Có lẽ bởi vì hồn phách của Dư Thục Nhã không cam lòng, sau khi ả nhập vào thanh kiếm nhỏ, nó lập tức xé toạc không trung bay đi. Phó Yểu tặc lưỡi một tiếng, duỗi tay bắt nó từ không trung về, sau đó dùng giấy gấp một cái túi đựng kiếm và nhét nó vào, rồi đút vô tay áo nàng.

- Đã làm kiếm hồn rồi mà còn muốn chạy, chạy nữa ta sẽ khiến ngươi hồn phi phách tán luôn - Đây không phải là lời uy hiếp, bởi lẽ Phó Yểu nói được làm được. Một thanh kiếm cần có kiếm hồn, nhưng không có nghĩa là không thể đổi kiếm hồn.

Lần này thanh kiếm đã chịu ngoan ngoãn. Phó Yểu không cần biết ả ngoan thật hay ngoan giả, dù sao thì nghe lời mới có thịt ăn, không nghe lời ấy à…

Lúc nàng trở về đại quán, ngoài cửa đạo quán có rất nhiều người tụm lại. Phó Yểu đẩy bọn họ ra, nhìn thấy Trúc Chi đang ngồi ở giữa vẽ tranh cho người ta. Y mặc một bộ áo xuân màu xanh thẫm trên người, ngồi ngay ngắn chỉnh tề ở đó, đôi mắt chăm chú vào cây bút vẽ, đúng là cũng có cái để xem. Đến cả Phó Yểu còn phải ngắm y mấy lần, chứ đừng nói đến các tín đồ nữ hay khách hành hương đi ngang qua. Những người vây kín sạp vẽ tranh của Trục Chi lúc này đúng là nhóm khách hành hương nữ có đủ già trẻ lớn bé.

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play