Sau khi nhận được câu trả lời mà bản thân mong muốn, đoàn người Lục An tiên sinh lập tức xuống núi. Đỗ huyện lệnh và Tôn Hạc sắp xếp cho tiên sinh xong mới rời khỏi viện của lão.
- Tôn huynh, huynh có tin không? - Đỗ huyện lệnh nói. Ông ấy cứ cảm thấy mọi thứ quá mức mơ hồ, khoan hẵng đề cập đến chuyện tuổi tác của vị được gọi là Quán chủ kia hoàn toàn không lớn, mà là chỉ cần dựa vào một sợi tóc máu là có thể tìm được người, sao có thể chứ? Vả lại nói là tìm được rồi, nhưng lại không chịu tiết lộ tung tích, còn mạnh miệng nói rằng trong vòng một năm sẽ xuất hiện, thế thì có khác gì bọn giang hồ bịp bợm đâu?
Tôn Hạc phe phẩy cây quạt, nói:
- Chúng ta mà còn nghĩ được thế này thì chắc chắn là tiên sinh có thể suy nghĩ thấu đáo hơn cả chúng ta. Nhưng thầy vẫn bằng lòng chờ đợi, chứng tỏ thầy đã ôm tâm lý có bệnh thì vái tứ phương rồi. Chẳng lẽ chúng ta cứ phải đi vạch trần thầy, không cho thầy được hy vọng dù chỉ là một chút hay sao? Thế thì tàn nhẫn lắm!
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android). Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT