Thiên Huyền Tử cảm thấy rất mệt trong lòng. Người trong cung chính là như vậy, trước giờ bọn họ muốn gì đều không nói thẳng, cứ phải quanh co lòng vòng để người ta đoán. Thêm một lần nữa, Thiên Huyền Tử rất muốn quay trở lại núi. Tuy nhiên, nhớ lại sư phụ đã từng dạy hắn nguyên tắc, người khác có việc muốn nhờ thì nhất định phải khiến đối phương mở miệng nói ra, không thể chủ động đi hỏi. Không cần biết Thái giám tổng quản nói ba hoa chích chòe tới đâu, hắn vẫn chỉ đứng một bên mắt nhìn mũi rồi mũi nhìn ngực trước sau như một, thi thoảng có đáp một tiếng "vâng", "được", "đúng", chứ không nói thêm gì nữa. Cuối cùng, Thái giám tổng quản nói tới mức miệng lưỡi khô rát mà vị Quốc sư mới cứ mãi thờ ơ, trong lòng không khỏi bực bội. Thiên Minh Tử dạy đồ đệ kiểu gì chả hiểu, Thiên Huyền Tử chẳng khác gì một cái đầu gỗ không hiểu chuyện. Không còn cách nào, Thái giám tổng quản đành phải liếc nhìn Hoàng thượng rồi đi thẳng vào vấn đề chính:
- Quốc sư, nghe nói ngài cũng có một con hạc giấy đúng không?
Việc này Quốc Sư không thể phủ nhận, bởi ám vệ đã bẩm báo chuyện này lại với Hoàng thượng trước rồi, vả lại còn biết bây giờ Quốc Sư có mang theo hạc giấy bên người.
Thiên Huyền Tử sẽ không phủ nhận, hắn đang suy nghĩ, vòng qua vòng lại trong Kinh Thành ba vòng, cuối cùng cũng vòng về chuyện chính rồi.
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android). Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT