Lục Phương nhìn thấy nụ cười hài lòng của bố Hạ trong gương chiếu hậu. Hai bố mẹ là bạn tốt và rất thích hai đứa trẻ này. Họ đã thảo luận riêng về việc liệu có khả năng trở thành vợ chồng trong tương lai hay không. Tất nhiên, đó là khi họ còn rất nhỏ. Khi lớn lên, họ xem hai đứa trẻ chơi đùa và trở thành bạn thân của nhau, và điều đó dường như không có nghĩa là vậy.
"Hai đứa đều đang học năm 3 cấp 3. Năm nay các con cùng nhau giám sát và giúp đỡ nhau trong học tập. Các con phải chăm chỉ học tập đấy, biết không?"
Lục Phương biết rằng trong câu hỗ trợ lẫn nhau có một ý nghĩa sâu sắc. Hạ Tiểu Ngư và Lục Phương, cũng là những người có tầm ảnh hưởng trong trường. Không có gì lạ khi nhận được một số bức thư tình và lời tỏ tình trong một tuần. Lý do Hạ Tiểu Ngư được chuyển đi là vì Hạ Vân Xuyên đột ngột bận công việc, thuận tiện cho hai đứa trẻ đưa đón ở một trường,hai nhà thay nhau đưa đón. Một lý do khác là để cho Lục Phương, để ý đến Xiaoyu, vì sợ rằng yêu sớm sẽ ảnh hưởng đến việc học của cô ấy. Trên thực tế, những lo lắng của họ là không cần thiết, những người theo đuổi Hạ Tiểu Ngư không hề xứng.
“Cháu biết rồi, chú Hạ.” Dù gì thì Lục Phương cũng điềm tĩnh hơn Hạ Tiểu Ngư.
Xe đỗ vào bãi đậu xe dưới lòng đất của một khu chung cư cao cấp, Lục Phương và Hạ Tiểu Ngư đang đùa nhau, vừa vào nhà đã ngửi thấy mùi thơm của đồ ăn. Trình độ nấu ăn của mẹ Hạ Tiểu Ngư, dì Thẩm Bình rất ngon, hồi như Lục Phương chê đồ ăn không ngon bằng mẹ Hạ nấu nên thường xuyên đến nhà của Hạ Tiểu Ngư để ăn.
“Tiểu Phương, ăn nữa đi.” Đồ ăn trong bát của Lục Phương chất thành đống, Thẩm Bình tiếp tục nhặt cho cậu.
“Nhìn còn gầy đi nhiều đó.”
“Cám ơn dì Thẩm, con ăn khá nhiều nhưng tiêu hóa nhanh.”
“Đúng rồi, cậu ấy đã ăn hai bát rồi.” Hạ Tiểu Ngư không cam lòng, nói một câu như vậy.
“Ăn có hai bát của nhà cậu mà cậu đã keo kiệt vậy sao!”
Lục Phương đá vào chân Hạ Tiểu Ngư ở dưới gầm bàn, thể hiện bằng ánh mắt không hài lòng. Sau bữa tối, cả hai đang làm bài tập trong phòng. Nói chính xác là Hạ Tiểu Ngư đang làm bài tập, còn Lục Phương thì bỏ nó sang một bên làm phiền, cậu ấy đã hoàn thành nó ở trường, và cậu ấy thậm chí còn không mang cặp của mình về. Hạ Tiểu Ngư ngậm bút trong miệng, lúng túng trước một bài toán, dễ cáu bẳn.
“Chị ơi, chị viết sai công thức rồi.” Lục Phương nghiêng người nhìn lướt qua và thấy được vấn đề.
Thì ra là Hạ Tiểu Ngư cảm thấy xấu hổ muốn chết, sau rất nhiều lần tính toán, kết quả chỉ là một công thức sai lầm.
"Chậc chậc chậc, sao cậu tầm thường vậy, khi nào mới vượt mặt tôi được?"
Lục Phương ba năm cấp ba luôn đứng đầu, mặc dù điểm của Hạ Tiểu Ngư cũng rất tốt, nhưng có vẻ như con nhà người ta luôn tốt hơn. Bố mẹ của Hạ Tiểu Ngư luôn yêu cầu Hạ Tiểu Ngư học hỏi từ Lục Phương. Lần này Hạ Tiểu Ngư quay lại, hai người đang tranh chấp, đã thống nhất với nhau rằng ai thi tháng tốt thì có thể để đối phương làm thuộc hạ của mình trong một tháng.
"Lục! Phương! Cứ chờ xem tôi đã chà đạp cậu như thế nào trong kỳ thi này." Hạ Tiểu Ngư cố nén những lời này ra khỏi miệng.
Thẩm Bình xuất hiện ở cửa với hai ly sữa.
"Tiểu Ngư, con lại bắt nạt Tiểu Phương."
"Mẹ ơi! Con là con gái mẹ hay cậu ta con trai của cô? "
"Hahaha" Lục Phương lại bí mật chọc giận cô.
Ngay khi Thẩm Bình đặt sữa xuống và đi ra ngoài, dép của Hạ Tiểu Ngư đã chính xác bay vào đầu Lục Phương.
“Không giống con gái.” Lục Phương để lại những lời này trước khi trở về nhà.
Nhà của Lục Phương đối diện với nhà của Hạ Tiểu Ngư, khi Hạ Tiểu Ngư mở cửa vào sáng hôm sau thì thấy cậu ấy đang dựa vào cửa.
"Hạ Tiểu Ngư, hôm nay chúng ta đi xe đến trường."
"Đi thôi."
Vào một buổi sáng giữa mùa hè, không khí tràn ngập hương thơm, có nhiều nhân viên văn phòng gấp gáp, những cụ già vội vã trên đường, mọi thứ giống như hai thiếu niên này đối diện với ánh sáng, tràn đầy sức sống và hy vọng. Lục Phương thích đạp xe đi học vào buổi sáng đi ngang qua chợ sáng, nơi thoang thoảng mùi rau, tiếng rao hàng rong là hương vị của cuộc sống; cao hơn là sức mạnh của cuộc sống. Tiếng chuông ding ding cũng rất vui tai, dĩ nhiên có Hạ Tiểu Ngư ở bên cạnh, mọi thứ càng trở nên thú vị.
“Này, Lục Phương, Tiểu Ngư!”
Cả hai gặp Diệp Tử Minh ở ngã tư gần cổng trường và vẫy tay chào họ từ xa.
“Wuwuwu, Tiểu Ngư, em vừa cướp Tiểu Phương Phương của tôi.”
Nhìn thấy Lục Phương và Hạ Tiểu Ngư không thể tách rời, Diệp Tử Minh không khỏi ghen tị.
"Mười bảy năm, anh chàng này đã ám tôi mười bảy năm, tôi cầu xin cậu đưa cậu ta ra khỏi tôi."
Tất nhiên, lời nói của Hạ Tiểu Ngư có chút gì ý ra vẻ. Nếu một ngày Lục Phương bị giật khỏi tay cô, có lẽ cô sẽ rắp tâm giết người đó.
"Hạ Tiểu Ngư, Hạ Tiểu Ngư đẹp nhất trên thế giới, tôi nhớ ra rồi, hóa ra là cậu hahahaha."
Cuối cùng thì Diệp Tử Minh cũng nhớ ra thời điểm mà cậu ấy đang học năm nhất cấp 2. Bức ảnh ngôi sao bóng đá yêu thích của cậu ấy trên thẻ ăn của Lục Phương đã được thay thế bằng ảnh tự chụp của một người nào đó, tất nhiên Lục Phương bị cậu ta cười nửa ngày, hóa ra là thanh mai trúc mã.
"Tôi nghe cái tên Hạ Tiểu Ngư đã lâu, có vẻ như chúng ta phải làm quen nhau lần nữa."
"Đâu có, đâu có' tôi cũng đã nghe nói về Diệp soái ca trong một thời gian dài."
Không hiểu sao hai người lại có vẻ không hợp nhau và ghét gặp nhau, Lục Phương khóa xe lại và siết chặt hai người họ.
"Mau đi đi, sẽ đến muộn đó."
Một ngày đẹp trời bắt đầu bằng việc đọc sách vào buổi sáng, Hạ Tiểu Ngư đang chăm chỉ vác bài tiếng Anh, thầy chủ nhiệm đột nhiên bước vào và gõ lên bảng.
"Mọi người ngẩng đầu lên, tôi có một điều muốn thông báo. Tuần sau sẽ kiểm tra toàn diện. Phạm vi là tất cả kiến thức đã học giống hệt như kỳ thi tuyển sinh đại học. Tôi hy vọng mọi người sẽ làm kỳ thi một cách nghiêm túc. "
"Hả? Tại sao kỳ thi mới bắt đầu."
"Đúng vậy, tôi chưa sẵn sàng. "
“Trong phạm vi này không có phạm vi!” Từng tiếng than khóc vang lên trong lớp học.
“Được rồi, được rồi, đừng nói nữa, cứ tiếp tục làm những việc nên làm.” Nói xong, Lão Nhậm rời khỏi lớp.
Thời gian đã đến sớm, Lục Phương, tôi phải làm tốt hơn cậu trong kỳ thi, Hạ Tiểu Ngư bí mật hạ quyết tâm.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT