Người giấy kia vừa chạm vào hồn phách của đứa trẻ, theo gió mà lớn lên, hai hợp thành một. Trong phòng bỗng chốc xuất hiện thêm một thiếu niên với khuôn mặt trắng bệch. Trong lúc thiếu niên đang tò mò sờ nắn thân thể của mình thì Tam Nương đã trở lại, nàng ta vẫn cụp mi rũ mắt: “Người cũng họ Phó sao?”.
Nữ tử không hề giấu diếm tên họ của mình: “Ừm, tên cũng chỉ có một chữ Yểu. Nếu sau này ngươi không vui, không muốn gọi ta là chủ nhân hoặc quán chủ thì cũng có thể gọi ta là Phó Yểu.”
“Không dám.”
“Đúng là ngươi không dám” - Câu nói của nữ tử dường như có ẩn ý khác, sau đó ngáp một cái: “Ta đi nghỉ ngơi, giao đứa nhỏ này cho ngươi nhé.”
Nàng vừa dứt lời, một mảnh màu đen tản ra xung quanh, khi mọi thứ trở lại bình thường, đằng sau tượng Tam Thanh trống không chẳng còn gì cả.
Thiếu niên bị cảnh tượng này làm cho kinh ngạc, mở to hai mắt mà nhìn. Lúc nó còn chưa kịp hoàn hồn đã nghe người bên cạnh hỏi nó: “Đệ, tên là gì?”.
Thiếu niên nhút nhát, sợ sệt trả lời lại: “Mẹ đệ gọi đệ là Đại Lang.”
Lúc này, một tiếng nói thầm vang lên từ hư vô: “Cũng may nhà ngươi không phải họ Võ.”
Tam Nương: “...”
“E hèm, bây giờ ta mới thật sự đi nghỉ ngơi.”
Đợi khi xung quanh hoàn toàn im lặng, Tam Nương tiếp tục nói: “Chúng ta, làm từ giấy, linh hồn, không được thấy ánh mặt trời, không được chạm nước. Đệ phải nhớ kĩ.”
“Dạ” - Đại Lang gật đầu, rồi lại ngập ngừng nhìn Tam Nương: “Đệ nên xưng hô với tỷ thế nào?”
“Ta là Tam Nương.”
“Tam Nương tỷ tỷ, tỷ cũng đã chết giống như đệ sao?”
Đáp lại nó là một sự im lặng kéo dài. Dường như Đại Lang nhận ra mình đã nói sai, nó lo lắng mà vội đổi đề tài: “Tam Nương tỷ tỷ, buổi tối chúng ta ngủ ở đâu?”
Bấy giờ Tam Nương mới đáp lại: “Tượng Tam Thanh, còn trống. Ban ngày, ở đây. Buổi tối thì tùy, nhưng không thể, đi quá xa.”
“Dạ, đa tạ Tam Nương tỷ tỷ”.
Đêm rơi vào tĩnh lặng.
Ngày tiếp theo, ngoại trừ phu thê Phương Nhị đến đưa đồ ăn và người hái thuốc đi ngang qua cầu phúc, không có bất kỳ ai đến thăm Đạo quán. Lại một ngày nữa qua đi, Đại Lang đã không nhịn được, ngồi canh trên xà nhà âm u vào ban ngày, nhưng vẫn chưa chờ được người mà nó muốn gặp.
“Xem ra ta thật sự phải tìm thêm nô lệ rồi” - Phó Yểu cũng cảm thấy đáng tiếc: “Còn tưởng đâu là có thể sớm ngày được nằm trong phòng ngủ sạch sẽ, ngâm nước nóng ở đây.”
“Chuyện này, không vội được.” Tam Nương ở bên cạnh nói.
“Vội?” - Phó Yểu cười: “Không, ta mới không vội, người nên vội là các ngươi mới phải. Bây giờ ta là người sống, có đồ ăn là sống được, nhưng các ngươi thì khác, nếu như các ngươi không được hưởng hương khói trong thời gian dài thì sớm hay muộn gì cũng sẽ tan biến. Một khi đã tan biến thì dù là báo thù hay chuyện gì khác cũng sẽ trở nên vô nghĩa.”
Đại Lang ở bên cạnh nghe thấy, dường như đã hiểu ra gì đó: “Chúng ta sẽ chết thêm lần nữa sao?”
“Ngươi tưởng bở rồi. Người sống mới gọi là chết, ngươi là một người đã chết, chỉ có thể biến mất thôi, biến mất vĩnh viễn” - Phó Yểu vừa nói vừa giãn người: “Ta ngủ tiếp đây, không có việc gì thì đừng làm phiền ta”.
Nàng đang định đi, đột nhiên “À” lên một tiếng, Tam Nương và Đại Lang không khỏi đồng loạt nhìn nàng.
“Vận may của tên nhóc này không tồi đó nhỉ. Chúng ta sắp có đạo quán rồi.”
Sau khi nàng nói câu đó xong, khoảng độ một hai khắc sau, phu thê Hà thợ mộc đã xuất hiện trước cửa đạo quán. Hai người họ đều gánh theo cái sọt, trong đó chứa đầy gạch xanh.
Vừa nhìn thấy cha mẹ, Đại Lang đã kích động kêu lên “phụ thân, mẫu thân” rồi muốn chạy ra ngay lập tức, cũng may Phó Yểu đã túm lấy cổ áo và kéo nó lại; “Ngươi muốn chết à Võ Đại Lang.”
Hoàng hôn bên ngoài kia còn chưa tắt hẳn, trên đỉnh núi vẫn ánh lên những tia nắng hồng ban chiều. Đại Lang mới kịp nhận ra, nhất thời thấy lạnh cả người, sợ hãi rụt rè nói: “Đệ không cố ý đâu. Còn nữa… Đệ họ Hà.”
Cùng lúc đó, phu thê Hà thợ mộc đã tiến vào đạo quán, quỳ gối trước tượng Tam Thanh, kính cẩn nói: “Quán chủ, chúng ta đã nghĩ kỹ về giao dịch mà người đề nghị, nguyện lòng tu sửa đạo quán cho người. Hai ngày nay chúng ta vẫn đang mua vật liệu, ngày mai là có thể lên núi tu sửa đạo quán. Nhưng mà muốn thuê người làm thủ công cũng cần tiền, gia sản cũng vợ chồng chúng ta không nhiều lắm nên có lẽ sẽ làm hơi chậm, mong người tha lỗi.”
Y nói xong, đợi chờ, không nghe được lời đáp lại. Nghĩ đến lời Phương Nhị nói rằng trời tối quán chủ mới xuất hiện cho nên dứt khoát đứng dậy đi xuống núi vận chuyển gạch lên đây.
Sau khi mặt trời hoàn toàn qua núi, trời vẫn chưa tối hẳn. Phu thê Hà thợ mộc vận chuyển gạch từng chuyến một, giữa chừng cũng có thêm Phương Nhị giúp đỡ hai ba chuyến. Mãi cho đến khi trời tối hẳn, xòe tay năm ngón không nhìn thấy, Hà thợ mộc mới ngồi nghỉ ngơi ở cửa đạo quán, phu thê bọn họ chỉ uống nước lạnh, ăn mấy cái màn thầu rồi lại tiếp tục làm việc. Lần này, Đại Lang không vội đi tìm họ nữa mà ngược lại, trốn ở góc phòng, lặng lẽ khóc.
Phu thê bọn họ quần quật suốt gần một canh giờ mới bắt đầu xuống núi trở về nhà. Khi bọn họ đi, Đại Lang âm thầm đứng dậy, cách họ không xa không gần, tiễn bọn họ xuống núi.
“Vì sao, không gặp họ?” Không biết Tam Nương đi theo từ khi nào.
“Đệ không còn mặt mũi để gặp họ.” Đại Lang tìm được chỗ để gạch ở dưới chân núi, ngay trong sân nhà của Phương Nhị. Nó bê bảy tám viên gạch trên tay, chậm rãi đi một đường về: “Đệ không nên nhảy sông chỉ vì muốn làm cho họ thấy hối hận. Nếu không phải vì cứu đệ thì họ sẽ không phải vất vả như thế.”
Đường lên núi rất xa, dù nó có cơ thể của người giấy thì cũng phải thở hồng hộc khi bê chỗ gạch đó. Tam Nương đi theo sau nó, không giúp đỡ mà chỉ trơ mắt nhìn. Một đêm rất dài, Đại Lang vẫn luôn không ngừng bê gặp từ dưới lên trên.
Nửa đêm Phương Nhị thức dậy đi tiểu, đột nhiên thấy hai bóng người trong sân nhà mình thì sợ đến mức suýt chút nữa là hồn phách trong cơ thể bay ra làm bạn với hai người họ. Nhưng hai người kia không để ý đến y, nhấc gạch lên lại bắt đầu lên núi.
“Mệt không?” Trên đường, Tam Nương hỏi.
“Mệt, nhưng không biết vì sao đệ cảm thấy trong lòng rất vui sướng.” Đại Lang thở hồng hộc nói: “Chỉ cần nghĩ đến chuyện ngày mai cha mẹ đệ có thể đỡ mệt nhọc vất vả, đệ cảm thấy không mệt chút nào.”
“Cha mẹ đệ, thật may mắn” - Tam Nương nói: “Không, cả ba, đều rất may mắn”.
Thấy đạo quán đã xuất hiện phía cuối con đường nhỏ, Tam Nương dừng bước: “Đại Lang, đừng, giao kèo với chủ quán. Phải nhớ kỹ, hãy từ chối.”
Đại Lang không hiểu vì sao Tam Nương lại nói như thế, nhưng nó có thể cảm nhận được thiện ý, chần chừ một chốc liền đồng ý: “Vâng.”
Ngày tiếp theo, khi phu thê Hà thợ mộc đến nơi, đã thấy gạch thiếu hơn phân nửa. Tưởng bị trộm mất, họ gấp đến độ tìm Phương Nhị đến giúp đỡ để tìm lại gạch. Phương Nhị biết được, vội kể lại chuyện tối qua đã thấy cho hắn nghe, bảo hắn đi lên núi nhìn kĩ lại rồi hẵng nói.
Dựa theo lời y nói, Hà thợ mộc đi lên núi nhìn, quả nhiên thấy được gạch dưới chân núi bị thiếu đã xếp thành chồng ở trên đây. Hắn chỉ tưởng quan chủ thương hại phu thê bọn họ vất vả, vội dập đầu mấy cái thật vang trước tượng Tam Thanh, sau đó lại bắt đầu vận chuyển gạch.
Chuyện thợ mộc Hà làm, mọi thôn dân dưới chân núi đều biết, bọn họ đều cảm thấy đạo quán thuộc sở hữu của thôn, không cần người ngoài mãi ra sức như thế. Vì vậy, sẽ có người qua đường thuận tay giúp đỡ vận chuyển gạch lên núi. Ngươi năm ta năm, đống gạch xanh trong sân nhà Phương Nhị biến mất rất nhanh.
Đương nhiên, trong suốt quá trình, không phải không có người ham của hời trộm mấy viên mang về nhà. Nhưng đống gạch này luôn quay trở về một cách khó hiểu, người trộm gạch sẽ ốm một trận, còn người thật lòng giúp đỡ sẽ thu hoạch được nhiều hơn hằng ngày khi đi lên núi hái thuốc. Bởi vậy, người nguyện lòng giúp đỡ càng nhiều hơn.
Có người dân thôn Phương gia và sự giúp đỡ âm thầm của Đại Lang, Hà thợ mộc không cần tốn thời gian dọn vật liệu lên núi nữa. Hắn chuẩn bị ván làm xà nhà, đồng thời thường xuyên đến Đạo quán để xem có cây cột và vật liệu cũ nào còn dùng được không. Vất vả gần nửa tháng, cuối cùng hắn cũng đã chuẩn bị đầy đủ tất cả vật liệu gỗ.
Cuối tháng 7, chọn một ngày trời đẹp, hắn gọi một vài người quen đến dỡ bỏ đạo quán, xây lại một lần nữa. Nhiều người, công việc được làm rất nhanh. Hơn nữa, buổi trưa, Hà thợ mộc đặc biệt dặn dò thê tử mình và Trương Lục Nương làm một bàn đồ ngon để chiêu đãi mọi người. Mọi người thấy có đãi ngộ tốt như thế, lúc làm việc càng nhiệt tình hơn.
Cho đến khi chạng vạng tối, khung dàn giáo của đạo quán đã dựng xong, việc còn lại là xây tường và đắp ngói mới. Trời tối, mọi người lũ lượt kéo xuống núi, chỉ còn phu thê Hà thợ mộc vẫn đang thắp đèn lồng xây tường.
“Hôm nay mua rượu và đồ ăn tốn bao nhiêu bạc?” - Hà thợ mộc hỏi. Hôm nay hắn mời mười ba người đến để giúp đỡ, làm hơn hai mươi món ăn, ba vò rượu nữ nhi hồng, số bạc bỏ ra chắc chắn không ít.
“Nửa lạng bạc vụn và mấy chục văn tiền mà lần trước chàng mua còn dư lại” - Hà thê tử trầm giọng nói: “Bạc trong nhà đã không còn nhiều, vẫn đang nợ bạc mua gạch. Sắp tới sửa sân, mua cửa sổ cũng cần đến tiền, chắc chắn là không đủ bạc.”
“Haizz” - Hà thợ mộc thở dài: “Chờ mai ta lợp ngói ở chỗ này xong thì tiếp tục đi làm mộc.”
“Hay là chúng ta lại vay mượn thêm ít bạc?” - Hà thê tử nói.
“Chúng ta đã mượn nhiều rồi, người ta cũng cần phải sống mà. Không sao, về sau ban ngày ta sẽ đi làm mộ, buổi tối thì đến đạo quán. Dù sao cũng không xa lắm, chỉ là ngủ ít đi một chút thôi.” Hà thợ mộc nói: “Cũng may còn có chút tay nghề để kiếm tiền sống qua ngày. Nếu như chỉ biết trồng trọt, khéo bán cả ruộng đi cũng không đủ.”
Buổi tối, xây xong nửa bức tường phu thê bọn họ mới dọn dẹp đồ đạc rồi xuống núi. Bởi vì những chuyện ma quái liên quan đến gạch dưới chân núi, không ai dám động vào nguyên vật liệu trên núi nữa. Dù cho có người muốn nhân lúc trời tối đi trộm, Tam Nương và Đại Lang cũng có thể dọa họ sợ đến mức sau này phải đi vòng qua chỗ này.
Hà thợ mộc đã nói trước, sau khi lợp ngói cho đạo quán xong, hắn không lên núi vào ban ngày nữa, hầu như chỉ chờ đêm xuống rồi thắp đèn lên làm việc. Ban đầu Đại Lang còn ngại gặp họ, nhưng khi thấy họ mệt đến mức đầu đầy mồ hôi, nó chủ động đi lấy nước cho họ. Đương nhiên, chén đựng nước đều được “mượn” ở nhà Phương nhị. Ban đầu, phu thê Hà thợ mộc không tránh khỏi sợ hãi khi thấy sự xuất hiện của thiếu niên xa lạ.
“Uống nước đi.” Đại Lang nhìn thấy sự sợ hãi trong họ, lòng nó đau xót, không tiến đến gần nữa, để nước xuống là trở lại phòng. Nhưng buổi tối hôm sau, nó lại tiếp tục đưa nước như cũ.
“Cảm ơn ngài.” Bấy giờ, Hà thợ mộc cảm ơn một cách kính cẩn, sự sợ hãi trong mắt đã giảm xuống.
Thấy phụ thân đã chịu nói chuyện với mình, tâm trạng của Đại Lang cũng khá hơn nhiều, nó xua tay, nói: “Không cần xưng hô cung kính như vậy đâu, có việc gì cần giúp thì cứ gọi ta”.
“Không cần, không cần. Chúng ta làm là được rồi”.
Hà thợ mộc nào dám sai bảo nó, nhưng dù như vậy, Đại Lang vẫn ở bên cạnh, lâu lâu giúp đỡ bưng mấy viên gạch này nọ. Tuy nhiên, Hà thợ mộc không đến mỗi ngày. Gạch lần trước được vận chuyển lên núi đã dùng hết. Trong tay hắn không còn bạc, phải nghĩ cách kiếm trước. Chờ khi nào đủ bạc rồi lại tiếp tục tu sửa đạo quán. Bởi vì làm việc không ngừng nghỉ, hai vợ chồng họ gầy đi nhanh chóng, thậm chí còn có thể ngủ trong lúc nghỉ ngơi khi làm việc ở đạo quán.
“Mệt đến mức chỉ cần tựa vào cột cũng có thể ngủ được, xem ra rất vất vả.” Không biết Phó Yểu xuất hiện bên cạnh Đại Lang từ khi nào: “Thân là con trai họ, thấy cảnh như vậy cũng không thoải mái gì đúng không, rốt cuộc thì họ phải khổ như vậy là vì ngươi.”
Đại Lang cúi đầu, vẻ mặt xấu hổ.
“Thật ra chỉ cần có đủ bạc là họ có thể thoát khỏi khổ ải mệt nhọc.” Phó Yểu dụ dỗ nói: “Mà ta thì có thể khiến họ trở nên giàu có, từ nay về sau không phải lo nghĩ gì cả.”
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT