Một hồi lâu sau, cuối cùng tròng mắt của Tam Nương cũng hơi chuyển động, "Ta không cam lòng."
Rõ ràng là bọn họ giết chết nàng ta, vậy mà còn muốn để nàng ta chịu tiếng nhớ như thế. Bỏ trốn với người ta, ha, quả nhiên là một lý do vô cùng hợp lý. Nàng ta bị nói lắp bẩm sinh, gia gia vốn đã xem nàng ta như người có điềm xấu. Bây giờ còn "làm ra" chuyện đáng gièm pha, cho nên thanh lý môn hộ cũng là chuyện hiển nhiên thôi.
"Ta không cam lòng." Nàng ta lặp lại lần nữa, nhưng lần này lại thêm bảy phần tàn nhẫn. Những oán khí bị phủ bụi ấy ùa về, quanh người nàng ta bị hắc khí bủa vây, đáy mắt cũng dần nhuộm một màu đỏ sẫm, "Ta muốn bọn họ phải trả giá đắt!"
Phó Yểu bên cạnh nhìn nàng ta đang dần dần hóa thành oán linh, nhưng không hề có ý ngăn cản, thậm chí còn lấy hạt dưa từ trong hư không ra cắn.
Trong lúc phong ba bất chợt nổi lên bên trong Đạo quán, Phó Yểu lại đang cắn hạt dưa “tí tách”.
Chờ đến khi làn sương màu máu bao phủ lấy Tam Nương, nàng vẫn còn đang cắn hạt dưa "tí tách".
Chờ đến khi Tam Nương hóa thân thành oán linh thất bại miệng phun máu tươi, hồn phách thoát khỏi người giấy thì vừa lúc Phó Yểu cắn hết số hạt dưa trong tay. Nàng ném vỏ hạt dưa trên đầu ngón tay đi, cúi người nâng cằm Tam Nương lên, ép buộc nàng ta phải ngẩng đầu nhìn mình.
Khác với gương mặt cứng đờ của người giấy, hồn phách hiện ra gương mặt mịn màng gò má ửng hồng, mắt hạnh mày ngài của Tam Nương. Nếu như còn sống thì đúng là đang độ tuổi nở rộ như hoa tường vi.
"Biết tại sao ngươi thất bại không?" Phó Yểu hỏi nàng ta, "Vì ngươi vẫn chưa đủ tàn nhẫn. Ngươi chưa mất hết nhân tính, vẫn còn trái tim lương thiện. Một người tốt bụng thì sao mà biến thành quỷ cho được."
Tam Nương nhìn nàng, cảm xúc dưới đáy mắt cuồn cuộn, một lát sau, màu đỏ sẫm bao trùm đôi mắt nàng ta dần tan đi.
"Ta vô dụng quá" - Giọng nàng ta nghẹn ngào, "Đến chuyện báo thù cũng không làm được."
"Nếu cái gì ngươi cũng làm được hết, vậy thì còn cần người như ta ra tay làm gì." Phó Yểu buông lỏng cằm nàng ta ra rồi đẩy nàng ta vào lại người giấy, "Chuyện báo thù này, cách làm ngu xuẩn nhất chính là để kẻ thù được chết một cách thoải mái. Ngươi phải để cho bọn họ sống, để bọn họ rơi từ trên mây xuống vũng bùn, để lộ sự ghê tởm của bọn họ trước mặt người khác, mỗi một khắc còn lại của cuộc đời đều giãy giụa trong oán trách và hối hận. Như thế mới gọi là báo thù."
Tam Nương nghe xong, ngồi trên mặt đất một lúc lâu mới mới chậm rãi quỳ lạy, "Xin người, giúp Tam Nương."
* * * * *
Bên ngoài, tùy tùng Liễu gia chỉ đi tầm nửa khắc đã xách rượu và thức ăn trở về. Bốn món nhắm rượu và các loại đồ ăn vặt như hạt dưa, đậu phộng được bày ở bậc thang trước cửa Đạo quán. Phương Nhị và phu thê Hà thợ mộc được mời ngồi xuống đất, mấy chén rượu nóng xuống bụng, câu chuyện cứ bắt đầu như thế.
Nơi xa nhất mà Phương Nhị và Hà thợ mộc từng đi chính là thị trấn, nếu so với người có xuất thân từ chốn danh lợi như Liễu Phú Vân thì tâm trí họ không khác gì hai tờ giấy trắng. Nói được đôi ba câu, còn chưa cần Liễu Phú Vân cố ý nói khách sáo thì hai người này đã kể hết chuyện của Đạo quán không giấu giếm gì. Mà Liễu Phú Vân càng nghe lại càng thấy kinh ngạc. Chiêu hồn gọi quỷ, ngưng tụ linh hồn để sống lại, những bản lĩnh này hắn chỉ từng nghe qua trong những câu chuyện liêu trai chí dị người ta hay đồn. Nếu không phải vừa rồi hắn tự mình trải nghiệm một lần, thì chắc sẽ cảm thấy hai nông phu trước mắt đang hù dọa người mà thôi. Có điều hắn cũng không hoàn toàn tin tưởng những lời bọn họ nói, sâu trong lòng vẫn giữ sự nghi ngờ về những chuyện liên quan tới quỷ thần. Dù sao tới bọn bịp bợm giang hồ cũng có một chút thủ đoạn thế này hoặc là thế kia, hắn không dám chắc chuyện mình vừa gặp có phải là một trong số những mánh khóe gạt người hay không.
Uống xong hai vò rượu, Phương Nhị và Hà thợ mộc đều say mà Liễu Phú Vân vẫn chưa moi được chút tin tức nào về Tam Nương từ miệng bọn họ. Sau khi xác nhận bọn họ thật sự không quen biết Tam Nương, Liễu Phú Vân hơi tiếc nuối bảo một gã tùy tùng đưa bọn họ xuống núi, còn hắn thì dắt mấy gã tùy tùng còn lại đi mấy chỗ xung quanh Đạo quán.
"Đúng rồi, ta nhớ không phải lúc trước có một nam tử mặc quần áo trắng sao?" - Liễu Phú Vân hỏi tùy tùng, "Hắn đâu rồi?"
Nãy giờ cũng không có gặp lại hắn.
Tùy tùng đã chú ý đến chuyện này từ sớm, nhưng lại không dám nói, "Công tử, chỗ này hơi tà môn. Lúc ngài ra khỏi Đạo quán, nam tử đó cũng biết mất không thấy tăm hơi."
Liễu Phú Vân nhìn ánh nến vàng hiu hắt trong Đạo quán, không nói gì nữa, xoay người đi xuống chân núi.
Tuy nhiên vào mấy ngày tiếp theo, hắn vẫn chưa từ bỏ ý định hỏi thăm tung tích của Phó Tam Nương từ những người xung quanh. Nhưng cuối cùng ngoại trừ một tú nương nói đã từng gặp thoáng qua hai vị quý nữ, thì gần như những người khác đều nói là ngồi xe ngựa đi rồi, chưa từng gặp mặt. Quay lại Đạo quán, Đạo quán vắng tanh, dù đến buổi tối cũng chẳng thấy ai. Hà thợ mộc làm việc ở Đạo quán nói điều này có nghĩa là Quán chủ không muốn tiếp khách, bảo hắn đừng phí sức chờ nữa. Trông chừng trước cửa Đạo quán ba ngày, lúc này Liễu Phú Vân mới lặng lẽ ôm tráp xuống núi.
"Hắn sắp đi rồi." Phó Yểu ngồi trên nóc Đạo quán, cắn hạt dưa, "Nếu muốn giữ hắn lại thì vẫn còn kịp đấy."
Tam Nương ngồi ở bên cạnh, ánh mắt vẫn luôn dõi theo bóng lưng trên đường núi của người nọ, "Không được. Không muốn vấy bẩn tay của huynh ấy."
"A, có thể nói được mười chữ kìa."
Tam Nương: "..."
Bầu không khí trầm mặc một hồi, Tam Nương lại mở miệng nói: "Thật ra, người vốn đính ước với ta, là huynh ấy."
Nhưng chuyện hôn sự sao có thể để bọn họ làm chủ được chứ, cuối cùng vẫn cách biệt âm dương. Miếng ngọc bội tặng riêng kia, còn có hoa diên vĩ được kẹp trong tập thơ, giờ chỉ có thể để thời gian vội vàng vùi lấp mà thôi.
"Người có tình mà không thể thành thân thuộc, đúng là khiến người biết đau lòng, người nghe rơi lệ." Phó Yểu vừa tấm tắc cảm thán, vừa ghé sát vào Tam Nương, "Có phải muốn khóc lắm không, tới đây, ta chuẩn bị xong rồi.
Tam Nương nhìn bàn tay có thể đón lấy nước mắt bất cứ lúc nào trước mặt, đột nhiên chút cảm xúc muốn khóc bị nén trở vào. Nàng ta hít một hơi thật sâu, ngửa mặt nói: "Người muốn nước mắt của quỷ, làm gì."
Phó Yểu rút tay về trong tiếc nuối, tiếp tục cắn hạt dưa, "Con nít thì đừng quá tò mò. Sau này ngươi làm quen thêm nhiều bạn bè là quỷ, nếu ai có nước mắt quỷ thì cứ việc tới giao dịch với ta, ta có thể thỏa mãn bất kỳ nguyện vọng nào của bọn họ."
Lời này không chỉ nói cho Tam Nương nghe, xung quanh có một cơn gió nổi lên, cây cỏ rung động theo gió, tiếng gió cũng bay xa dần.
* * * * *
Trước khi Liễu Phú Vân rời khỏi trấn Lý Thủy, hắn có tới gặp Triệu Hưng Thái một lần. Đầu tiên là cảm tạ y đã chỉ đường, sau đó là nhờ y để ý giúp một chút, nếu có bất kỳ tin tức gì liên quan đến Phó Tam Nương thì lập tức thông báo cho hắn một tiếng. Tất nhiên là Triệu Hưng Thái luôn miệng đồng ý. Liễu Ngũ là người thừa kế được chú ý nhất trong thế hệ trẻ này của Liễu gia, nếu có thể giữ mối quan hệ tốt, trong tương lai tửu điếm Thái An có Liễu Ngũ quan tâm thì sẽ bớt rất nhiều chuyện phiền toái.
Hai người hàn huyên xong, Liễu Phú Vân đã cưỡi ngựa rời khỏi Lý Thủy, còn Triệu Hưng Thái cũng bắt đầu nhận được đánh giá cao từ Dương đầu bếp. Giang chưởng quầy là một người thông minh, thị nhìn ra được thiếu niên học nghề này không giống như người thường, ôm tâm lý thêm chuyện chi bằng bớt một chuyện, thị dứt khoát bảo trượng phu truyền dạy kỹ thuật nấu nướng cho y, để sau này người ta nhớ tới thì thắp cho một nén nhang tình nghĩa.
Ngày cứ trôi qua đâu vào đấy, tửu lầu không thay đổi lắm, thay đổi duy nhất là vị khách thường xuyên xuất hiện lúc nửa đêm không đến lần nào nữa. Điều này khiến Dương đầu bếp thấy tiếc, lâu lâu không khỏi nhắc vài câu. Đôi khi Giang chưởng quầy cũng sẽ thảo luận với bọn tiểu nhị xem rốt cuộc vị khách này có thân phận gì, nhưng đáp án cuối cùng gần như không giống nhau.
Triệu Hưng Thái không tham gia vào đề tài này, so với vị khách thần bí kia, y càng để ý tới con trai Dương Anh của Dương sư phụ hơn. Ấn tượng của y đối với Dương Anh vô cùng xấu.
Ở thành Dương Châu, y đã thấy nhiều tay ăn chơi xa hoa trụy lạc, không khéo là thói xấu trên người Dương Anh cũng không khác gì đám ăn chơi đấy, nhưng Dương gia lại không có điều kiện để ăn chơi như thế. Đây là một chuyện rất nguy hiểm. Nhưng hiển nhiên, Dương sư phụ không quản được con trai, mà Giang chưởng quầy lợi hại lại càng không có tư cách để quản - vì thị là kế mẫu. Hơn nữa, lúc thị còn trẻ đã từng là kỹ nữ thuyền hoa trên sông Tần Hoài.
Từ mười mấy lần nghe Dương Anh trách móc, đương nhiên Triệu Hưng Thái cũng nghe ra được hắn ta khinh thường người kế mẫu xuất thân thấp kém này bao nhiêu. Chuyện nhà người khác nên y cũng không tiện nói gì, nhưng y luôn có cảm giác mơ hồ rằng, nếu để tiếp tục như thế thì cũng không phải cách.
Thời gian thong thả bước vào cuối năm, vì mới cho ra món cá hấp nên tình hình buôn bán của tửu lầu vô cùng thịnh vượng. Vào lúc tất cả mọi người bận rộn như thế, đột nhiên có một đám đại hán hung hăng dữ tợn chặn kín cửa lớn tửu lầu, đáng sợ đến mức khách trong tửu lầu chưa trả tiền đã bỏ chạy mất dạng. Còn cảm giác đầu tiên của Triệu Hưng Thái sau khi nhìn thấy bọn họ là: Có lẽ y sắp phải đổi một nơi khác để tiếp tục học nấu ăn rồi.
Gã hung tợn kia tới để đòi nợ, ba ngày trước Dương Anh thiếu nợ sòng bạc ba vạn lượng do hắn ta đánh bạc, mãi mà không thấy hắn ta trả nên người ta tìm tới cửa.
"Ba vạn lượng?" - Sau khi Dương đầu bếp nghe thấy con số này thì trước mắt tối sầm, người ngã xuống.
Giang chưởng quầy thì bình tĩnh hơn nhiều, thị vừa bảo người nâng Dương đầu bếp dậy, vừa tiếp đón đám người hung tợn này ngồi xuống nói chuyện, lại lén lút bảo tiểu nhị đi tìm Dương Đại Lang tới đây. Nhưng dù thị đã sắp xếp mọi chuyện đâu vào đấy thì khi Dương Anh bị mang đến, vẫn hờ hững nói rằng: "Không phải chỉ ba vạn lượng thôi sao, thay vì để người ngoài lừa tiền, còn không bằng để nhi tử ta đây tiêu nó."
Dương đầu bếp vừa tỉnh lại đã nghe thấy những lời này, tức giận đến nỗi bước tới muốn đánh hắn ta. Nhưng gã vừa nhúc nhích thì Dương Anh lại càng lớn tiếng hơn: "Từ lâu ta đã nghe nói rằng có kế mẫu thì sẽ có kế phụ*. Từ trước đến nay ngài không nỡ đánh ta, bây giờ lại dám ra tay với ta chỉ vì ả kỹ nữ này, ngài có còn là cha ta không!".
(*Ý nghĩa: thường sau khi có mẹ kế thì mẹ kế sẽ xúi giục cha ruột đối xử tệ bạc với con ruột giống như cha kế.)
Những lời này như một con dao đâm vào tim Giang chưởng quầy, khiến cho thị thở không nổi.
"Các ngươi đừng ồn ào nữa!" - Thị cắn răng, chút lý trí còn sót lại đè những chua xót kia xuống, "Vấn đề bây giờ là, phải làm sao để kiếm số bạc này đây."
Ba vạn lượng, cho dù có bán cả tửu lầu này cũng không gom đủ.
"Dù sao hôm nay ta tới để nhắn lại một câu, nếu các ngươi không trả tiền, thì ta chỉ có thể làm theo quy củ, chặt tay hắn ta." Gã dẫn đầu hung tợn nói xong thì có hai gã khác xách Dương Anh sang, ấn hắn ta lên bàn, một con dao phay nhắm vào tay khiến Dương Anh sợ tới mức liên tục kêu thảm thiết, mặt mũi trắng bệch.
"Đừng mà!" Giang chưởng quầy và Dương đầu bếp đồng loạt thốt lên, "Chúng ta sẽ trả tiền!"
"Muốn trả tiền à, vậy thì nhanh lên một chút, đừng dong dài nữa." Gã hung tợn kia cười lạnh nói, "Kiên nhẫn của ông có hạn."
Lúc này Giang chưởng quầy mới nhỏ giọng nói với Dương đầu bếp: "Bây giờ chàng ra ngoài vay tiền đi, có thể mượn được bao nhiêu thì mượn bấy nhiêu."
Bọn họ mở tửu lầu, ít nhiều gì cũng có chút quan hệ. Mặc dù ba vạn lượng rất nhiều, nhưng gom góp thì chắc cũng gom đủ được. Dương đầu bếp gật đầu, khoác áo bông rồi ra cửa. Khoảng một canh giờ sau, gã lại quay về. Tiền thì không mượn được, chỉ mang về một tin tức là: Có người bằng lòng bỏ bạc mua lại tửu lầu của bọn họ.
Ngay lập tức, Giang chưởng quầy đã hiểu rõ mọi chuyện. Tất cả những chuyện đang xảy ra, không phải nhắm vào Dương Anh, rõ ràng là đang nhắm vào tửu lầu nhà họ. Không mượn được tiền, chứng tỏ những người khác không muốn mua việc vào người, điều này cũng nói rõ người bình thường không chọc vào nổi người đứng sau tính kế tửu lầu bọn họ.
Ngay lúc trái tim Giang chưởng quầy càng ngày càng lạnh dần, rèm vải chắn gió trước cửa tửu lầu bị xốc lên. Hai kẻ mặc quần áo trắng bệch nâng một cỗ kiệu nghênh ngang đi tới, bên cạnh còn có một đôi nam nữ áo trắng.
"Ồ, sao hôm nay náo nhiệt thế này?"
Nghe thấy giọng nói quen thuộc này, không biết vì sao, Giang chưởng quầy như tìm được chỗ dựa vậy, hốc mắt nóng lên, suýt chút nữa là nước mắt đã rơi xuống.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT