Cả quá trình ăn cơm tối, lông mày Lương Như Thủy vẫn không thả lỏng, thỉnh thoảng còn liếc mắt nhìn tay Tống Ngộ, sau đó hơi nghiêng đầu, làm ra dáng vẻ không dám nhìn giống như mắt sẽ bị cay.Đêm này chồng của bà, Tống Tiêu Chinh đi tụ tập với bạn bè, nên bà không nói với ông, chỉ âm thầm thở dài.Hai mẹ con yên tĩnh ăn bữa tối, bởi vì Tống Ngộ còn có việc phải xử lý, nên chưa kịp nói với bà mấy câu thì đã đi lên tầng.Lương Như Thủy một mình ở trong phòng khách đi qua đi lại, chờ đến khi mười giờ, cuối cùng cũng nhìn thấy bóng chồng mình, bà nhanh chóng đi qua nghênh đón.Tống Tiêu Chinh bị động tác của bà làm cho giật mình, liền cúi đầu ngửi cổ áo của mình, ngửi tay áo, sau đó không đánh đã khai: "Anh chỉ uống hai ly thôi.""Ai muốn nói với anh cái này đâu." Lương Như Thủy ôm tay chồng, kéo ông vào phòng ngủ, rồi thuận tay đóng cửa phòng: "Em có chuyện quan trọng muốn nói với anh."Thấy nét mặt vợ nghiêm túc như vậy, tâm trạng Tống Tiêu Chinh cũng bị lây theo, không khỏi nghiêm nghị đứng dậy: "Chuyện gì?"Lương Như Thủy ngồi ở bên giường, cúi thấp đầu, nhỏ giọng nói: "Anh không biết đâu, hôm nay A Ngộ về, thằng bé..." Bà có vẻ như khó mở miệng, sau một hồi mới nói tiếp : "Mười ngón tay nó sơn hoa văn màu sắc lòe loẹt, mà chính nó nhìn còn thấy hài lòng, anh nói xem có phải nó thích con trai không?"Suy nghĩ Tống Tiêu Chinh không đuổi kịp theo vợ mình, một lúc lâu sau, trên mặt vẫn còn đang mơ hồ: “Hả? Em nói cái gì?""Em cảm thấy cũng không phải là không được, một mình thằng bé du học ở nước ngoài, nhiều năm rồi cũng không quen bạn gái.

Nó vẫn luôn ở nhà cô nó, em vừa gọi điện thoại cho Thuấn Hoa, cô ấy nói chưa từng thấy A Ngộ dần bạn gái về nhà qua đêm.

Trước đây sao em không nghĩ tới chứ."Cuối cùng Tống Tiêu Chinh cũng nghe rõ, nhưng cảm thấy có chút hoang đường: "Có phải em nghĩ nhiều quá rồi không?""Không có!" Lương Như Thủy kiên định, không cho nói chen vào: "Anh tận mắt nhìn A Ngộ sơn móng tay là biết liền, cái này chỉ con gái mới thích thôi, em cũng giống vậy, định sơn móng tay đây!"Thái dương Tống Tiêu Chinh giật một cái, im lặng không nói.Mặc dù ông tin tưởng con mình, nhưng vợ nói chắc như đinh đóng cột, ông thừa nhận mình bắt đầu dao động rồi.Lương Như Thủy càng nghĩ càng buồn, hai tay ôm má, dáng vẻ rưng rưng muốn khóc: "Ở trên bàn cơm em không dám hỏi A Ngộ quá nhiều, sợ tạo gánh nặng trong lòng nó, em cũng không phải là người gia trưởng không tiến bộ, em chỉ là...!em chỉ là trong lúc nhất thời không cách nào đón nhận được.

Em một tay phân một tay nước tiểu nuôi nó lớn, a không phải, chỉ nuôi lớn thôi mà em cũng không dễ dàng rồi, nó có chuyện gì cũng nên nói sớm với em chứ." Bà đánh cái bốp , nghĩ đến cái gì đó, bỗng nhiên ngẩng đầu lên : "Chồng, A Ngộ thường xuyên lăn lộn cùng với đám anh em kia, anh nói xem có phải nó thích một trong những người đó không? Chu Mộ Vân? Hay là Yến Bắc? Hoặc là Tề Chính?"Tống Tiêu Chinh ngồi ở trên ghế sofa, chợt cảm thấy không biết nói gì, như thế nào càng nói lại càng đi xa?Buổi chiều với cả buổi tối Tống Ngộ đều không đến công ty, nên tích tụ lại không ít văn kiện phải xử lý, màn hình máy vi tính anh phải chuyển thành ánh sáng xanh để bảo vệ mắt, anh đã liên tục làm việc mấy giờ đồng hồ, quả thực đã mệt mỏi đến không mở mắt được, nhưng vẫn còn một số giấy tờ vẫn chưa xử lý xong, chồng chất đến sáng mai sẽ còn nhiều hơn.Anh lấy mắt kính xuống rồi xoa xoa ấn đường, lộ ra vẻ mỏi mệt, cần phải nghỉ ngơi trong vài phút, anh cầm cốc đứng dậy bước xuống tầng, định pha một ly café để lên tinh thần.Chân vừa bước khỏi nấc thang cuối cùng, Tống Ngộ đã nghe tiếng khóc nức nở truyền ra từ phòng ngủ chính ở tầng một, trong phòng khách yên tĩnh đến mức nghe được cả tiếng kim rơi, mà thính giác anh lại vô cùng tốt nên lờ mờ nghe thấy có tên mình.Anh thoáng ngừng một lát, rồi cất bước tới gần cửa phòng.Trong phòng cách một cánh cửa, Lương Như Thủy phiền muộn nói: "Ngày mai em đi bệnh viện kiểm tra cơ thể, thừa dịp chúng ta còn trẻ sinh thêm một đứa nữa?"Tống Ngộ sợ ngây người.Anh đã hai mươi, cha mẹ lại còn muốn cho anh một em trai, em gái?Giọng nói Lương Như Thủy qua ván cửa truyền vào tai Tống Ngộ: “Chúng ta phải tôn trọng lựa chọn của con trai, nếu A Ngộ thích đàn ông, chúng ta cũng sẽ ủng hộ thằng bé.” Dừng một chút, bà thở dài: “Bà nội chắc còn chưa biết đúng không? Ôi, tư tưởng người già, đoán chừng không thể đón nhận được, em làm thế nào để nói bà ấy đây, thật rầu quá đi mà!”Tống Ngộ: "???"Không phải chứ, ai thích đàn ông?Tống Ngộ cầm cốc không đứng ở cửa ra vào, tư thế thoạt nhìn như úp mặt vào tường hối lỗi, trong đầu không ngừng nhớ tới những tới lời mẹ anh vừa nói, anh thật không ngờ bà lại nghĩ như vây.Lúc anh nghiêng đầu suy nghĩ thì cửa trước mặt đột nhiên bị mở từ trong ra.

Lương Như Thủy vừa nhìn thấy anh, đầu tiên là sợ hết hồn, sau đó thì nở nụ cười: “A Ngộ, có phải con nghe hết rồi không?”Tống Ngộ mở miêng tốt tính nói: "Nếu như mẹ nhàn rỗi không chuyện gì làm thì đi dạo uống trà chiều với bạn, không nên từ sáng đến tối chỉ đọc tiểu thuyết đâu.""Con đừng có mà trách móc mẹ!" Lương Như Thủy nhón chân lên, cố gắng tạo ra khí thế hơn anh: "Vậy con nói cho mẹ nghe, tại sao con lại đi sơn móng tay?"Bà nói xong liền nắm tay Tống Ngộ, nhìn sơn móng tay màu sắc sặc sỡ, dù lúc ăn cơm đã ngó rất nhiều lần, nhưng vẫn thấy cay mắt.Vẻ mặt Tống Ngộ bất đắc dĩ, bởi vì sơn móng tay, anh không chỉ bị bạn trong nhóm chat chế giễu, mà bây giờ về nhà còn bị mẹ anh nghi ngờ.Lương Như Thủy: "Con không nói được đúng không, mẹ biết mẹ đoán không sai mà..."Tống Ngộ cắt ngang suy nghĩ của bà đang càng lúc càng đi chệch: "Là bạn gái của con bảo con sơn, câu trả lời này đã làm mẹ hài lòng chưa?" Anh cố ý nhấn mạnh ba chữ ‘Bạn gái’.[2][2] 女朋友: bạn gáiQuả nhiên Lương Như Thủy lập tức tóm lấy điểm quan trọng nhất, trong mắt lập loè ánh sáng hưng phấn: "Bạn gái?! Con nói thật sao?""Xạo đó." Tống Ngộ xoay người đi tới bên quầy bar, vừa khoáy cho mình cốc cafe, vừa nói với bà: "Con chỉ muốn nói với mẹ là còn thích phụ nữ."Lương Như Thủy đứng tại chỗ, nhìn bóng lưng anh mà suy nghĩ tự hỏi trong chốc lát, không biết nên tin lời nói của anh không, bị anh làm cho phát sợ rồi nói chung, bà không nên tiếp tục truy hỏi.Đợi đến lúc Tống Ngộ lên tầng, Tống Tiêu Chinh mới từ trong phòng ngủ ra ngoài, nói giống như vuốt đuôi[3]: "Anh đã nó là em nghĩ nhiều quá rồi mà, em còn trách anh không biết quan tâm con trai."[3] nói vuốt đuôi (ví với hành động không kịp thời, chẳng giúp ích được gì)Lương Như Thủy: “Phải không? Sao em có cảm giác vừa nãy anh thảo luận với em rất nghiêm túc mà, còn phân tích người A Ngộ thích là Chu Mộ Vân nữa, bởi vì A Vân cũng không thích qua lại với phụ nữ.”Tống Tiêu Chinh sờ sờ thái dương, lúng túng quay về phòng ngủ.Tống Ngộ bị nháo một trận, không thể tĩnh tâm tiếp tục công việc được, cầm café lên, anh chỉ uống một hớp rồi đổ đi hết, lúc này cuối cùng anh đã hiểu Mạnh Tiệm Vãn tâm cơ cỡ nào, quả thực giết người trong vô hình.Sáng sớm hôm sau Tạ Vịnh cùng tài xế tới đón Tống Ngộ đến công ty, nói mình đã giúp anh tìm người sơn móng tay chuyên nghiệp, đang trên đường đi, lát nữa sẽ tới.Thực ra Tạ Vịnh cũng không biết Tống Ngộ tìm người sơn móng tay chuyên nghiệp làm gì, đến khi người sơn móng tay đến, Tống Ngộ đưa mười ngón tay đã được giấu kỹ ra, Tạ Vịnh lập tức ném hết những kỹ năng chuyên môn của một trợ lý ra sau đầu, mà đứng tại chỗ bật cười ra tiếngMắt Tống Ngộ sắc bén liếc nhìn, Tạ Vịnh ngồi nghiêm chỉnh, nhìn cười đến mức mặt đỏ rần: "Thực xin lỗi tổng giám đốc Tống, tôi không muốn cười." Nhưng tôi thật sự là không nhịn được..

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play