Không cần biết Tam Nương nghĩ thế nào, Giang chưởng quầy nhanh chóng đi tìm Phó Yểu. Phó Yểu nghe thị nói muốn được ở lại, nàng nhìn Dương đầu bếp đang đứng bửa củi bên ngoài nhà bếp, nói:
- Nam nhân này tốt đến thế sao, còn quan trọng hơn cả đôi mắt của ngươi à?
Thật lòng mà nói, vẻ ngoài của Dương đầu bếp trông rất tầm thường. Có lẽ tướng mạo thời trẻ không tệ, nhưng với vóc dáng mập mạp hiện tại thì thật sự không thấy đẹp chỗ nào.
Giang chưởng quầy sửng sốt rồi mới hiểu ra.
- Người biết cả rồi sao? - Thị hơi ngượng ngùng.
Thị thật sự không phải là người lương thiện gì cho cam. Sở dĩ thị lại dùng cách dữ dội như vậy để vạch rõ giới hạn với Dương Anh là vì thị đã sắp hết kiên nhẫn rồi.
- Ta biết, chắc chắn là người cảm thấy không đáng. Một nam nhân thúi chẳng có gì trong tay cả, sao đáng để ta phải hy sinh chừng này cơ chứ. Ta đã từng là hoa khôi thanh lâu, năm đó trên sông Tần Hoài, loại nam nhân nào mà ta chưa từng gặp. Tuấn tú, có tiền tài, có địa vị, thậm chí là tài tử nổi danh khắp thiên hạ, đều là khách sau bức màn của ta cả. Dương Tòng Tân ngoài biết làm đồ ăn hơi dễ ăn một chút, đối đãi với ta chân thành một chút, đáp ứng mỗi một yêu cầu của ta, đúng là không thể sánh bằng người ta ở những mặt khác. Đúng, ta không có hắn, có thể sống rất tốt. Nhưng hắn không có ta thì không được đâu. Hắn có một đứa con trai như vậy, sau này chỉ có thể bị nó hút cạn máu mà còn không thoát được ấy chứ. Ta nghĩ, dù sao người nam nhân này đã hết lòng hết dạ với ta suốt mười tám năm, có hắn cũng giúp giấu đi những chuyện quá khứ của ta. Hắn không biết cách xử lý cục diện rối rắm hiện ta, vậy thì để ta làm cho. Một đôi mắt đổi lại hắn bán cả đời mình cho ta, ta cảm thấy ta được lời hơn.
Phó Yểu trầm mặc hồi lâu, nàng chắp tay nói:
- Giang ĐẠI CA, thất kính, thất kính!
Giang chưởng quầy cũng lập tức hành lễ lại và nói:
- Phó quán chủ, thất kính, thất kính!
Cứ như vậy, Hà thợ mộc đến sửa chữa Đạo quán nhận ra trong Đạo quán có thêm một đầu bếp và một người tiếp khách.
* * * * *
Trấn Lý Thủy
Bởi vì gặp phải ngày tuyết rơi nặng hạt, Triệu Hưng Thái không thể rời khỏi thị trấn, cho nên y tìm một khách điếm trú lại. Nếu đã ở lại thị trấn, khó mà không nghe được một vài tin tức. Chẳng hạn như chuyện tửu lầu Giang Nguyệt đổi chủ hết sức ly kỳ đang rất xôn xao trong trấn. Tiếc là vị thiếu gia này khiếm khuyết cả năng lực lẫn thủ đoạn, mời về những tên đầu bếp tay nghề tầm thường, đến cả bản thân hắn ta là người tiếp khách cũng không chu toàn.
Dương đầu bếp và Giang chưởng quầy đều đã đi rồi, khách quen biết được phụ tử bọn họ đã cắt đứt quan hệ thì không lui tới nữa. Khách mới không thích món ăn của tửu lầu, ăn một lần là biết không thể làm khách quen được. Từ đó trở đi, tửu lầu vốn dĩ buôn may bán đắt nhất thị trấn dần dần trở nên quạnh quẽ. Tuy nhiên, buôn bán ế ẩm chỉ mới là khởi đầu thôi…
Không lâu sau đó, bọn lưu manh đầu đường xó chợ có thể đến quán soi mói một ngày ba đến năm bận, hễ một chút là xô cái ghế hất cái bàn, không cho bạc sẽ không đi. Cho dù có đi tìm bộ khoái cũng chẳng có ích gì, bởi bộ khoái vừa đi lại có một nhóm khác kéo tới ngay lập tức, mà còn phá phách ghê gớm hơn.
Triệu Hưng Thái biết, tất cả chẳng qua chỉ là thủ đoạn ép buộc của những người đứng sau đang để ý tửu lầu Giang Nguyệt mà thôi. Tửu lầu không tiếp tục buôn bán được, Dương Anh không còn cách nào, cuối cùng đành phải bán lại tửu lầu. Nhưng rất nhanh sau đó, Triệu Hưng Thái mới nhận ra bản thân đã quá xem thường bản chất ác độc của con người rồi. Nếu có thể dùng chiêu trò nào đó để đoạt được thứ mà mình muốn với cái giá rẻ hơn thì có rất nhiều người không nên gọi họ là con người nữa.
Cuối tháng chạp âm lịch, tửu lầu Giang Nguyệt buôn bán ế ẩm cuối cùng cũng hoạt động trở lại. Dương Anh nhiệt tình mới mọc thực khách vào trong, sau khi thực khách ăn một miếng đồ ăn của tửu lầu mà phun máu chết ngay tại chỗ. Lúc trước đập phá có lẽ tửu lầu vẫn còn có thể níu giữ được chút hơi tàn, nhưng bây giờ là vụ án liên quan đến mạng người. Dương Anh là chủ nhân của tửu lầu cho nên lập tức bị áp giải đi, tửu lầu Giang Nguyệt suy sụp trong vòng một đêm.
Quá trình thẩm tra vụ án diễn ra vô cùng “suôn sẻ”, đầu bếp và tiểu nhị đều có chung một khẩu cung chính là ông chủ sai khiến, bởi vì lúc trước ông chủ và vị khách đã chết từng có mâu thuẫn với nhau. Ngoài nhân chứng ra, còn có vật chứng, thuốc độc đó được chứng thực là do Dương Anh đích thân đi mua. Trong trường hợp đã có đầy đủ nhân chứng và vật chứng, Dương Anh cực lực kêu oan đến đâu cũng chỉ đổi lấy hình phạt tra tấn hết lần này đến lần khác. Sống trong cảnh sống không bằng chết thế này, có mấy ai có thể tiếp tục kiên trì. Dương Anh chẳng phải là loại người có ý chí gì, cuối cùng bị đánh cho nhận tội cũng không phải là chuyện làm cho người ta cảm thấy bất ngờ.
Giết người thì phải đền mạng, sau khi Dương Anh bị kết án tử hình vào mùa thu năm sau, Triệu Hưng Thái có tìm cách vào nhà lao gặp hắn ta một lần. Bên trong ngục giam, trên người Dương Anh loang lổ vết máu, ngay cả ngẩng đầu lên cũng rất khó khăn. Hắn ta liếc mắt nhìn người đang đi tới, nhận ra là tên theo học nghề bên cạnh phụ thân trước đây, hắn ta không khỏi nhếch khóe môi lên:
- Ngươi đến đây để chê cười ta à?
Triệu Hưng Thái cử động, nhét một thứ từ bên ngoài vào.
- Ta nhặt được miếng bảng hiệu này ở trên đường, trên đời này không có chỗ chứa chấp nó, ta suy nghĩ mãi, chỉ có thể đưa đến cho ngươi.
Nói xong, y lập tức đứng dậy rời khỏi nhà lao.
Sau khi Triệu Hưng Thái đi được một lúc lâu, mí mắt Dương Anh mới khẽ nhúc nhích. Hắn ta nhìn bốn chữ cái to được khắc trên bảng hiệu đang nằm trên đất, suy nghĩ mông lung.
TỬU LẦU GIANG NGUYỆT.
* * * * *
Triệu Hưng Thái từ trong nhà lao đi ra, y quẩy tay nải, ngồi xe rời khỏi trấn Lý Thủy. Y vốn cho rằng những gì y có thể học được ở thị trấn Lý Thủy này vô cùng ít ỏi, lẽ ra lúc sắp rời đi y sẽ không lưu luyến gì mới phải. Thế nhưng khi nhìn lên bầu trời xám xịt và tường thành ở phía xa xa, trong lòng lại thoáng nảy sinh một chút không nỡ. Có lẽ bởi vì đây là nơi đầu tiên y đến du ngoạn chăng? Triệu Hưng Thái nghĩ vậy.
Xe ngựa lọc cọc suốt cả đoạn được, Triệu Hưng Thái đã nhìn chán chê cảnh vật bên ngoài cửa sổ, người cũng dần dần chìm vào giấc ngủ. Đến khi y giật mình tỉnh giấc, chợt nhận ra không còn cảm giác xóc nảy nữa.
Tới nơi rồi ư?
Y dụi đôi mắt, đang muốn hỏi người đánh xe ngựa xem vì sao không gọi y dậy, lại phát hiện ra bản thân nào đang ngồi trong thùng xe, rõ ràng là y đang nằm trên một đống cành lá khô.
- …
Triệu Hưng Thái mơ mơ hồ hồ phủi hết lá khô bám trên người, y thấy xung quanh mình là rừng cây, trời chiều tô thêm màu sắc ma quái cho bốn bề khu rừng. Bầu không khí này làm cho Triệu Hưng Thái cảm thấy rất không thoải mái trong lòng, y không rảnh thắc mắc vì sao người đánh xe ngựa lại ném y xuống, mà y chỉ muốn rời khỏi nơi này.
Y đi dọc theo con đường trong rừng dẫn về phía trước, mặt trời đang dần dần khuất sau dãy núi, mãi cho đến lúc chạng vạng, y mới nhìn thấy phía trước xuất hiện ánh đèn. Y không muốn chết cóng phơi thây ở nơi hoang vu này, y không quan tâm gì cả, chỉ quẩy hành lý đi đến chỗ có ánh sáng. Đến gần, bỗng nhiên y nhìn thấy hai người quen thuộc lù lù trong tầm mắt y.
- Dương sư phụ?
Người đó không phải là Dương đầu bếp vóc dáng mập mạp sao? Triệu Hưng Thái không ngờ Dương đầu bếp sẽ xuất hiện ở đây, nhất thời sững người đứng đơ tại chỗ.
- Ồ, là ngươi à! - Dương đầu bếp nhìn thấy Triệu Hưng Thái cũng rất kinh ngạc - Quán chủ bảo là có khách tới, kêu ta ra mở cửa, ta thật sự không nghĩ tới khách lại là ngươi.
Nói đoạn, gã thấy sắc mặt của Triệu Hưng Thái tái nhợt, gã vội vàng kéo y đi vào Đạo quán.
- Chắc là lạnh lắm phải không, mau đi vào trong sưởi ấm.
Triệu Hưng Thái cứ để mặc cho Dương đầu bếp kéo mình vào trong Đạo quán. Sau đó, y đã gặp lại vị khách thần bí thường xuyên xuất hiện ở tửu lầu lúc trước… và hai người hầu của nàng.
- Tới rồi đấy à! - Phó Yểu đang ngồi bên bàn viết câu đối Tết, lời chào nói ra có phần qua loa.
Triệu Hưng Thái vẫn chưa hoàn hồn, nhưng y nhận ra một lớp nghĩa khác ẩn sau lời nói của Phó Yểu.
- Người biết là ta sẽ đến sao?
- Ta không những biết ngươi sẽ đến, mà ta còn biết ngươi sẽ dừng chân lại nơi này một khoảng thời gian khá lâu - Phó Yểu viết xong chữ cuối cùng trong câu đối Tết, nàng đặt bút lông xuống rồi sai Tam Nương dán câu đối trước tượng Tam Thanh.
Triệu Hưng Thái lại không hiểu rõ cho lắm:
- Ta? Dừng chân lại đây? - Y chợt bật cười, nhưng không lập tức phản bác - Lần này ta đi ra ngoài là vì muốn bái sư học nghệ, ta có thể học được thứ gì ở nơi này sao?
- Nếu không ngươi cho rằng vì sao ngươi lại đến Lý Thủy? - Phó Yểu hỏi ngược lại y.
Lời này làm cho Triệu Hưng Thái sửng sốt. Sau khi y rời khỏi nhà, thật ra là y muốn đến Kim Lăng, nào ngờ lại đi lạc được. Đến khi y tìm được thị trấn, nhận ra bản thân đã đi tới phạm vi thị trấn Lý Thủy mất rồi.
- Ta không hiểu ý của người cho lắm - Triệu Hưng Thái thành thật trả lời.
- Ý của ta là, đi theo ta sẽ có thịt ăn - Phó Yểu hít hà mùi thịt bay trong không khí, say sưa nói - Thịt kho tàu của Dương đầu bếp đúng là ăn mãi không ngán. Nếu ngươi đã tới thì giúp mọi người làm việc đi, Đạo quán này của ta không chứa chấp những kẻ nhàn rỗi.
Triệu Hưng Thái:
- …
- Còn thất thần ra đó làm gì, đi đi!
Tiếp đó Triệu Hưng Thái hoảng hốt nhận ra đôi chân của mình không nghe lời mình mà cứ đi ra bên ngoài.
Nhìn thấy vẻ mặt thái quá của y, Phó Yểu nói với Triệu lão gia tử đang ra sức hít hà hương khói bên cạnh bằng vẻ mặt không chút cảm xúc:
- Lão bớt hít đi, Đáo quán này của ta chỉ có chút ít hương khói thế thôi, lão dám hút hết thử xem, có tin ta bắt cháu trai của lão bù vào gấp bội hay không.
Triệu lão gia tử cố hít một làn hương khói cuối cùng, nói:
- Còn không phải là lo lắng về sau không có cơ hội hay sao, cho nên mới muốn hồi tưởng nhiều hơn. Ngươi có rượu không, lão muốn uống hai hớp.
Phó Yểu tiện tay với lấy bầu rượu trên bàn thờ rồi ném vào tay lão, hỏi:
- Ngọc bội vỡ rồi sao?’
Triệu lão gia tử bắt lấy bầu rượu và uống một hớp rượu, lão thốt lên một tiếng đầy sảng khoái. Dứt khoát dựa vào một bên chân tượng Tam Thanh, nói:
- Ừm, có rất nhiều thứ ta đã không còn nhớ rõ nữa, đây có lẽ là điểm báo cho sự tan biến hoàn toàn nhỉ. Nhưng ta vẫn có chút không cam lòng, tiểu tử Hưng Thái này trưởng thành quá chậm. Nghĩ lại lúc trước ta đã ôm hận mà chết, bây giờ lại phải ôm hận mà tan biến, trái tim ta giống như bị dao cứa hết lần này đến lần khác. Thế nhưng ta lại không tin tưởng được ai để có thể gửi gắm nó cho người ta chăm sóc giúp ta, tưởng tượng ra cảnh một mình nó lưu lạc đầu đường xó chợ màn trời chiếu đất, chỉ để vất vả học nghệ, sau này chân hưng tửu điếm Thái An, là ta lại cảm thấy thương nó làm sao… ( truyện trên app T Y T )
- Gần đây Triệu Hưng Thái đắm chìm trong rạp hát à? Sao lão có thể diễn sâu đến vậy? Đạo quán này của ta có niêm yết giá rất rõ ràng. Bởi vì lão có thứ mà ta muốn, cho nên ta chỉ đồng ý với lão một chuyện, cho dù lão có tỏ ra đáng thương đến đâu cũng chẳng có tác dụng với ta đâu.
Lão gia tử lập tức lấy lại tinh thần, đôi mắt sáng ngời.
- Nghe nói ngươi có thể làm cho người chết sống lại?
- Đúng vậy - Phó Yểu gật đầu - Nhưng hồn phách của lão thế này, sống lại cũng chỉ có thể làm một kẻ ngốc tuổi thọ ngắn ngủi mà thôi.
- …
Phó Yểu lập tức nói tiếp:
- Tất nhiên, có một cách khác để có thể giống như những người bình thường sau khi sống lại, nhưng linh hồn của lão phải được nuôi dưỡng trên một trăm năm cơ. Muốn sống lại thì phải dựa vào bản thân lão rồi.
Triệu lão gia tử lại uống một hớp rượu, không nói gì nữa.
Phó Yểu cũng không gấp gáp, nói:
- Trước khi lão hoàn toàn tan biến, lão có thể từ từ suy nghĩ về lời đề nghị đó. Còn bây giờ, chúng ta cược một ván nhỏ được không?
- Đánh cược điều gì?
- Đánh cược xem sau khi cháu trai bảo bối của lão nhìn thấy đôi mắt Giang chưởng quầy đã hồi phục, có nói ra chuyện của Dương Anh cho nàng ta và Dương đầu bếp biết không? - Phó Yểu nói.
- Chuyện này thì làm sao mà giấu được chứ - Lão gia tử vô cùng sảng khoái cược CÓ - Đặt cược cái gì?
- Ta cược là không. Nếu như lão thắng, ta bao lão uống rượu trong suốt phần thời gian còn lại của lão. Còn nếu ta thắng… lão cứ ấn dấu tay lên đây là được.
Phó Yểu bảo Tam Nương đưa cho nàng một tờ giấy. Triệu lão gia tử nhận lấy tờ giấy, xem thì thấy trên đó có viết: GIẤY NỢ.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT