“Oh, Tiểu Ngư, nếu cậu muốn xem thì đi nhanh hơn.” An Nhiên nhanh chóng đưa Hạ Tiểu Ngư ra khỏi lớp.

"Chờ đã, đây không phải là hướng đến sân chơi." Rõ rằng là cậu nên rẽ phải khi xuống cầu thang, nhưng An Nhiên đã lách mình sang trái, Hạ Tiểu Ngư không thể khỏi thắc mắc.

"Đây không phải là hướng đi của cửa hàng tạp hóa sao?"

"Cậu thật ngốc, hôm nay trời nóng như vậy, khi đi cậu không thể mang cho cậu ấy một chai nước khi xem Lục Phương chơi bóng." An Nhiên biểu cảm bất lực thực sự không biết phải làm gì với Hạ Tiểu Ngư, một cô gái siêu thẳng.

"Không cần, có khi những người muốn đưa nước cho Lục Phương sẽ được xếp ở cổng trường cậu ấy có thiếu đâu cần gì trai nước của tôi." Hạ Tiểu Ngư không biết do đang tự ti hay chế giễu Lục Phương.

"Làm sao không nhận? Âyza cậu cứ tin tôi đi, mà hơn nữa nhận hay không là việc của cậu ấy, đưa là việc của cậu."

Hạ Tiểu Ngư đột nhiên nheo mắt hỏi “thẩm vấn”.

"An Nhiên, cậu không thích Lục Phương sao, cậu cũng đi mang nước cho cậu ấy?"

" Hạ Tiểu Ngư cậu nói gì vậy, tôi không thích Lục Phương.” An Nhiên gần như phát điên với cô.

“Không đến gặp Lục Phương, có thể là Diệp Tử Minh?” Hạ Tiểu Ngư thốt lên.

"Suỵt, tôi không nhìn ai cả cậu có đi hay không?"

"Đi, đi, mua, mua, mua."

Có tổng cộng hai sân bóng rổ ở trường, một sân ngoài trời và một sân trong nhà thể dục. Mặc dù có những người chơi trên sân bóng rổ ngoài trời nhưng không có ai rõ ràng là họ đang trong phòng tập thể dục. Chắc chắn rồi, ngay khi Hạ Tiểu Ngư và An Nhiên bước vào phòng tập thể dục, họ đã nghe thấy những tràng cổ vũ từ bên trong, xen lẫn với tiếng bóng rổ đập vào rổ, tiếng hò hét của các đồng đội chơi cùng nhau, và bóng rổ. Bên trong phòng tập không mát hơn bên ngoài chút nào. Đứng ở lối vào sân bóng rổ, Hạ Tiểu Ngư có thể ngửi thấy mùi mồ hôi sặc sụa mũi.

"Nhiều người quá chen chúc vào đây xem, không biết có gì hay ho vậy?"

Trên thực tế, hầu hết các cô gái không biết gì về Jump shot, Jump shot, họ chỉ chăm chăm ngắm những anh chàng đẹp trai. Hạ Tiểu Ngư nhìn thoáng qua Lục Phương trên sân. Dù là thân hình hay màu da, Hạ Tiểu Ngư đều rất ghen tị mỗi khi nhìn thấy đôi chân thon dài thẳng tắp của cậu? Đẹp trai và mảnh mai.

"Ném tốt."

"Đẹp trai quá ~"

Lúc này, Lục Phương vừa ghi ba điểm, vừa nhắm và ném một lần, di chuyển vô cùng mượt mà, khiến các cô gái ngoài sân phải hét lên một tiếng. Hạ Tiểu Ngư và An Nhiên chen vào hàng ghế đầu một chút Lục Phương tình cờ nhìn thấy họ và mỉm cười nhẹ về phía họ. Ngay sau đó Lục Phương đã trở lại thi đấu cậu ấy và Diệp Tử Minh phối hợp rất ăn ý. Diệp Tử Minh nhận bóng và chuyền cho Lục Phương, và Lục Phương đã ghi nhiều bàn thắng liên tiếp.

"Cậu biết đấy, Tiểu Ngư, Lục Phương và Diệp Tử Minh là những người chơi rất giỏi. Năm ngoái, lớp chúng ta đã cạnh tranh với lớp (9) để giành chức vô địch trong trò chơi bóng rổ của trường. Có một số học sinh thể thao trong lớp của họ. Ban đầu theo sau họ, nhưng đoán xem cuối cùng đã xảy ra chuyện gì, hai người phối hợp ăn ý với nhau, từng chút một bắt kịp tỉ số, cuối cùng thắng... "

An Nhiên vừa nói chuyện vừa quan sát, liên tục nói với Hạ Tiểu Ngư rằng họ có sức mạnh như thế nào, nhưng Hạ Tiểu Ngư không nghe thấy một lời nào. Cô ấy nhìn Lục Phương trên sân, cậu ấy phát sáng, khỏe mạnh và tràn đầy sức trẻ chỉ cần lắc đầu, vô số cô gái đã đổ gục vì cậu ấy. Đây không phải là chàng trai bước ra từ truyện tranh? Ngoài đẹp trai và khỏe mạnh, Lục Phương còn học rất giỏi, hoàn hảo đến kinh khủng. Cậu ta có khuyết điểm nào không? Hạ Tiểu Ngư cẩn thận suy nghĩ. Cậu ấy sẽ đưa con mèo hoang bị thương ở ven đường đến bệnh viện để điều trị, cậu ấy sẽ khéo léo nhắc nhở các cô gái trên xe buýt hãy giữ ví của họ thật cẩn thận, và cậu ấy sẽ giả vờ thỏa hiệp một cách bất lực khi cô gây sự cố và cố ý tìm lỗi, nhưng cậu ấy lại hơi lạnh nhạt với người khác, đây là nhược điểm sao? Cũng không tính, ít nhất trong mắt Hạ Tiểu Ngư, đây hoàn toàn không phải là nhược điểm.

“Này ~ cậu đang nghĩ gì vậy, cậu bị mê hoặc khi xem tôi chơi bóng hả?” Hạ Tiểu Ngư vừa đang nghĩ về điều đó thì một bàn tay to với xương rõ ràng đung đưa trước mặt cô vài cái.

Là Lục Phương, nghỉ sớm vậy? Hạ Tiểu Ngư không biết nói gì nên đứng ngây người ở đó. Lục Phương tự nhiên lấy đồ uống từ tay Hạ Tiểu Ngư, "Cái này cho tôi, cảm ơn cậu, nhưng lần sau hãy mua cho tôi loại có vị chanh, tôi không thích loại có vị đào. "

"Không thích đừng uống, có rất nhiều người đang đợi đưa nước cho cậu lắm đó."

Hạ Tiểu Ngư sau đó nhận ra rằng ban đầu tất cả những người xung quanh cậu ấy đều đông đúc, nhưng bây giờ mọi người dường như đang lùi lại phía sau một bước lớn, cách họ một mét. Nhìn những ánh mắt đầy sát khí xung quanh, như thể sẽ lao lên giật tóc cô trong giây tiếp theo, Hạ Tiểu Ngư cảm thấy lạnh cả người.

“An Nhiên, vậy chai này là của tôi.” Diệp Tử Minh nói, nhìn chằm chằm vào đồ uống trên tay An Nhiên.

"Này, đây."

Lục Phương và Diệp Tử Minh uống một ngụm và uống hết nửa chai, sau đó đưa phần đồ uống còn lại cho Hạ Tiểu Ngư và An Nhiên trở lại sân, đám đông lại quay trở lại, như thể ăn bùa mê thuốc lú.

"Này Tiểu Ngư, cậu không nhìn thấy vừa rồi, Lục Phương làm sao lại từ chối ly nước mà các bạn nữ đưa qua rồi đi thẳng tới chỗ cậu. Cảnh đó quá mỹ lệ, cũng là một giấc mơ. "

Lục Phương vừa quay trở lại sân và An Nhiên đã siết chặt tai Hạ Tiểu Ngư và hào hứng mô tả cảnh vừa rồi.

"Cậu nói xem cậu có rung rinh không."

"Haiz, tôi cũng không hiểu bóng rổ tôi muốn đi làm hóa học." Hạ Tiểu Ngư không biết tại sao mình lại nói dối, có lẽ anh ấy không ngờ rằng một ngày nào đó mình sẽ trở thành kẻ mê muội Lục Phương.

“Cậu thật tốt, đại nam khôi Lục đáng thương có một tâm lòng son với cậu.” An Nhiên lắc đầu lẩm bẩm.

"Cậu nói gì?"

"Không có gì đâu, cậu thật ngu ngốc, bạn học thật ngu ngốc."

"Ồ." Hạ Tiểu Ngư không có tâm trạng cùng cô đôi co, nhìn Lục Phương trên sân, rất thích xem người ta chơi bóng rổ, trong lòng thầm hối hận vì đã bỏ qua bao nhiêu cơ hội được nhìn thấy những anh chàng đẹp trai 18 năm. Kết quả cuối cùng không có gì đáng ngạc nhiên khi đội của Lục Phương giành chiến thắng với tỷ số cách biệt, khán giả ngoài sân đã không ngừng xả ra nhiệt tình, tiếng reo hò không nguôi trong một thời gian dài. Lần này Hạ Tiểu Ngư không bị phân tâm, mà kịp thời đưa đồ uống trong tay khi Lục Phương đi tới. Lục Phương ngạc nhiên một giây, sau đó mỉm cười đưa tay ra nhận, ngay lúc đó mồ hôi trên trán Lục Phương tan chảy trong mắt cô, mùi mồ hôi trong phòng tập dường như trở nên ngọt ngào hơn.

“Đi thôi, thu dọn đồ đạc và về nhà.” Lục Phương nói nhỏ với Hạ Tiểu Ngư.

Có vẻ như có sự khác biệt, nhưng dường như không có gì thay đổi.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play