Tôi Mới Là Ân Nhân Cứu Nam Chính

Chương 5


1 năm

trướctiếp

Nghe điều này có vẻ kỳ lạ,Thu Thanh Duy đang tự hỏi liệu rằng ''trách nhiệm'' ở đây là gì. Bạc Nguyên Triệt hắng giọng và trịnh trọng nói với cô tình hình của bản thân. 

"Thân phận của tôi cô cũng đã biết rồi, cũng không cần phiền tôi kể lại. Người ngoài nhìn vô còn tưởng tôi đi trên con đường này rất thuận lợi, suôn sẻ, nhưng trên thực tế … phần lớn tiền tôi kiếm đều bị công ty nẫng đi, hiện tại Minh Toa Toa lại còn muốn hủy hoại tôi, thu nhập sau này của tôi sẽ còn ít đi nhiều."

"Từ trước cho đến nay tôi chỉ có 4 tài sản đứng tên mình,1 chiếc xe cùng với 3 triệu tiền tiết kiệm."

"Về tình hình gia đình tôi, mẹ tôi đã mất sớm, còn bố tôi … cô có thể xem như không có đi."

"Tôi không có lịch sử tình trường, cũng không có các mối quan hệ lăng nhăng bậy bạ với ai cả, vậy nên cô có thể yên tâm, tôi không có bệnh và cũng sẽ không lây nhiễm cho cô."

"Cuộc sống của tôi tương đối đơn điệu, phần lớn thời gian tôi dành để viết ca khúc, tập nhảy, khi nghỉ giải lao thì tôi chơi game để thư giãn, thỉnh thoảng tôi hút thuốc lá, tôi cũng không có thói quen xấu nào, việc say rượu tối nay thật sự  là một sự cố ngoài ý muốn."

"Đó gần như là tất cả về tôi." Sau khi nói xong, anh nhìn cô, thành khẩn mà nói: "Nếu cô có điều gì muốn biết nữa, thì cứ hỏi thẳng tôi."

Nghe vậy, Thu Thanh Duy cuối cùng cũng nhận ra rằng tên ngốc này đã hiểu lầm rằng họ đã ngủ với nhau!

Khi thấy vẻ mặt nghiêm túc của anh, cô thiệt không nhịn được mà bật cười thành tiếng. 

"Cô đang cười cái gì vậy?" Bạc Nguyên Triệt nhướng mày, nhấn mạnh nói: ’’Tôi rất nghiêm túc đấy! Nếu cô không vội sáng mai chúng ta có thể  đến Cục Dân Chính đăng ký kết hôn."

Thu Thanh Duy rất nghi ngờ người đàn ông này sống như thế nào trong làng giải trí suốt ba đời qua, thậm chí anh còn không cẩn thận xác nhận xem hai người rốt cuộc đã có quan hệ hay chưa rồi hẵng bày tỏ, cũng không sợ gặp người có dã tâm lợi dụng nhằm lừa gạt hôn nhân hay sao?

Đúng lúc này chuông cửa vang lên.

Bạc Nguyên Triệt lo lắng nhìn qua, vô thức siết chặt cơ thể mình.

Phần ngực màu lúa mì rám nắng căng bóng, so với những người mẫu nam trên tạp chí còn gợi cảm và quyến rũ hơn gấp bội.

Đột nhiên Thu Thanh Duy có chút hối hận khi lựa chọn đóng vai quân tử chính trực, không biết tận dụng thời cơ mà chiếm giữ, hơn nữa còn là món ngon dâng đến tận miệng nữa chứ. 

Cô hối hận trong giây chốc, sau đó vỗ vai anh , ra hiệu anh cứ thả lỏng bình tĩnh: "Là phục vụ đến đưa đồ, anh không cần lo lắng.’’

Thu Thanh Duy ra cửa lấy quần áo đã giặt khô cho anh, ném nhẹ lên giường, nói với tên nam nhân thành thật này chân tướng sự việc: "Được rồi, chúng ta còn chưa ngủ với nhau đâu, mặc quần áo xong rồi về đi."

Bạc Nguyên Triệt sững sờ, ánh mắt rơi vào vị trí xương quai xanh của cô, hiển nhiên vẫn còn chút bối rối. 

Thu Thanh Duy kiên nhẫn giải thích nói đi nói lại lý do, cuối cùng ân cần nhắc nhở: "Sau này đừng có say xỉn bên ngoài, lần sau có thể sẽ không gặp may như ngày hôm nay đâu."

Bạc Nguyên Triệt vốn dĩ đã lên kế hoạch cho một vài điều tồi tệ nhất nhưng khi nghe thấy lời này, anh vui mừng khôn xiết như một người tử tù bị tử hình đột ngột được ân xá.

Đợi mấy phút sau, thấy anh không có động tĩnh gì, Thu Thanh Duy đưa tay sờ nhẹ lớp cơ bụng của anh, cố ý trêu chọc: "Còn không nhanh mặc quần áo vào, hay là muốn tôi đổi ý đây?’’ 

Bàn tay của người phụ nữ ướt sũng nhưng nơi người phụ nữ này chạm vào lại nóng như lửa. Bạc Nguyên Triệt vội vàng lùi lại, khuôn mặt anh ta lộ đầy vẻ xấu hổ.

Vì tính chất công việc, khi 17 tuổi anh ấy ra mắt đã phải giữ khoảng cách với tất cả phụ nữ. Các nhân viên trang điểm xung quanh anh ấy đều là đàn ông. Ngoài ra, sau khi nhận được thông báo, trong thời gian nghỉ ngơi cơ bản anh đều ở nhà, căn bản cũng không có bất kỳ cơ hội để nảy nở một mối quan hệ riêng tư.

Vì vậy, đêm nay là lần đầu tiên anh nhìn thấy một người phụ nữ chỉ mặc quần đùi, cũng là lần đầu tiên bị phụ nữ quấy rối tình dục.

Đổi thành người khác, anh đã phát cáu từ lâu rồi, khổ nỗi từ nãy giờ là do anh sai, ăn nói hàm hồ trước, cô ấy lại còn tốt bụng giúp đỡ, nên dù anh có bất mãn thì cũng phải cố kìm lại!

Mặc nhanh quần áo vào, Bạc Nguyên Triệt ngẩng đầu uống nửa chai nước trà lúa mạch lạnh, tinh thần hoàn toàn sảng khoái hẳn ra. 

Anh ấy bình tĩnh định thần lại, nhìn Thu Danh Duy đang uể oải nằm trên chiếc ghế dài, nghiêm túc nói: "Cái đó, tối nay … cảm ơn cô …’’ 

"Không có gì’’

Anh cúi đầu tỏ vẻ cảm ơn, rồi mới bước ra ngoài cửa.

Vặn tay nắm cửa xuống, phút chốc anh nhớ cái gì đó, bèn quay đầu hỏi: "Hay là … cô để lại phương thức liên lạc cho tôi? hôm khác gặp lại tôi mời cô một bữa cơm.’’

Đối phương lại thẳng thừng từ chối: "Không cần đâu."

Anh suy nghĩ một hồi, lại đề nghị: ’’Nếu đã không muốn ăn cơm, cô có muốn bất kỳ cái gì khác … .hay là bất kỳ món đồ nào không? Hoặc là … tiền cũng được …"

"Tôi nhìn trông giống như người đang thiếu tiền?" Thu Thanh Duy cuối cùng cũng đứng dậy bước khỏi ghế, nhìn anh một cách đầy tinh nghịch. 

Quả thực, làm sao người đủ tiền mua căn phòng tổng thống sang trọng hàng đầu thành phố Lạc Thành lại có thể thiếu tiền cơ chứ?

Bạc Nguyên Triệt có chút ngượng ngùng, anh không muốn nợ ân tình của cô, nhưng anh thực sự không nghĩ ra cách để báo đáp cô.

Nhìn thấu suy nghĩ của anh, Thu Thanh Duy bèn nói: "Anh không cần cảm thấy bản thân đang nợ tôi gì cả. Dù sao, tôi cũng hưởng thụ vài giờ được thỏa mãn thị giác, tính ra cũng không gọi là lỗ."

Bạc Nguyên Triệt: "..."

Nhìn biểu cảm ngu ngơ của anh ta,Thu Thanh Duy cười khoái chí, lại tiếp tục nằm sõng soài: "Đi đi, nhớ đóng cửa lại đấy."

Tình người là thứ không có lý do gì để tùy tiện cưỡng cầu mua bán. Vì cô ấy đã từ chối nên Bạc Nguyên Triệt cũng không ép buộc nữa, lời vừa mới dứt, lúc anh dùng tay khóa trái cửa mới chợt để ý, thậm chí đến tên của cô anh cũng chưa kịp hỏi!

Anh quay lại nhìn cánh cửa đóng chặt trước mặt, trong lòng bỗng dâng trào một tia tiếc nuối.

Tuy nhiên, những cảm xúc đó chỉ thoáng qua, nghĩ đến những khó khăn sắp phải đối mặt, anh liền đau đầu. 

Gì mà "say rượu có thể giải sầu ngàn thu", chỉ là cái rắm! Anh nên làm gì khi tỉnh táo đây! Minh Toa Toa sẽ không để anh rời đi vì điều này.

Bắt taxi về căn chung cư, đã bốn giờ sáng tinh mơ.

Ngay khi Bạc Nguyên Triệt đang tìm chìa khóa vào ổ cắm, cánh cửa liền bị kéo mở. Căn phòng đáng lẽ phải đang chìm trong bóng tối tự nhiên bừng sáng, trợ lý và vài nghệ sĩ có quan hệ tốt với anh trong cùng công ty đều đang ở đó, nhìn anh với vẻ đau buồn cứ như có ai đó vừa khuất.

Anh nhìn lướt qua số nhà, xác định là nhà của chính mình, không khỏi sửng sốt, hỏi: "Mọi người đều chạy tới nhà tôi để làm gì?"

Tô Ngạn đang giữ cửa nhìn sắc mặt xanh xao, không thể nhịn được nữa, nghiến răng nghiến lợi chửi bới: "Mẹ kiếp!"

Quý Ninh, người đang ngồi trên ghế sô pha, đang ôm con mèo Ragdoll trên tay bước lại gần, mở miệng hét lên "Anh Bạc Nguyên", nước mắt liền tuôn ra từng dòng, từng dòng một. 

Những người khác ai nấy cũng lần lượt thở dài, mây đen bao trùm kín mặt.

Bạc Nguyên Triệt: "?"

Không có việc gì chứ, những người này là?

Anh không biết chuyện gì đang xảy ra, vì vậy nâng cằm hỏi trợ lý: "Có chuyện gì vậy?"

Trợ lý nhìn anh một lượt từ trên xuống dưới, cuối cùng thốt ra một câu lạnh tanh: "A Triệt, e là cậu phải chịu khổ rồi …"

Bạc Nguyên Triệt: "?"

Tô Ngạn đóng mạnh cánh cửa như thể đang trút giận, âm thanh "Bộp-" khiến cho lồng ngực mỗi người trong phòng đều run rẩy lật bật.

"Con mẹ nó Minh Toa Toa! Chắc cô ta là thiếu đàn ông lắm, thành thật mà nói cô ta chỉ là một gái điếm mà thôi!"

Có người tiến lên khuyên bảo: "A Ngạn, bình tĩnh lại chút nào."

Bình tĩnh cơ à! Tô Ngạn phẫn nộ đập lên tường đến mức thủng ra một lỗ tròn, và nói một cách căm phẫn: "Tôi là muốn lấy dao, đem Minh Toa Toa chặt thành trăm mảnh ngay bây giờ!" 

"Bây giờ xé xác cô ta thì có ích gì ? Anh Nguyên Triệt đã đắc tội với ả! Tiếp đến cũng sẽ đến chúng ta mà thôi ..." Quý Ninh vừa nói vừa khóc.

Có người đứng lên để xoa dịu bầu không khí: "Chuyện đã xảy ra rồi, hiện giờ người chịu khổ nhất chính là A Triệt. Hãy cho anh ấy không gian để bản thân định thần lại chút, đừng làm phiền anh ấy nữa."

Quý Ninh nghẹn ngào gật đầu: "Thôi, anh Nguyên Triệt, anh mau đi tắm đi. Sáng mai chúng em sẽ cùng anh đến bệnh viện khám sức khỏe."

Bạc Nguyên Triệt càng nghe càng thấy ngu người: "Không phải, mọi người đang nói cái gì vậy?"

Ai đó nhìn anh với vẻ mặt thương hại, một lúc sau, anh ta cố nén giọng nói lắp bắp nói: "Không phải anh ... đã bị Minh Toa Toa ... đưa vào ... phòng ngủ sao?"

Bạc Nguyên Triệt: "Hả?"

Mất cả nửa ngày nói qua nói lại, Bạc Nguyên Triệt cuối cùng đã thuyết phục những người anh em đầy trí tưởng tượng trong phòng tin rằng đêm nay anh thực sự chỉ vô tình say xỉn, chứ không phải khuất phục trước sự ép buộc của Minh Toa Toa.

Mọi người thở phào nhẹ nhõm, trong lòng Tô Ngạn cũng dần bình tĩnh lại.

Quý Ninh ngừng khóc, vui vẻ nói: "Thật may là có vị tiểu thư đó đứng ra giúp đỡ, nếu không phải Minh Toa Toa không thành công, thì rượu trong quán bar uống vào cũng sẽ say khướt!"

Tô Ngạn tỏ vẻ đồng ý: "Đã giúp mình một phen lớn vậy rồi, bữa nào đó chúng ta phải mời cô ấy đi ăn một hôm, cảm ơn cô ấy cho đàng hoàng chút."

Bạc Nguyên Triệt đưa tay vò vò đầu, nhẹ giọng nói: "Chắc không cần đâu."

"Tại sao lại không cần, cô ấy đã giúp anh việc lớn như thế, anh lại không muốn nói một câu cảm ơn người ta sao?’ ’Tô Ngạn đưa tay vỗ nhẹ vai anh: "Hỏi xem người ta khi nào rảnh, tôi sẽ sắp xếp thời gian cho."

Quý Ninh gật đầu: "Ân nhân của anh Nguyên Triệt cũng là ân nhân của chúng ta! Phải được tiếp đãi thật tốt.’’

Tô Ngạn phản ứng ngay: "Cậu quên không hỏi cô ấy sao?’’

Quý Ninh phồng má tức giận nói: "Anh Nguyên Triệt, sao anh có thể như thế chứ?’’

Không phải anh không hỏi, mà là ... tất cả mọi người đều suy nghĩ nên hành động như nào, họ đã bắt đầu thảo luận về cách sắp xếp và chuẩn bị các món ăn và đồ uống.

Bạc Nguyên Triệt đấu tranh tư tưởng hồi lâu, cuối cùng cũng đầu hàng:

"Đừng thảo luận nữa! Thôi được, tôi thừa nhận, tôi thật sự không có phương thức liên lạc với con gái nhà người ta."

"Tôi đã hỏi." Bạc Nguyên Triệt đưa tay sờ sờ cổ tỏ vẻ ngại ngùng, dừng lại một lúc lâu mới nói ra những lời tiếp theo. "Nhưng cô ấy không chịu.’’

Sau vài phút đứng hình, trong phòng tất cả đều phá lên cười.  

"Ha ha ha! Cậu - Bạc Nguyên Triệt, cũng có ngày hôm nay nữa hả!"

"Nhanh! Mang chai Khả Lạc Trình năm 82 đến đây! Tôi phải ăn mừng một phen mới được!"

"Thậm chí tài khoản WeChat mà tất cả các cô gái Trung Quốc đều mơ ước, dâng ngay trước mặt mà cô ấy cũng không thèm, đây là vị thần tiên tỉ tỉ phương nào đến thế?

Anh em Bạc Nguyên Triệt đây, xin hỏi lúc đó cảm nghĩ của chú em là như thế nào vậy hả?

Sau khi bị mọi người trêu chọc một lúc lâu, Bạc Nguyên Triệt cũng có hơi chột dạ.

Lần đầu tiên trong đời, hỏi một người phụ nữ về thông tin liên lạc nhưng cô lại từ chối một cách thẳng thừng! Đột nhiên anh trở nên nghi ngờ về sức quyến rũ của mình. Số lượng truy cập luôn đứng đầu của anh chắc không phải là giả mạo đấy chứ?

Tô Ngạn suýt chết vì cười quá nhiều. Anh vỗ nhẹ vào vai Bạc Nguyên Triệt, an ủi anh: "Không sao, có lẽ đó là hóa thân của Lôi Phong, muốn làm việc tốt nhưng không muốn lưu danh thôi mà."

Bạc Nguyên Triệt hất tay, nghiến răng canh cách, bực mình chửi: "Cút!"

Bầu không khí nghiêm trọng dần tan biến trong chốc lát.

Nhưng sau rắc rối này còn phải đối mặt với vấn đề khác với Minh Toa Toa chưa được giải quyết ổn thỏa. 

"Cho nên, A Triệt cậu dự định giải quyết như nào?"

Bạc Nguyên Triệt mỉm cười, nói quyết định của mình một cách bình tĩnh: "Tôi dự tính sẽ chấm dứt hợp đồng giải trí."

"Chấm dứt hợp đồng?"

Giới giải trí.

Người đại diện nhìn Bạc Nguyên Triệt, ông ta cười khinh bỉ.

Ở trong làng giải trí nhiều năm như vậy, ông ta từng thấy anh ương ngạnh bướng bỉnh nhưng không ngờ anh lại cứng đầu đến như vậy. Một tên nam nhân già đầu rồi lại đi xem trọng sự trong sạch của bản thân đến vậy, chịu nhục một chút cũng không được hay sao?

Tối hôm qua, không thể mang Bạc Nguyên Triệt tắm rửa sạch sẽ đến phòng Minh Toa Toa, người đại diện là ông ta đã bị mắng một trận lôi đình, nên giờ ông ta cũng chẳng cần khách khí, bèn gây khó dễ : "Được rồi! Chuẩn bị trước 70 triệu. Mang đến đây cho tôi!"

Bạc Nguyên Triệt ký hợp đồng năm anh 17 tuổi, thời đó gia cảnh anh không tốt, cũng chả có ai chống lưng, lúc đi bộ trên phố lớn thì bị một tên lạ mặt do thám tiếp cận, trong lúc anh đang bối rối không biết chuyện gì đã ký vào một hợp đồng bồi thường nào đó. 

Hiện tại hối hận cũng muộn rồi, bởi vì giấy mực đen viết rất rõ ràng là anh ấy tự nguyện chấp nhận ký vào bản hợp đồng bất bình đẳng đó.

70 triệu …

Anh dù có đem tất cả nhà cửa xe cộ đã mua cũng không trả đủ.

Hơn nữa đây chỉ là phần tiền cọc, ai biết được đến lúc đó, ông trùm giới giải trí còn đòi ra mức giá cao đến nhường nào!

Thấy sắc mặt cậu thay đổi, người quản lý đảo mắt qua lại, nhẹ giọng khuyên bảo: "Chúng ta làm việc cùng nhau nhiều năm như vậy, tôi khuyên cậu một câu, làm người đừng cứng đầu như thế, với nhan sắc và thân phận của Minh tiểu thư, người theo đuổi cô ta xếp hàng dài dài. Rốt cuộc cậu có cái gì đáng để vênh váo cơ chứ? Trở về suy nghĩ lại đi, bây giờ đổi ý cũng chưa muộn, đừng để cô Minh tiểu thư mất kiên nhẫn, đến lúc đó tất cả đều muộn rồi! "

Lời nói đó cứ văng vẳng bên tai anh cả ngày.

Huỷ bỏ hợp đồng thì không có tiền, nếu không huỷ bỏ hợp đồng thì anh sẽ bị đóng băng phong sát.

Cả hai đều là ngõ cụt.

Trong mắt người khác, giới giải trí đỉnh cao, đẹp đẽ vô hạn, trên thực tế chỉ là một thứ đồ chơi để các nhà tư bản thao túng trong lòng bàn tay.

Chả trách lúc còn sống mẹ anh lại liều mạng tống anh ra khỏi cái nơi như muốn ăn tươi nuốt sống kẻ khác như này. Nếu anh được ông nội ủng hộ giúp đỡ, đừng nói là Minh Toa Toa, ngay cả bố của Minh Toa Toa cũng phải kính cẩn quỳ sụp xuống trước mặt anh.

Còn nhớ năm đó, ông nội thoát được âm mưu thâm độc của đám gia tộc hào hoa quyền quý nhưng rốt cuộc vẫn không thoát khỏi luật chơi của nó.

Thật mỉa mai.

Bạc Nguyên Triệt nhìn biển lặng, tàn thuốc không biết chất thành đống dưới chân lúc nào.

Cuối cùng, bao thuốc cũng hết sạch, anh nhìn lên phát hiện trời đã tối, mấy quán bar phía sau anh đã sáng đèn bắt đầu kinh doanh.

Do dự một lúc, anh vẫn bước tới.

Dù sao hiện tại, con đường này cũng nên đến hồi kết, cho dù có lưu lại vài vết nhơ đối với anh cũng không thành vấn đề.

Ngay lúc anh mở cửa quán bar, một giọng nói quen thuộc vang lên từ phía sau, kèm một nụ cười tươi như hoa, lẩn theo cơn gió mùa hè nóng rực thổi đến bên tai——

"Lại có người đến quán bar để mua say nữa rồi?

"Còn nhớ tôi không? Đêm qua không được ngủ cùng tôi, có phải cảm thấy rất tiếc phải không?"

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play

trướctiếp