Vào ngày Will Collins trở về Luân Đôn, chỉ có người nhà và Helena đến đón anh. Đúng vậy, lần này anh về là bí mật.

“Will! Em xem tí nào, anh mang quà gì về cho mọi người thế?” Rudolph nghịch ngợm vừa thấy Will đã lao vào hỏi anh.

Will nhìn người em trai tinh nghịch của mình mà trong lòng nhớ đến người anh yêu.

Anh và Helena tổ chức lễ đính hôn, và ngày cưới cũng định sẵn vào tháng chín —— Tranh thủ lúc bà Swinton còn có thể đi lại được.

“Có phải anh đang nghĩ là anh phải quý trọng nửa năm độc thân cuối cùng này không?” Helena hỏi đùa anh.

“Đâu có! Có thể lấy được vị tiểu thư vừa xinh đẹp vừa cao quý như em là vinh hạnh của anh.” Will cúi đầu hôn lên mu bàn tay Helena “Anh đã mua vé của vở ‘Hamlet’ vào tối mai rồi. Lâu rồi chúng ta chưa xem opera cùng nhau.”

“Nói thật, em rất thích kịch của Wilde, nhất là vở ‘Salome’.” Helena nói tiếp: “Nhưng mà tiếc là ông ấy không còn biên kịch cho người Anh nữa.”

Will nghe được ba chữ ‘Wilde’ (*) này thì nghĩ đến “Kê, Gian”, lại nghĩ đến những lời bày tỏ tình yêu ngây ngô mà Alex viết trong thư gửi anh lúc ban đầu, khóe miệng anh bất giác nhếch lên.

(*) Wilde - gốc là ba chữ 王尔德

“Anh nghĩ đến chuyện vui gì vậy?”

“Không có gì, một chuyện đùa nhỏ thôi.” Will thuận miệng tìm một lý do qua loa lấy lệ.

Dường như anh có thể tìm thấy dấu vết của Alex ở khắp nơi trong cuộc sống của mình, điều này quả thực khiến anh cảm thấy vừa vui mừng vừa bất an.

Tối hôm sau, Will và Helena cùng nhau đi đến rạp hát. Tầm nhìn ở lầu hai vô cùng đẹp, anh có thể nhìn rõ từng cảnh trên sân khấu. Diễn viên đóng vai Hamlet là một diễn viên nổi tiếng lúc bấy giờ, diễn viên Owen. Mỗi một lời nói, mỗi một động tác của anh ấy cũng khiến cho những nhân vật trong cuốn sách trở nên sống động, một cái nhíu mày, một tiếng cười của anh ấy cũng chạm đến trái tim của tất cả khán giả. Lúc vở kịch kết thúc, bên trong rạp hát vang lên tiếng vỗ tay đinh tai nhức óc.

Lúc ra về, Will và Helena theo dòng người đi về phía cửa lớn của rạp hát. Làn gió đêm đầu hè thổi vào qua cánh cửa dần mở, còn mang theo chút lạnh của mùa xuân. Lúc bọn họ thảo luận xem nên đến nhà hàng nào để ăn vào trưa ngày mai thì có một tiếng gọi lớn thu hút hai bọn họ từ phía sau —— “Will!”

Will quay đầu lại nhìn kỹ người đi đến thì không khỏi hít sâu một hơi: Là Philip. Y cười toe toét đi đến và vỗ vai Will: “Will, anh về Luân Đôn lúc nào vậy? Sao không nói cho chúng tôi biết? À.. tôi biết rồi, anh muốn sống riêng với Helena chứ gì…”

“Philip, lâu rồi không gặp.” Nụ cười của Will có chút cứng ngắc “Xin lỗi, lần này về gấp quá nên quên thông báo với anh…”

“À, anh đợi một chút, tôi giới thiệu với anh, phía sau có một ông lão tóc bạc đang đi đến là cha tôi.” Philip nói với Will. Đợi đến lúc ông Lawrence đi đến trước mặt Will thì Philip lại giới thiệu với cha: “Cha, đây là bạn của con, Will.”

“Chào ngài, ngài Lawrence.” Will chủ động đưa tay ra: “Tôi là Will Collins.”

“Tên tuổi của cậu đã lan rộng khắp Luân Đôn rồi mà, cậu Collins.” Ông Lawrence nở nụ cười nhân hậu, và ông trông giống như một quý ông lớn tuổi ân cần “Con của tôi có một người bạn như cậu, đúng là vinh hạnh của tôi.”

Ngoài mặt thì Will như thể đang nói chuyện cùng ông Lawrence nhưng thật ra trái tim bên trong anh đang đập liên hồi. Anh thoáng thấy Alex đang im lặng đứng cách đó không xa.

“Đây là con trai út của tôi, Alex. Có lẽ cậu cũng biết nó.” Ông Lawrence giới thiệu với Will.

Ông muốn Alex đến chào hỏi cậu Collins, nhưng nào ngờ cậu con trai nhỏ của ông chỉ nghiêng người nhìn Will một cái rồi xoay người bước ra cửa mà không thèm nhìn lại, hoàn toàn phớt lờ những tiếng giận dữ của cha ở phía sau.

"Thật xin lỗi, là tôi giáo dục chưa tròn." Ông Lawrence tỏ vẻ áy náy "Ngày mai tôi sẽ bảo Philip dẫn Alex mời mọi người ăn cơm trưa."

Will nhìn theo bóng lưng của Alex, trái tim như bị cuốn vào một chiếc máy xay thịt, bị nó nghiền nát thành những mảnh vỡ lộn xộn.

Trưa ngày hôm sau, Will và Helena đến địa điểm đã hẹn đúng giờ —— nhà hàng Willis. Bọn họ đã gặp nhau tại buổi dạ hội được tổ chức ở đây.

Vừa vào nhà hàng, Philip đã chào đón bọn họ bằng phong cách niềm nở của riêng mình, mà em trai Alex của y ngồi ở bên cạnh, chỉ vùi đầu vào đọc sách mà không ngước lên dù chỉ một lần.

Lúc gọi món, Philip đã gọi rất nhiều món phức tạp và đắt tiền, mà Alex chỉ gọi một món salad cá ngừ.

Đến lượt Will, anh chỉ suy nghĩ một chút rồi trả lời: “Salad cá ngừ.” Dường như anh muốn dùng cách này để thu hút sự chú ý của người tình của mình, nhưng tiếc là chàng trai của anh không mắc bẫy.

Helena nhạy bén liếc Will một cái, cô biết rõ là Will ghét ăn salad nhất.

Trong lúc đợi món ăn được dọn ra, Philip kể rất nhiều về những chuyện thú vị đã xảy ra ở Luân Đôn trong những năm gần đây. Will chỉ phản ứng qua loa cho có lệ, thỉnh thoảng cũng chỉ thốt lên một câu “Thật sự không thể tin được.”

“Nghe cứ như nằm mơ giữa ban ngày ấy.” Thỉnh thoảng anh cũng nhìn Alex, mà chàng trai tóc vàng đó luôn giấu mình sau quyển sách, khiến cho người ta không nhìn thấy mặt mình. Vì vậy Will chỉ có thể nhìn chằm chằm vào bàn tay của cậu.

“Em vào nhà vệ sinh một chút.” Alex đột nhiên khép sách lại và rời khỏi chỗ. Sau khi Alex rời đi vài phút, Will cũng mượn cớ giống như vậy để rời đi. Anh thấy Alex đang hút thuốc ở cửa phòng vệ sinh.”

“Alex!” Will xin lỗi người yêu của anh “Thật xin lỗi, anh không cố ý giấu em…”

Alex nhìn anh, thất thần cất hộp thuốc và nhả một làn khói: “Trong thư anh nói tháng 10 anh về. Xem ra anh muốn dùng những tháng này để trân trọng một chút thời gian tự do của mình đúng không?”

“Không, Alex, anh phải làm như vậy…”

“À, suýt thì tôi quên, anh còn có vợ chưa cưới.” Alex sắc bén vạch ra “Anh tính kết hôn xong mới nói cho tôi biết đúng không?”

Alex tựa lưng vào vách tường, cúi đầu nhìn xuống đất, dùng hai ngón tay phải kẹp điếu thuốc, rít một hơi.

Ngay lúc này, Will bất ngờ lấy điếu thuốc ra khỏi miệng cậu rồi dùng miệng mình hôn lên. Mùi thuốc lá trong miệng Alex còn chưa tan hết. Cậu kinh ngạc tròn mắt nhìn Will, mà đối phương chỉ nhắm mắt hưởng thụ nụ hôn này. Will đưa đầu lưỡi mình vào khoang miệng của Alex, hút hết nước bọt ngọt ngào của cậu ở khắp nơi, dường như không còn sót lại một chút mùi thuốc lá nào.

Qua một lúc lâu, Will mới rời khỏi bờ môi cậu, sau đó lại ho dữ dội vì hít phải hắc ín trong thuốc lá. Alex bị anh chọc cười, khóe miệng hiện lên xoáy hình lê nhỏ. Will thấy cậu cười nên cũng cười theo.

“Anh có yêu em không?” Alex nhìn vào mắt anh và hỏi.

“Yêu.” Will vừa ho vừa trả lời.

“Vậy vị tiểu thư Helena Swinton kia thì sao?”

“...Cũng yêu. Anh yêu cả hai người.” Ánh mắt Will có chút né tránh: “Alex, em phải biết, anh là người của công chúng, mọi con mắt ở Luân Đôn đều đang nhìn anh. Anh cần kết hôn, cần có con.”

Đôi mắt xanh trong sáng của Alex có chút u ám. Cậu trầm mặc một lúc mới trả lời: “Được rồi. Nhìn anh không giống một tín đồ sùng đạo… Dù sao sự đa dạng cũng là gia vị của cuộc sống.”

Hai người cùng nhau trở về bàn ăn. Philip thấy hai người hòa thuận nên tò mò hỏi: “Hai người nói gì với nhau thế?”

“Không có gì.” Will trả lời. Anh nhìn Alex một cái, đối phương cất sách và nhìn anh. Cả hai nhìn nhau và cười.

Đối với Helena bên cạnh mà nói, trực giác mách bảo cô rằng vị hôn phu của cô nhất định có mối quan hệ thân mật vượt mức bình thường với chàng trai này.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play