẽ bảo bà chủ mang rượu vào, lão cứ thưởng thức thong thả."

Nói xong, nàng cũng không nhìn lại xem vẻ mặt của Triệu lão như thế nào, mang những người khác rời khỏi phòng riêng.

Sau khi Phó Yểu rời khỏi, không bao lâu sau, chưởng quầy Giang đã mang rượu lên. Có điều khi nàng đẩy cửa phòng riêng vào thì thấy rượu và thức ăn trên bàn vẫn chưa được chạm vào, thoáng cảm thấy kỳ quái. Nhưng mà làm ăn buôn bán, kiêng kị nhất là quá tò mò, nàng nhanh chóng để lại một vò rượu, sau đó lại đóng cửa lại. Đêm đó, quán rượu bình an vô sự.

Sám sớm hôm sau, tiểu nhị thức dậy lau sàn chùi bàn, lúc dọn dẹp phòng riêng thì vừa vào cửa đã thấy một bàn thức ăn ngon rượu thơm chưa được chạm vào miếng nào, vừa nói thầm "Có tiền tốt quá", lại vừa lấy một miếng thịt bỏ vào miệng. Hắn biết tay nghề của Dương đầu bếp thế nào, có điều hắn làm tiểu nhị nên ít cơ hội được ăn thịt kho tàu. Khó có hôm cả một nồi đất lớn chừng ấy nhưng lại chưa bị ăn đến, trong lòng hắn đã suy xét xem nên làm sao để gói hết chỗ thịt này mang về nhà. Nhưng mà, sau khi hắn nhai miếng thịt kia trong miệng cả buổi, lại phát hiện hương vị không đúng cho lắm. Miếng thịt trong miệng nhai cứ như giấy vậy, không có chút hương vị nào.

Bỏ cả đêm nên hư rồi sao?

Hắn lại ngửi thử, cũng không có mùi thịt. Phun miếng trong miệng ra, hắn nếm thử một miếng khác, kết quả vẫn nhạt như nước ốc. Trong lúc hắn đang hoài nghi có phải đầu lưỡi của mình bị hư rồi không, thì bên ngoài có một tiểu nhị khác bước vào.

"Hay đấy, một mình ngươi lén ta ăn thịt à." Tiểu nhị mới tới vừa nói, vừa nhanh tay lấy một miếng thịt cho vào miệng.

Nhưng rất nhanh, hắn đã phun ra, "Cái này là cái gì? Đây là thịt à? Chẳng có vị gì cả!"

"Hóa ra ngươi cũng không nếm được vị..." Đầu tiên tiểu nhị đó thấy yên lòng, nhưng sau đó lại nhớ tới một lời đồn nào đó, giọng cũng run rẩy, "Hay là ngươi cũng thử vò rượu kia đi..."

"Rượu làm sao?" Tiểu nhị mới rót một chén cho mình rồi uống hết, lần này hắn không phun ra, có điều... "Chưởng quầy pha quá nhiều nước vào rượu này rồi, ta uống vào mà chẳng thấy tí mùi rượu nào cả."

"Không phải..." Tiểu nhị đầu tiên nuốt nước bọt một cách khó khăn, "Ta nghe nói... Đồ cúng mà để qua đêm thì sẽ không còn hương vị gì, ngươi nói xem có phải rượu và thức ăn trên cái bàn này..."

"Ngươi có thôi đi không, bớt dọa lão tử đi!" Tiểu nhị mới đạp một chân lên đùi đồng bạn, nhưng bản thân hắn lại té ngã lộn nhào.

Chẳng mấy chốc, Giang chưởng quầy đã biết chuyện trong phòng riêng. Đương nhiên Giang chưởng quầy sẽ không tin mấy chuyện này, có điều sau khi nàng nếm thử rượu và thức ăn thì lần đầu tiên sâu dưới đáy lòng lại dao động về chuyện quỷ thần.

Buổi tối hôm qua, nàng nghĩ rằng sẽ có khách tới cửa. Thế nên nàng cố ý để cửa và đèn, kết quả cả đêm lại không có động tĩnh gì. Nhưng nếu đổi một cách nghĩ khác thì... Thực chất vị khách kia đã ở đó từ lâu thì sao? Không hiểu tại sao, nàng cảm thấy sau lưng lạnh toát.

Nhưng mà người có thể giải thích chuyện này, lại không tới cửa nữa sau đêm đó.

* * * * *

Thời gian dần trôi về phía cuối tháng chín, trời bắt đầu trở lạnh. Vào lúc tất cả mọi người đã thay quần áo mùa thu thì tửu lâu lại đón một vị khách kỳ lạ. Sở dĩ nói kỳ lạ, là vì trong cả cái huyện Thủy này hoàn toàn tìm không ra vị công tử thứ hai nào tuấn tú như vậy. Hơn nữa vị công tử này còn mặc một thân gấm vóc, hào hoa phong nhã, vừa nhìn là biết xuất thân không tầm thường. Có sắc có tiền, tất nhiên vào mắt Giang chưởng quầy cũng vô cùng khác biệt.

"Khách quan đi bao nhiêu người?" - Giang chưởng quầy tự mình tiếp đãi, "Trên lầu có phòng riêng, các vị có muốn lên lầu không?"

"Không cần." Vẻ mặt công tử tuấn tú đầy mệt mỏi, dáng vẻ như không muốn nói nhiều, "Các ngươi mang tạm vài món lên là được. Ăn xong chúng ta còn phải lên đường."

"Được, các vị ngồi bên này."

Ngay khi Giang chưởng quầy đang muốn bảo tiểu nhị ra sau bếp thì đột nhiên cánh tay lại bị ai đó dùng sức túm chặt, "Ngươi lấy ngọc bội bên hông từ đâu ra!"

Đừng nói là Giang chưởng quầy cách đó gần nhất, đến cả những vị khách khác cũng phải ào ào nhìn sang bên này sau khi nghe thấy tiếng quát chói tai.

"Công tử hỏi miếng ngọc bội này à?" - Giang chưởng quầy vô cùng bất ngờ. Thị không ngờ mình đeo miếng ngọc bội này lâu như vậy rồi, đúng thật là sẽ có người tới hỏi. Có điều nghĩ lại thì vừa nhìn đã biết miếng ngọc bội này là thứ có giá trị xa xỉ, mà vị công tử trước mắt, nhìn kiểu gì cũng không giống người bình thường. Nếu đã nhận ra miếng ngọc bội kia thì cũng có thể hiểu được.

"Nói nhanh, ngươi lấy miếng ngọc bội này từ đâu ra." Lúc này tên tùy tùng bên cạnh cũng mở miệng nói.

Thấy bọn họ như thế, hiển nhiên là xem thị thành bà chủ hắc điếm rồi.

"Mấy vị khách quan đừng vội." Giang chưởng quầy vừa nói, vừa trấn an những vị khách khác, "Các vị cứ tiếp tục dùng bữa", sau đó lại nói khẽ với bọn họ: "Các vị ra sân sau theo ta, nơi này không tiện nói chuyện."

Đến sân sau, Giang chưởng quầy không lằng nhằng mà nói rõ hết ngọn nguồn của miếng ngọc bội này: "...Vị khách kia chỉ nói, giao miếng ngọc bội này cho ta, nếu có người tới muốn chuộc lại ngọc bội thì cứ bảo hắn trả tiền dựa theo giá trị của miếng ngọc bội này là được. Nhiều hơn nữa thì ta không biết."

Nam tử vuốt miếng ngọc bội trong tay, hắn vô cùng chắc chắn miếng ngọc bội này là miếng mà năm đó hắn đã tặng đi.

"Vậy vị khách mà ngươi nói bây giờ đang ở đâu?" Vẻ mặt hắn căng cứng hỏi.

"Chuyện này..." Thoáng cái Giang chưởng quầy trả lời không được. Dù nói vị khách kia đã tới chỗ thị ăn cơm rất nhiều lần, nhưng thị cũng không dám lắm miệng hỏi thăm thêm điều gì.

"Không phải là đang gạt chúng ta đấy chứ." Tùy tùng dùng đao uy hiếp.

"Làm sao dám chứ. Tất cả mọi người trong quán rượu của ta đều có thể làm chứng chuyện này." Giang chưởng quầy vội vàng nói, "Nếu là nửa tháng trước thì ngày nào vị khách ấy cũng đến. Có điều khoảng thời gian này, đột nhiên nàng lại không xuất hiện nữa, ta cũng không biết làm sao để tìm được nàng. Hay là vị công tử này cứ chờ thử xem? Nói không chừng đêm nay nàng lại tới thì sao."

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play