Bên ngoài bình phong, Tam Nương sững sờ tại chỗ. Nàng ta muốn phản bác lại, nhưng rồi nhận ra Phó Yểu nói gì cũng đúng.
- Đứng đúng vị trí của ngươi, làm đúng công việc của ngươi, cho tròn bổn phận. Ta không hơi đâu mà quan tâm đến tất cả những suy nghĩ của ngươi, nhưng nếu ngươi gây trở ngại cho ta thì ta cũng không ngại đổi một nô tỳ khác đâu.
Phó Yểu cảnh cáo xong, bèn gọi Đại Lang ngoài cửa đi vào, ném cho nó một thứ gì đó, nói:
- Trở về nói với phụ thân của ngươi mỗi ngày cứ uống đủ ba chén này. Chừng nào uống xong thì đi tìm đại phu để bốc thuốc.
- Đa tạ quán chủ! - Đại Lang rối rít cảm ơn, sau đó bất chợt nghĩ đến gì đó, thử hỏi - Không cần tàn nhang sao?
Nó vẫn còn nhớ, lúc đó quán chủ đã thả vào đó một nhúm tàn nhang, còn bảo những người tuổi Gà tránh mặt.
- Ngươi muốn nghe lời nói thật hay là lời nói dối? - Phó Yểu nói.
- À ừm… - Đại Lang lập tức hiểu ra, lập tức đón lấy bầu rượu. Mặc dù nó vẫn chưa hiểu rõ lắm, vì sao cần phải thả tàn nhang vào. Có điều nó biết chắc hẳn quán chủ không thích giải đáp thắc mắc này cho nó đâu.
Thấy Đại Lang đã cầm lấy rượu rồi, Phó Yểu mới dặn dò Tam Nương một tiếng:
- Nói với Phương Nhị rằng sau này không cần đưa thức ăn lên núi nữa, bảo thê tử của hắn đi may cho ta một bộ xiêm y” - Rồi lập tức biến mất tại chỗ.
Sau khi Đại Lang chắc chắn không nhìn thấy quán chủ nữa, nó muốn an ủi Tam Nương nhưng mà không biết nên nói cái gì, đành nói:
- Tam Nương tỷ tỷ, tỷ đừng khó chịu.
Tam Nương không để ý đến nó, xuyên qua bức tường và đi mất rồi.
Sáng sớm hôm sau, Trương Lục Nương dậy từ rất sớm, thị đi lên chợ mua loại vải đắt tiền nhất. Trên đường trở về, thị tiện đường ghé qua nhà tú nương* làm y phục giỏi nhất ở thôn bên cạnh để hỏi nàng ta cách làm mũ có rèm.
(*Tú nương: chỉ những cô gái làm nghề thêu thùa may vá.)
- Mũ có rèm che? - Tú nương nghe xong, hết sức ngạc nhiên - Ngươi muốn làm nó thật sao?
Thứ này chỉ có tiểu thư nhà giàu mới hay đội thôi, không bàn tới chuyện người bình thường chưa chắc nỡ bỏ tiền ra mua loại vải này, mà cho dù có đội cũng sẽ bị người ta cười đến rụng răng.
- Có người nhờ làm! - Trương Lục Nương đáp - Nhưng ta lại không biết rốt cuộc mũ có rèm che trông như thế nào, đành phải tới đây hỏi ngươi thử.
Tối qua, vị Tam cô nương kia đã đặc biệt dặn dò là nhất định phải làm mũ có rèm che và bao tay. Bao tay thì thị biết làm, thị đã từng làm cho người nhà vào mỗi mùa đông, còn mũ có rèm che thì thị chẳng biết nó là thứ gì.
- Nó đơn giản lắm, để ta chỉ ngươi - Tú nương hào sảng đáp. Thế nhưng khi nàng ta thấy Trương Lục Nương lấy ra tấm vải màu đen, nàng ta sửng sốt - Ngươi muốn làm bằng vải đen sao?
- Đúng vậy - Trương Lục Nương nói.
- Màu đen này… - Tú Nương vốn đang định nói chưa thấy có ai làm mũ có rèm che màu đen bao giờ, nhưng sực nhớ ra những lời đồn đãi về nhà Phương Nhị, nàng ta không nói gì nữa - Được, cỡ chừng hai khắc là xong.
Ở nhà có sẵn mũ trúc, chỉ cần khâu vải xung quanh mũ trúc là được. Hai khắc nói lâu cũng không lâu lắm, nói mau cũng không mau lắm. Tú nương vừa may, vừa tán gẫu với Trương Lục Nương.
- … Nhắc mới nhớ, không có nhiều tiểu thư ở trấn chúng ta dùng loại mũ có rèm che này đâu. Lần cuối cùng ta nhìn thấy có người đội nó là vào hai tháng trước, đó là một vị thiên kim tiểu thư đến thăm núi Nhạn Quy. Chẹp chẹp, từ từ nhìn thấy, quần áo trên người nàng ta trông chẳng khác gì một rặng mây tía, từ trước tới giờ ta chưa từng nhìn thấy chất liệu tốt đến như thế. Tiếc là lúc vị tiểu thư đó xuống núi lại ngồi trong kiệu, ta không có cơ hội nhìn thấy nữa, nếu không ta nhất định phải xem xem trên làn váy của nàng ta được thêu hoa gì - Đây là chuyện hối tiếc thường trực trong lòng tú nương, gặp ai cũng sẽ kể lại một lần.
Nghe tú nương nhắc tới chuyện này, Trương Lục Nương nhớ ra hình như thị cũng từng loáng thoáng nghe được ở đâu. Nghe nói là nữ nhi của một hộ giàu trong kinh thành về quê thăm viếng người thân, lúc đi ngang qua nơi này, đã từng lên núi Nhạn Quy ngắm cảnh. Nhưng chuyện này không liên quan gì đến Trương Lục Nương, thị nghe xong rồi từ tai này chui tọt qua tai kia rồi quên lâu rồi.
- Thế à. Vậy ngươi cũng rất may mắn, gặp được quý nhân. Như chúng ta đây chưa từng được gặp bao giờ - Trương Lục Nương biết tú nương thích nghe lời ngon tiếng ngọt, bèn tâng bốc nàng ta vài câu khiến tú nương cười híp cả mắt. ( truyện đăng trên app TᎽT )
Hai khắc sau, tú nương đã may xong mũ có rèm che cho Trương Lục Nương. Thị cứ khuyên mãi, cuối cùng để lại 30 văn tiền lớn rồi ôm gói đồ trở về thôn.
May quần áo không khó, có điều bộ y phục này toàn phải đặt mua từ trong ra ngoài cho nên khó mà làm xong chỉ trong một ngày. Nghĩ đến sau này không cần lên núi đưa cơm nữa, trong lòng Trương Lục Nương có chút hụt hẫng. Thị rất muốn tạo dựng mối quan hệ tốt với đạo quán trên núi, ít ra sau này gặp chuyện còn có chỗ nhờ vả.
Sắc trời tối dần, lúc này Hà thợ mộc đã làm việc trên núi cả ngày từ lúc sáng sớm cũng đã nhận được bầu rượu. Đại Lang còn cố ý nói sau này không cần thả tàn nhan vào uống cùng, nhưng Hà thê tử vẫn lén lút hốt một nhúm gói vào trong khăn và nhét ở trước ngực. Về vấn đề này, Đại Lang cũng rất bất lực.
Buổi tối, phu thê Hà thợ mộc định ở lại làm thêm một canh giờ nữa rồi mới trở về. Trong lúc bọn họ chuẩn bị dọn dẹp lại sân đạo quán cho sạch, bỗng nhiên tìm thấy một cái hũ “dưa muối” cao hơn nửa người nằm ở góc tường đổ nát của đạo quán. Xuất phát từ tò mò, đôi phu thê này bèn mở hũ dưa muối ra xem thử, trong đó là một hũ bạc trắng được xếp ngay ngắn. Phu thê Hà thợ mộc chưa từng nhìn thấy nhiều bạc như vậy bao giờ, rít lên một tiếng sửng sốt. Bọn họ vội vàng đi nói cho Đại Lang biết, nhưng lúc này Tam Nương xuất hiện và nói với họ rằng nếu bạc này là do bọn họ đào được thì có nghĩa là chúng có duyên với bọn họ rồi. Đại Lang nhìn thấy bạc trắng, biết ngay đây là lời hứa của quán chủ, nó cũng lập tức khuyên nhủ bọn họ nhận lấy. Nhưng phu thê Hà thợ mộc làm sao dám lấy, cuối cùng bọn họ ồn ào ảnh hưởng đến Phó Yếu buộc nàng phải ra và nói:
- Các ngươi cảm thấy phát hiện ở trong đạo quán là thuộc về đạo quán đúng không? Được rồi, ta đã hiểu rồi.
Phu thê Hà thợ mộc thấy quán chủ đã nhận lại bạc, mặc dù trong lòng có chút tiếc nuối nhưng nhẹ nhõm vẫn chiếm phần hơn.
Bọn họ tiếp tục làm cho xong việc, tối đó về nhà, sau khi rửa mặt và chuẩn bị đi ngủ thì Hà thê tử bỗng nhiên phát hiện giường đệm nhà mình lồi lõm bất thường. Thị gỡ ván giường ra xem, thấy đất dưới gầm giường đã bị xới lên. Thị bèn đào lớp đất đó ra lần nữa, hũ tương quen thuộc lại xuất hiện trong tầm mắt họ. Hà thợ mộc cẩn thận mở nắp hũ, bên dưới ánh nến, bạc vụn bóng loáng suýt nữa đã làm tim hắn ngừng đập….
* * * * *
Trương Lục Nương mất khoảng ba ngày để làm xiêm y, trong đó bao gồm một đôi giày và một đôi bao tay. Sau khi mang vào cho Phó Yểu thay, Tam Nương lẳng lặng gói ghém quần áo đã thay vào trong một cái tráp và đặt ở trước tượng Tam Thanh. Đại Lang ghé sát vào xem, thế nó mới biết màu đỏ trên xiêm áo không phải hoa may, mà là vết máu loang lổ.
Tuy Tam Nương không nói, nhưng Phó Yểu tâm trạng đang tốt đã giải đáp cho nó:
- Như những gì ngươi đã nhìn thấy, đều là máu cả. Hung thủ thật sự quá tàn nhẫn, một dao đâm thẳng vào tim, máu ở đây chảy ra hết rồi.
- Đây là tỷ sao? - Đại Lang xuýt xoa một ngụm khí lạnh, thế mà có người dám ra tay với quán chủ ư.
- Là một con quỷ xui xẻo. Ta chỉ chiếm thân thể này của nàng mà thôi - Phó Yểu nói - Nhưng mà ta tới hơi trễ, công thêm thời tiết quá nóng, cho nên có vài chỗ bị tổn thương, cần phải từ từ chỉnh lại.
Đại Lang hiểu ra, hỏi:
- Cho nên tỷ mới muốn đầu lưỡi của đệ sao?
- Chứ sao?
- Òm… Cảm ơn tỷ đã cứu phụ thân của đệ, tỷ muốn lấy đầu lưỡi thì cứ lấy đi, đệ sẽ không kêu đau đâu - Đại Lang có chút sợ hãi.
- Thật không? Cắt đầu lưỡi đau lắm đó nha - Phó Yểu trầm giọng - Trong lúc ngươi vẫn còn ý thức, đưa một con dao vào trong miệng ngươi…
- Thôi tỷ đánh ngất đệ trước đi - Đại Lang sắp khóc đến nơi, nghĩ tới cảnh tượng đó mà cảm thấy thật kinh hoàng.
- Vậy… có hối hận không? - Phó Yểu hỏi.
Đại Lang nghĩ ngợi, rồi thành thật đáp:
- Chắc là lúc đau đã từng hối hận một chút.
- Ha… - Phó Yểu bật cười - Lừa ngươi thôi, không dần dùng dao, bây giờ đầu lưỡi của người đã thuộc về ta rồi. Để ăn mừng, tối nay ta dẫn các ngươi đi trải sự đời.
- Ỏ? - Đại Lang không hiểu cho lắm - Nhưng mà đệ còn đang nói chuyện được thây?
- Ngươi là linh hồn, linh hồn nói chuyện còn cần đến đầu lưỡi chắc? - Phó Yểu nhìn nó một cách ghét bỏ - Kẻ giống như ấy, sau này đừng có ôm mộng đi thi khoa cử.
- Là thế thật sao? - Đại Lang trở nên vui vẻ - Đệ không trở thành người câm!
Nhưng ngay sau đó, nó chợt nghĩ tới một chuyện, nói:
- Nếu như linh hồn không cần lưỡi mà vẫn có thể nói chuyện được, vậy vì sao Tam Nương tỷ tỷ… - Nó bỗng ngập ngừng.
- Bởi vì nàng ta sinh ra đã như vậy rồi - Phó Yểu nói.
Đại Lang cẩn thận nhìn sang Tam Nương, thử hỏi:
- Vậy… không khỏe lại được sao?
- Sao lại không khỏe lại được? - Phó Yểu hỏi lại.
Vừa nói dứt lời, Tam Nương bên cạnh không khỏi ngẩng đầu lên. Nàng ta há miệng, hồi lâu mới nói:
- Thật sự, có thể bình thường lại sao?
- Nhìn ta cũng vô ích thôi - Phó Yểu nói - Ta không thể chữa lành tâm bệnh.
* * * * *
Bầu trời dần dần sụp tối, thôn xóm quanh núi đã chìm vào giấc ngủ say. Thi thoảng có vài tiếng chó sủa, nhưng trong chốc lát, mọi thứ đã yên ắng lại. Lúc này, trên con đường núi nhỏ hẹp, hai nam nhân mặc đồ trắng một trước một sau khiêng kiệu, bước đi trên đường núi gập ghềnh cứ như đang đi trên đường bằng phẳng. Bên trái và bên phải cỗ kiệu, một nam một nữ cũng mặc đồ trắng đều đều đi theo hai bên. Nếu có ai đó nhìn thấy cảnh này, chắc chắn sẽ phải sợ hãi đến chạy trối chết.
- Quán chủ, hình như là không có ai - Đại Lang chột dạ nói. Giờ đã là nửa đêm, xung quanh trống rỗng, nó rất sợ hãi.
Phó Yểu ngồi trên cỗ kiệu, cả người chìm vào màn đêm.
- Nửa người nửa ma mà còn sợ người ta dọa,
- …
Cũng may tốc độ của đoàn người rất nhanh, chẳng mấy chốc đèn lồng treo cao ở trên tường thành đã xuất hiện trong tầm mắt của họ. Lúc này cửa thành đã đóng, nhưng mấy người bọn họ có thể đi xuyên qua cửa thành đã đóng kia một cách dễ dàng, chớp nhoáng đến độ hộ vệ tuần tra tường thành còn tưởng đâu là bọn họ vừa mới hoa mắt.
Thị trấn về đêm khá là yên tĩnh, ngoại trừ mấy chốn phấn hoa lầu xanh, những nơi còn lại đều đã rơi vào bóng đêm. Chính vì như vậy, cho nên một tửu lầu vẫn còn sáng đèn trên đường thoạt nhìn vô cùng bắt mắt.
Bên trong tửu lầu vào thời khắc này, tiểu nhị đã lau khô tất cả bàn ghế và chuẩn bị đóng cửa tửu lầu. Lúc sắp tắt đèn nghỉ ngơi, bỗng nhiên nhìn thấy mấy người mặc đồ trắng đang đứng ở bậc thang ngay cửa tửu lầu từ lúc nào rồi. Hắn sợ hãi đến nỗi cơn buồn ngủ trong đầu gần như biến mất lập tức.
- Mấy người….
- Ăn cơm.
- Nhưng mà tửu lầu của chúng ta chuẩn bị đóng cửa rồi - Tiểu nhị cũng có một chút kiến thức, mặc dù bây giờ hắn đang rất sợ hãi, nhưng không hề mời ai vào trong.
Tửu lầu của họ làm ăn rất khá, ngày nào cũng bận rộn tới tối mịt. Thỉnh thoảng sẽ gặp được vài vị khách tới ăn vào lúc đêm khuya, nhưng bọn họ có thể lấy lý do trong bếp không còn nguyên liệu nấu ăn để từ chối khách. Vả lại các vị ở đây... hắn cứ cảm thấy hơi không giống người…
Chuyện ngoài cửa đã thu hút chưởng quầy, có điều chưởng quầy ở tửu lầu này rất khác, bởi vị chưởng quầy trước mắt là một nữ tử.
- Có chuyện gì vậy? - Thị bước lại gần, vừa nhìn thấy là muốn đóng cửa lại ngay lập tức. Nhưng cuối cùng thị cũng kiềm chế được bản thân, mỉm cười áy náy - Khách quan, bếp của bọn ta đã không còn đồ ăn gì tươi mới nữa…
Ý tiễn khách rất rõ ràng.
Nhưng Phó Yểu là ai? Tối nay nàng cố ý đến đây để ăn món ngon, chưa ăn thỏa thích thì sao có thể mất hứng ra về.
- Không sao, đầu bếp tươi mới là được.
Chưởng quầy và tiểu nhị:
- ???
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT