Tôi Mới Là Ân Nhân Cứu Nam Chính

Chương 15


1 năm

trướctiếp

Thu Thanh Duy chìm vào giấc ngủ sâu, mãi đến chiều hôm sau mới tỉnh dậy.

Cô xoa xoa thái dương và từ từ ngồi dậy. Trên người vẫn mặc bộ quần áo từ tối hôm qua, trải qua một đêm say xỉn, mùi thơm của dầu nướng thịt cùng mùi rượu càng thêm nồng nặc.

Trên kệ đầu giường để lại một tờ giấy ghi chú, với chữ “ Triệt” được ký ở dưới, vừa nhìn đã biết là ai đã viết.

“Tôi đi về trước, trà nóng tôi đã để trong ấm. Nếu nửa đêm cô thức dậy, hãy nhớ uống hai ngụm, để sáng thức dậy dạ dày không thấy khó chịu ừm, thế nhé.”

Thu Thanh Duy bật cười, để tờ giấy nhớ lên bàn, sau đó ngồi dậy đi vào phòng tắm.

Xem ra, trên đời này Lưu Hiểu Khánh không chỉ có mình cô.

Sau khi rửa sạch mùi rượu, Thu Thanh Duy gọi phục vụ phòng, đang ăn trưa trong phòng thì điện thoại reo.

Cô thản nhiên liếc nhìn.

Là tin nhắn thoại của Bạc Nguyên Triệt gọi tới.

Sau khi nhấc máy, đầu dây bên kia truyền tới một giọng nói quen thuộc: “Tỉnh rồi?”

“Ừm.” cô nuốt miếng salad xuống và hỏi: “Có chuyện gì vậy? ”

Đầu dây bên kia khựng lại, sau đó khó chịu nói: “Cô mở cửa đi. “

Mở cửa?

Thu Thanh Duy ngạc nhiên nhìn qua ống nhòm cửa của căn phòng.

Anh nói …

Chắc là cửa này?

Dường như cảm nhận được câu hỏi của cô, chuông cửa vang lên đúng lúc, cả từ lối vào lẫn từ đầu dây bên kia.

“Anh đang ở trước cửa phòng tôi? ”

“Đúng vậy.” Sau khi đầu bên kia thừa nhận lại hỏi: “Bây giờ có tiện không? Nếu không tiện thì tôi …”

Bạc Nguyên Triệt mới nói giữa chừng, thì thấy cửa phòng 3099 từ bên trong mở ra, Thu Thanh Duy khoác áo choàng tắm bằng lụa điềm tĩnh đứng đó, sắc mặt và áo choàng trên người được thêu hình chim ưng càng rực rỡ càng tốt.

Hai mắt anh hiện lên một tia kinh ngạc, anh kiềm chế nhìn đi chỗ khác, trầm giọng hỏi: "Vừa mới ngủ dậy?"

“Chà, tôi đang ăn trưa.” Thu Thanh Duy nghiêng đầu về phía bên trong, ra hiệu cho anh đi vào.

Bạc Nguyên Triệt đóng cửa lại, đặt túi giấy trong tay lên ngăn tủ ở lối vào: "Tôi mua một ít thuốc, nếu nôn nao và đau đầu thì có thể uống."

Tình tiết này, ngay cả nguyên chủ cũng không ngờ tới.

Thu Thanh Duy sững sờ một hồi, nhíu mày cười càng tươi, sau khi cảm ơn xong liền xoay người trở lại bàn ăn, rót cho anh một ly nước đá, hỏi: "Tìm tôi có việc gì không? "

“Tôi đến gặp cô.” Bạc Nguyên Triệt tháo kính râm và khẩu trang xuống, nói một lúc sau anh cầm cốc lên uống, sau khi nhiệt độ hạ xuống, anh nói tiếp: “Tối qua không phải cô uống nhiều à? Nhỡ không được khỏe ... "

Ở thế giới này, mặc dù Thu Thanh Duy kết bạn với rất nhiều người nhưng hầu hết đều là bạn nhậu, bố mới là người thực sự quan tâm đến cô. Sau khi trở thành Thu Niệm, cô ở trong một thế giới xa lạ chờ chết một mình, cô không bao giờ nghĩ hay mong đợi rằng có ai đó sẽ quan tâm đến mình.

Cô có chút cảm động.

Bề ngoài chỉ là nụ cười thản nhiên, được che giấu kỹ càng.

“Không cần chu đáo như vậy?” Cô nghiêng người về phía anh, cố ý trêu chọc: “Tôi sẽ nhầm là anh đang … theo đuổi tôi.”

Hai từ cuối cùng phả hơi thở ấm áp vào má của anh.

Bạc Nguyên Triệt không hề chuẩn bị trước, như bị cô đột ngột hôn, đôi môi nóng rực. Chiếc cốc trong tay trực tiếp lật úp, lăn trên bàn một lúc như ruồi không đầu, rơi xuống đất.

Chiếc cốc vỡ tung.

Giống như lúc này anh đang rất xấu hổ.

Lỗ tai đỏ bừng, giọng nói và vẻ mặt cứng đờ: "Ha? Ai theo đuổi cô!"

"Ồ? Vậy phải cảm tạ trời đất." Thu Thanh Duy khoanh tay đứng thẳng, giọng điệu không che giấu được vẻ chán ghét: "Trông anh thật phiền phức và ồn ào, tôi không thích."

Ban đầu Bạc Nguyên Triệt vẫn còn ngượng ngùng, nhưng nghe xong liền bật cười tức giận: "Tôi cũng không thích cô tự luyến như vậy! Tôi nói cho cô biết việc giao thuốc cho cô là ý của mọi người, không phải của tôi."

Thu Thanh Duy nhún vai: "Tôi không nói đó là ý của anh, anh giống như là … chưa đánh đã khai?"

Suy nghĩ cứ như thế bị vạch trần, Bạc Nguyên Triệt cảm thấy không còn mặt mũi nào, lúc nào cũng cãi lộn, nếu tiếp tục nói thêm sẽ tức chết, vì vậy anh cầm lấy kính râm đeo lên sống mũi, chuẩn bị đi về.

“Tức giận rồi à?” Thu Thanh Duy vừa cười vừa hỏi.

“Không có.”

Nghe giọng điệu gấp gáp này, thật không giống những gì anh nói

Liếc nhìn hai má đang căng chặt của anh, Thu Thanh Duy bình tĩnh cầm dao nĩa tiếp tục ăn: "Ồ, vậy anh về đi, nhớ đóng hộ tôi cái cửa, cám ơn."

Bạc Nguyên Triệt đang đợi cô nói điều gì tốt đẹp để dỗ dành anh, kết quả là do anh nghĩ nhiều rồi. Được! Cho dù anh mặt đỏ lạnh thấu xương, sáng sớm đã dậy đi mua thuốc rồi đợi dưới lầu trong khách sạn, sợ ảnh hưởng đến giấc ngủ của cô mà đến trưa mới lên, đến giờ vẫn chưa ăn cơm.

Nghĩ đến đây, bụng kêu lên vì bất bình.

Tiếng ồn ào bất thường trong căn phòng yên tĩnh.

Bạc Nguyên Triệt: “...”

A …

“Đồ ăn ở khách sạn này khá ngon, anh có muốn ăn thử không?” Thu Thanh Duy hòa dịu mở lời.

Bạc Nguyên Triệt kiên quyết từ chối: "Không cần, cô cứ từ từ dùng, tôi sẽ không làm phiền cô, kẻo cô lại thấy ồn."

Ăn cục tức no rồi, còn ăn gì nữa?

Nhìn thấy anh tức giận lao tới cửa ra vào, Thu Thanh Duy cúi đầu cười nhẹ.

Anh rốt cuộc cũng là người trưởng thành, sao lại ngây thơ như vậy? Vẫn bực mình với cô.

Cô nhấp một ngụm soda bạc hà, khi chiếc cốc được đặt xuống, người đáng nhẽ đã đi xa rồi thì lại quay trở lại.

Một bóng đen bao trùm.

Bàn tay của người đàn ông đẩy tấm séc 100 triệu nhân dân tệ vào tầm ngắm.

“Cái này … thiếu chút nữa thì quên trả cô.”

Thu Thanh Duy không nhận: “Đã nói rồi cho anh thì không có lý do gì để lấy lại. ”

Bạc Nguyên Triệt nói: "Lúc đó tôi đã nghĩ đến việc hủy hợp đồng trong trường hợp khẩn cấp. Hiện tại vụ kiện đang diễn ra tốt đẹp. Tiền không cần dùng đến, nên không cần lợi dụng chiếm tiện nghi của cô. "

“Anh không muốn mở studio sao?” Thu Thanh Duy chặn lại anh một câu: “Anh cho rằng vốn đầu tư ban đầu là số tiền nhỏ sao? Đừng chỉ nghĩ đến bản thân, hãy nghĩ đến những nghệ sĩ đã chấm dứt hợp đồng với anh."

Bạc Nguyên Triệt trong giây lát không nói nên lời, nhưng nhất quyết trả lại tiền: "Về chuyện tiền nong, tôi sẽ nghĩ cách . Lòng tốt của cô tôi rất trân trọng."

Không khó để kiếm tiền chỉ cần thoát ra khỏi ổ ma rồng hút máu người của làng giải trí. Phải chịu khổ cực chút. Không thể chỉ lấy tiền của người khác làm của mình. Hơn nữa, ngay từ đầu anh đã hạ quyết tâm là sẽ mượn tiền chứ không lấy làm gì.

Anh đặt tấm chi phiếu xuống, ấn vành mũ rồi lại chào tạm biệt: "Lần này tôi đi thật rồi, cô cứ ăn từ từ, có thể nhờ tôi giúp bất cứ lúc nào."

“Không có việc gì?” Thu Thanh Duy cố ý bắt lỗi trong lời nói của anh: “Không có việc gì thì không thể đến tìm sao? “

“Ừ.” Bạc Nguyên Triệt cuối cùng cũng tìm được cơ hội trả thù, dưới lớp mặt nạ, khóe môi anh ta cong lên đầy kiêu hãnh: “Tuy nhiên, nếu bám người quá, tôi sẽ lầm tưởng là cô đang … theo đuổi tôi “

Tên này …

Thu Thanh Duy không thể nhịn được cười, anh thực sự rất ngây thơ!

Bạc Nguyên Triệt nghĩ mình đang lật ngược thế cờ và đang hất cao cằm với chút tôn nghiêm còn sót lại.

Giây tiếp theo, Thu Thanh Duy rời bàn ăn, đi tới ví lấy ra một tấm séc mới, ký vào một dãy số dài, sau đó bước lại chỗ anh, nhét thẳng tờ séc vào túi áo sơ mi của anh, rồi bình tĩnh: "Anh đã tặng cho tôi một chỗ gối đầu nhiệt tình như vậy, tôi làm sao nhẫn tâm từ chối được.”

Bạc Nguyên Triệt mí mắt giật giật, cảm thấy rằng cô sắp có một động thái lớn.

Chắc chắn rồi, khi anh lấy tấm séc ra xem, bị dọa sợ bởi một chuỗi số dài đằng sau — chết tiệt! Một tỷ?!!

"Không muốn lợi dụng tôi một cách vô ích? Tốt! Tôi ở thành phốLạc khá chán rồi, ở với tôi ba tháng. Ngoài một tỷ này ra, sẽ cho anh toàn bộ tài sản đứng tên tôi thì sao?"

Phụ nữ giàu có ngày nay rất chịu khó khoe khoang sự giàu có của mình.

Bạc Nguyên Triệt nhét lại tấm séc cho cô, giọng điệu bất lực: "Được rồi, đừng đùa nữa. Tôi biết cô có tiền nhưng sau này đừng trưng tiền ra, nếu không sẽ rất dễ trở thành mục tiêu."

“Tôi không đùa đâu.” Thu Thanh Duy nghiêm túc nhấn mạnh.

Dù sao thì ba tháng sau cô sẽ chết, chỗ tiền này sẽ có lợi cho tra nam chính và nữ phụ mưu mô kia, chi bằng đưa cho người cần đến.

Cuộc gặp gỡ của cô với người trước mặt đầy kịch tính, đó là người bạn đầu tiên mà cô kết bạn trong thế giới xa lạ này, cô rất vui khi được giúp đỡ anh và muốn giúp anh.

Vì vậy …

Đổi một tỷ trong ba tháng có đáng không? Thương vụ này không đến bất cứ lúc nào, anh phải nắm bắt cơ hội.”

Cô nỗ lực đưa ra ý tưởng để xua tan mọi lo lắng của anh: “Với lại công ty của tôi khác với công ty của Minh Toa Toa. “

Dưới ánh mắt nghi ngờ của anh, cô cười: “Không phải tôi đã nói rồi sao? Tôi rất rảnh rỗi, một mình ở thành phố Lạc khá nhàm chán, nên cần tìm một tài xế ở thành phố Lạc này dẫn tôi. “

Nghe được lý do này, Bạc Nguyên Triệt cười đến vô lý: "Nếu cô không đưa tiền cho tôi, tôi vẫn sẽ đi cùng cô."

Đôi mắt Thu Thanh Duy gợn sóng, một nụ cười nở trên môi.

Cứ như thế này, cô cũng sẽ giúp anh. Vì vậy, cùng với tờ séc 100 triệu được trả lại trên bàn ăn, cô lại cho vào túi áo anh, vỗ nhẹ hai cái rồi lấy tay che lại để không cho anh trả lại.

Anh không nghĩ rằng việc tôi mang tiền bên mình số tiền lớn là nguy hiểm hay sao? Như này, tiền tôi tạm để chỗ anh trước, ba tháng sau nếu anh vẫn không dùng đến, muốn trả lại cho tôi thì lúc đó chúng ta sẽ thương lượng sau.

Bạc Nguyên Triệt cao giọng: “Thương lượng lại?”

Có nghĩa là căn bản không cần trả lại ! Dù cô giàu có đến đâu, thì cũng không đến nỗi thiếu thốn như vậy !

Sợ anh sống chết cũng không nhận, Thu Thanh Duy đành phải thay lời: “Ba tháng sau nếu anh không dùng đến thì hẵng trả tôi. Như này là vì anh muốn trả tôi tiền trong ba tháng này lúc nào cũng đến tìm tôi, tôi cũng sẽ không sợ cậu nói lời không giữ lời ”

Bạc Nguyên Triệt: “...”

Tài sản này tính là của ai vậy? Không sợ anh cầm tiền chạy mất hút sao?

Vả lại, với cả tỷ, sao mà không tìm được hướng dẫn viên? Đây căn bản là chiêu dụ để đưa tiền cho anh mà thôi!

“Tôi nhận ý tốt của cô, việc xây dựng studio tôi với mọi người sẽ cùng nhau nghĩ cách, nếu cần gì tôi nhất định sẽ không khách sáo với cô. ”

Anh vừa nói định bẻ tay cô nhưng lại ôm chặt lấy cô, không nới ra. Anh không dùng lực mạnh, sợ làm cô đau. Vì vậy, chỉ có thể nhìn chằm chằm vào cô qua chiếc kính râm.

"Ngoan ngoãn, đừng làm loạn nữa …" Anh nhẹ giọng dỗ dành.

Nhìn thấy cuối cùng cô cũng chịu buông tay, anh thở phào nhẹ nhõm. Nhưng trước khi hoàn toàn bình tĩnh lại, anh đã nghe thấy cô nói: “Được rồi, nếu anh không muốn, tôi đi tìm người khác vậy, mấy ngày nay có rất nhiều người đàn ông đẹp trai đang giới thiệu chỗ gối đầu của họ cho tôi, tôi chọn đại một người là được. Tôi nghĩ vẫn còn nhiều người tốt trên thế giới này và họ chắc sẽ không tiếp cận tôi để lừa tình lừa tiền. "

Bạc Nguyên Triệt: “...”

Làm thế nào cô có thể làm điều đó?

Sau khi nghiêm túc nói xong, cô chủ động đưa tay ra lấy lại hai tấm ngân phiếu, coi như thật sự xoay người đi tìm người đàn ông khác để rải tiền.

Bạc Nguyên Triệt thầm chửi, không chịu nổi, cướp từ tay cô tịch thu hai ngân phiếu, trên trán nổi gân xanh: "Được rồi, cô thắng rồi."

Trong hai mươi năm qua anh chưa từng bị ai làm cho tức chết. Người này chắc có phải kẻ thù không đội trời chung của anh không?

Thu Thanh Duy đạt được mục đích mỉm cười hạnh phúc.

Ba tháng sau cô sớm đã không còn ở đây nữa, chỗ tiền này anh muốn trả cũng không trả được.

Bèn lập tức nắm lấy tay anh tự tán dương mình và nói to hai chữ: “Thỏa thuận!”



Sau khi tiễn Bạc Nguyên Triệt người đầy vẻ chán nản rời đi, Thu Thanh Duy dùng bữa, ra ngoài đi dạo trên bãi biển.

Trước đây trên đường lái xe cô đã nhìn thấy một nhà kho cũ còn tốt, nó nằm ở dưới chân núi, rất thích hợp để cải tạo thành nhà để xe. Cô dự định sẽ thuê nó và dành những ngày còn lại để tận hưởng.

Cô vừa lập kế hoạch trong khi đi về phía trước dọc theo bóng cây.

Ánh mặt trời xuyên qua những tầng lá xanh ngắt trên con đường mòn buổi chiều, một mảnh tĩnh mịch.

Đi được một đoạn, phía trước có tiếng bánh xe cào đất với tốc độ cao, không khí mùa hè nóng nực như bùng lên những tia lửa yếu ớt.

Thu Thanh Duy ngạc nhiên nhìn lên.

Cô nhìn thấy một chiếc sedan màu bạc dừng cách cô năm mét, cánh cửa trên ghế lái thô bạo được đẩy ra, và một người đàn ông bước xuống bên cạnh.

Khí chất như gió thoảng trăng thanh, ngay cả chiếc áo sơ mi trắng đơn giản cùng quần âu mặc trên người cũng mang theo phong thái ưu nhã khó có thể phớt lờ được.

Đây là người đàn ông thứ hai mà Thu Thanh Duy từng thấy có ngoại hình không thua kém gì con trai cưng của tác giả, không thể không nhìn thêm vài cái.

Có lẽ do ánh mắt của cô quá mạnh mẽ khiến cho người đối diện lập tức nhìn lại.

E hèm, phi lễ chớ nhìn.

Lo lắng mình sẽ làm mất lòng đối phương, Thu Thanh Duy vội quay mặt đi, định tiếp tục bước đi.

Lúc này người đàn ông gọi cô: “Niệm Niệm.”

Hai chữ nói ra run rẩy bộc lộ tình cảm mà anh ấy luôn che giấu cẩn thận, anh ấy muốn bước tới nhưng sợ quấy rầy cô, chỉ dám đứng từ xa, thần sắc dõi theo cô.

Thu Thanh Duy cau mày.

Cô lại nhìn người đàn ông này mà cảm xúc dường như sụp đổ bất cứ lúc nào, trong lòng cô dần dần hình thành một suy đoán.

Người này chắc không phải là …


Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play

trướctiếp