Bước sang năm mới, Đạo quán náo nhiệt trở lại giống như trước kia. Làng trên xóm dưới chung quanh đi chúc Tết người thân, hầu như đều được nghe kể chuyện Phương Nhị, cho nên bọn họ vô cùng hoan hỉ tới Đạo quán bái lạy và cầu phúc.
Càng ngày càng có nhiều người đến, Giang chưởng quầy lập tức bảo trượng phu và Triệu Hưng Thái làm ít điểm tâm bày bán trước cửa Đạo quán. Tay nghề nấu nướng của hai người này thì hoàn toàn không thể chê được, cộng thêm giá cả không đắt, rất nhiều khách đến dân hương sẵn sàng mua một ít về cho cụ già và trẻ nhỏ trong nhà. Ngày qua tháng lại, điểm tâm Đạo quán cũng dần có tiếng ở vùng lân cận.
- Quán chủ, Đạo quán của chúng ta không lấy tên gì sao? - Giang chưởng quầy vừa đếm tiền vừa hỏi - Bây giờ mà chúng ta đặt tên cho sạp điểm tâm bằng tên của Đạo quán, nói không chừng còn có thể giúp chúng ta thu hút thêm nhiều khách tới.
Phó Yểu nhìn xâu tiền phản chiếu lấp lánh dưới ánh nến, tâm trạng rất tốt.
- Gọi là Đạo quán Lợi Tài đi, có nghĩa là sau này Đạo quán của chúng ta có thể kiếm thêm nhiều tiền.
Những người khác:
- …
Bầu không khí chung quanh lâm vào trầm mặc.
- Ta cảm thấy đặt là Đạo quán Vô Trần cũng hay - Giang chưởng quầy chủ động lên tiếng - Các ngươi cảm thấy thế nào?
- Đạo quán Vô Trần có đạo quán khác lấy rồi, đổi lại đi. Nơi này của chúng ta dựa núi hướng sông, chẳng phải trên núi còn có cây tùng xanh hay sao? Chi bằng đặt là Đạo quán Thanh Tùng được không? - Triệu Hưng Thái đưa ra đề nghị.
- Đạo quán Thanh Tùng được đấy, những thứ bình dị mới thật sự là thanh tao - Hiếm khi Tam Nương không bị nói lắp.
- Được rồi, cứ lấy cái tên này đi.
Bàn bạc một hồi, ba người bọn họ đã quyết định xong tên của Đạo quán. Phó Yểu bị bỏ qua một bên, có Triệu lão gia tử rắp tâm bất lương an ủi:
- Phó quán chủ, thật sự không cần phải đặt tên đó, cùng lắm thì lão lại viết cho ngươi một tờ giấy nợ nữa.
Phó Yểu:
- Ờm.
Sau khi chọn được tên, Tam Nương viết chữ, Giang chưởng quầy cầm chữ xuống núi tìm Phương Nhị nhờ y giúp thị làm một cái bảng hiệu. Chờ đến chạng vạng, Phương Nhị đã mang tấm bảng được đặt làm cấp tốc lên. Người trong Đạo quán cùng nhau treo bảng hiệu, để chúc mừng Đạo quán có tên, bọn họ lại đi chuẩn bị tiệc tối.
Tại lối vào của sân ngoài của Đạo quán, Phó Yểu nhìn tấm bảng hiệu mới toanh vẫn còn vương mùi gỗ cây trẩu, bỗng nhiên nàng muốn uống chút rượu. Lúc này Triệu lão gia tử rất hiểu lòng người, lão xách một vò rượu ra, thậm chí còn cho nàng một cái chén và rót rượu đầy chén, nói:
- Sau khi một thứ gì đó có tên có họ, nó sẽ dần dần mọc rễ nảy mầm trong lòng người ta. Bây giờ Đạo quán đã có tên rồi, coi như ngươi và nó đã nên duyên. Chúc mừng, ít ra sau này ngươi không còn phiêu bạt không nơi nương tựa nữa.
Phó Yểu cười.
- Ta phiêu bạc không nơi nương tựa bao giờ? Lão đang nói giỡn chơi chắc, có bao nhiêu người đang tranh giành để mời được ta đến núi của họ toạ trấn đấy, ta vung tay một cái là xuất hiện vô số âm binh, nhìn ta rất giống phiêu bạc không nơi nương tựa sao?
- Ngươi có người thân không? - Triệu lão gia tử hỏi một câu làm Phó Yểu cứng họng.
- Bằng hữu thì sao? - Lão vẫn hỏi tiếp.
Lúc này Phó Yểu uống một hớp rượu, ngồi xuống bậc thang và nói:
- Ta thấy lão già xấu xa như lão nói quá nhiều lời vô nghĩa, uống rượu thì cứ uống đi, nói kiểu thượng vàng hạ cám đó có ích gì đâu.
Triệu lão gia tử cũng ngồi xuống theo, lão cười khanh khách đổi đề tài khác:
- Rượu này rất ngon, chắc chắn là rượu của vua chúa trong cung - Rồi lão lại hít hà - Vả lại còn là rượu cho vua chúa được ủ hàng trăm năm. Thứ bảo bối này, cho dù bên ngoài có người chịu bỏ tiền ra mua cũng không có ai bán. Đa tạ Quán chủ, trước khi ta chết có thể cho ta được nhấm nháp thứ rượu ngon thế này.
- …
Phó Yểu nhìn lão, nói:
- Lão nói là cho dù có tiền cũng không có ai bán rượu này sao?
- Đúng vậy - Lão gia tử gật đầu - Một vò như vậy có giá tương đương một lượng vàng đấy.
- …
- Cả cái vò để đựng rượu này nữa, gốm Nhữ màu men "Vũ quá thiên thanh vân phá xứ"* thượng hạng, bây giờ rất khó tìm… - Nói được một nửa, Triệu lão gia tử thấy nàng vẫn luôn bất động thì không nhịn được mà nói - Quán chủ, chẳng lẽ ngươi đang tiếc của?
(*Gốm Nhữ là loại đứng đầu trong "ngũ đại danh diêu" thời Tống, được đánh giá là một trong những dòng gốm có địa vị cao nhất trong lịch sử hay đỉnh cao của gốm sứ nhân loại. "Vũ quá thiên thanh vân phá xứ" là màu men nửa lam nửa xanh và hơi ánh hồng.)
- Sao có thể chứ! - Phó Yểu cười ha ha, tiếp tục thưởng thức rượu với lão.
Trong nhà, Tam Nương đã nhận được thông báo giấu hết số rượu còn dư lại trên bàn thờ đi…
Uống được vài chén rượu xuống bụng, Triệu lão gia tử nhìn ngôi sao nhấp nháy đằng phía chân trời, đột nhiên lão nói:
- Chuyện lần trước ngươi bảo lão lựa chọn, bây giờ lão đã suy nghĩ kỹ rồi.
Phó Yểu không hỏi lão chọn cái gì, nàng chỉ hỏi:
- Có hối hận không?
- Tuyệt đối không hối hận.
- Được, quyết định vậy đi.
* * * * *
Sau tết Nguyên Tiêu, Triệu Hưng Thái chuẩn bị rời khỏi Đạo quán để tiếp tục con đường học vấn của mình. Vào đêm trước khi y đi, cánh cửa phòng y lặng lẽ mở ra không một tiếng động. Ngoài cửa là Tam Nương trong bộ xiêm áo đỏ rực và khuôn mặt trắng bệch khá là khủng khiếp. Dù đã ở đấy rất nhiều ngày rồi, Triệu Hưng Thái nhận ra bản thân vẫn hơi khó thích nghi.
Y cố điều chỉnh lại nhịp tim, hỏi:
- Có chuyện gì sao?
- Quán chủ tìm ngươi - Tam Nương nói.
Triệu Hưng Thái đi ra, nhìn thấy Phó Yểu đã đợi sẵn ở cửa viện. Nàng ngồi trên cỗ kiệu hai người khiêng, dường như đang định ra ngoài.
- Người tìm ta sao?
Phó Yểu nhìn y, nói:
- Kế tiếp ngươi dự định đi đâu để bán mình học nghệ?
Bán… Triệu Hưng Thái không khỏi bật cười:
- Định đến Kim Lăng.
Ban đầu y đã muốn đến Kim Lăng, chẳng qua bây giờ hướng về mục tiêu một lần nữa thôi.
- Ồ, Kim Lăng à - Phó Yểu gật đầu - Đó là một nơi rất được. Đi thôi!
- Đi thôi? - Triệu Hưng Thái không hiểu cho lắm. Cuối cùng Tam Nương dùng chân đá y một cái, lúc này một đoàn ba người mới rời khỏi Đạo quán.
Từ Đạo quán xuống dưới chân núi là một đoạn đường, dọc đường có đi ngang qua một khu rừng tối đen như mực làm cho Triệu Hưng Thái dựng hết tóc gáy. Y đành phải đi gần Phó Yểu, cố gắng vớt vát một chút cảm giác an toàn toả ra từ nàng. Chờ đi ra khỏi rừng cây, con đường dưới chân núi đã thay bằng đường bằng phẳng. Triệu Hưng Thái còn đang thắc mắc trong thôn có con đường to đẹp thế này từ bao giờ thì ngẩng đầu lên bất chợt nhận ra nơi này nào có phải là thôn quê, rõ ràng là một toà thành đèn đuốc sáng trưng. Cho dù trong lòng y biết rõ vị Phó quán chủ này thật sự có những năng lực không bình thường, nhưng cảnh tượng trước mắt không thể không khiến y thất thần.
- Đây là đâu? - Bây giờ y đang cực kỳ lo lắng, chắc không phải là đã tới Minh phủ của địa ngục đấy chứ?
- Ngươi tự nhìn đi - Phó Yểu nói.
Sau khi ba người đến gần toà thành, Triệu Hưng Thái mới nhìn thấy hai chữ KIM LĂNG được viết trên bức tường thành cao ngất.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT