Một cơn bão lớn lại sắp ập đến, Phượng Khinh Vũ vừa hay đang cùng Thẩm Kính Chi ở trong gian phòng trang nhã của lầu Lục Các tranh cãi kịch liệt.
"Cha, ta cùng A Ly chuẩn bị rời Long thành đến Nam Cương, người cùng chúng ta đi đi!"
Thẩm Kính Chi nghe vậy ánh mắt chợt lóe, nói: "Các ngươi muốn đi Nam Cương?"
Phượng Khinh Vũ gật đầu một cái.
"Các ngươi đi Nam Cương để làm gì? Có trở lại không?" Thẩm Kính Chi mơ hồ nhận ra có điểm không thích hợp, không khỏi nghiêm mặt nói.
"Ừ, lần này chúng ta đi tìm kiếm thần y Biển Thước, đệ tử của Vu Tức, cũng sẽ không trở lại nữa!"
"Vu Tức? Thầy thuốc tám trăm năm tuổi trong truyền thuyết kia sao?" Thẩm Kính Chi nghe vậy ngẩn ra, ánh mắt lộ ra tia không tán đồng, "Các ngươi cũng tin cõi đời này có người trường sanh bất lão!"
Phượng Khinh Vũ đành phải đem thân phận thật của n Dạ Ly nói cho Thẩm Kính Chi.
Thẩm Kính Chi nghe xong, thật lâu sau mới bình tĩnh lại, liếc Phượng Khinh Vũ, nói: "Ngươi nói hắn là đến từ cái gì Vân Hoang Đại lục, người Dực Tộc, có trên vạn năm sinh mệnh?"
"Đúng vậy." Phượng Khinh Vũ biết chuyện này rất khó tin, nhưng cũng chỉ như vậy mới có thể giải thích lại sao n Dạ Ly lại trẻ tuổi như thế. Tại sao bọn họ muốn đi tìm thuốc Trường Sinh Bất Lão, là bởi vì nàng muốn sống cùng n Dạ Ly.
"Cha. . . . . ." Phượng Khinh Vũ sợ Thẩm Kính Chi không tin, đang muốn giải thích.
"Ta tin!" Thẩm Kính Chi đột nhiên tiếp lời. Mười bảy năm trước hắn gặp Khúc Điệp Y thì Khúc Điệp Y chỉ như một cô gái đương độ xuân xanh mười bảy mười tám tuổi. Nếu qua 17 năm rồi, gặp lại Khúc Điệp Y, nàng vẫn như cũ một chút cũng không đổi, hơn nữa thuật pháp thần bí kia cũng đủ để thấy Khúc Điệp Y và n Dạ Ly khác nhau.
"Cha, người đi cùng chúng ta đi!" Nàng thật vất vả mới gặp được cha ruột, đương nhiên hi vọng có thể ở chung một chỗ với người một nhà.
"Ta không thể rời đi!" Thẩm Kính Chi âm thầm thở dài một tiếng, chân mày không nhịn được nhíu lại.
"Tại sao? Căn cứ địa của cha không phải ở Nam Cương sao?" Phượng Khinh Vũ không hiểu tại sao Thẩm Kính Chi không chịu rời đi. Nếu trước kia là vì trả thù Phượng gia, bây giờ tất cả đều sáng tỏ rồi, còn vì cái gì nữa.
"Vũ nhi, cha có chuyện vẫn chưa kịp nói cho ngươi biết, bây giờ liền nói cho ngươi biết đi!" Thẩm Kính Chi thở dài một tiếng, ánh mắt trở nên sâu thẳm, bắt đầu kể lại.
Thì ra là Thẩm Kính tên thật là Tông Chính Kính Chi, là thân huynh đệ cùng cha khác mẹ của đương kim Minh Đế Tông Chính Hạo Chi Chi. Mẫu thân Thẩm Kính Chi Trầm quý phi rất được tiên đế sủng ái, Thẩm Kính Chi cũng thông tuệ hơn người, tiên đế rất ưa thích, chuẩn bị lập Thẩm Kính Chi làm thái tử. Ai dè Minh Đế dùng thủ đoạn hèn hạ hại tiên đế, còn muốn giá tội cho Thẩm Kính Chi. Thẩm Kính Chi trăm miệng không phân rõ, xuất cung trốn ra ngoài. Minh Đế vẫn như cũ không từ bỏ ý định, phái sát thủ đuổi giết Thẩm Kính Chi. Thẩm Kính Chi cũng vì vậy mà đi không một lời từ biệt với Phượng Thanh, trốn về nam cương, sau đó trở thành Ma Môn Môn chủ.
Phượng Khinh Vũ nghe xong, không khỏi cảm khái nói: "Cha, ngươi muốn lưu lại báo thù sao?"
"Ngôi vị hoàng đế vốn là của ta, ta nhất định sẽ đoạt lại, cũng sẽ vạch trần tội ác của Tông Chính Hạo Chi Chi." Thẩm Kính Chi nói đến Minh Đế thì cắn răng nghiến lợi, trong mắt hận ý hừng hực.
"Nữ nhi đương nhiên sẽ giúp cha giúp một tay, chờ báo thù xong, ta sẽ cùng A Ly đi Nam Cương đi!" Phượng Khinh Vũ nói.
. . . . . .
Cơn mưa to trăm năm khó gặp rốt cuộc lại tới, mười ngày mười đêm, núi Kinh Giao bị đất lỡ, nước lũ tràn lan, cuốn trôi mấy vạn dân Long thành, nhất thời tiếng khóc tang thương buồn bã vang lên ngày đêm.
Chiến Vương phủ, Lãm Nguyệt Lâu.
n Dạ Ly, Phượng Khinh Vũ, Thẩm Kính Chi ngồi vây quanh cái bàn nhỏ, đang thảo luận về tai họa mà trận mưa này mang tới.
"Trận mưa này không biết đã cuốn trôi mấy vạn dân chúng, A Ly, chúng ta giúp những nạn dân kia một chút đi!" Nghĩ đến dân chúng không nhà để về quần áo rách rưới từng đợt từng đợt tràn vào kinh thành, lòng Phượng Khinh Vũ không khỏi có chút chua xót.
n Dạ Ly mỉm cười gật đầu, sau đó nhướng mi, nói: "Đây lại là một cơ hội tốt trời ban!"
Phượng Khinh Vũ cùng Thẩm Kính Chi nhìn về phía hắn, chờ hắn nói tiếp.
"Trận mưa này sa dẫn đến trận lũ trăm năm khó gặp, hủy diệt mấy vạn ruộng tốt, mấy vạn dân chúng trôi giạt khắp nơi, Minh Đế đã mở kho khắp nơi giúp nạn nhân gặp thiên tai, nếu vào lúc này, chúng ta làm bài văn luận tội, nhất định có thể làm Minh đế mất đi dân tâm, sau đó bá phụ lại làm một hồi cung biến, ngày đại thù có thể báo không còn xa!"
"Kế này rất tốt!" Thẩm Kính Chi không khỏi vỗ tay khen hay!
"A Ly, dân chúng là vô tội! Làm như vậy không biết. . . . . ." Phượng Khinh Vũ lo lắng nói.
"Sẽ không, chỉ cần an bài thật kỹ là được!" n Dạ Ly lập tức đem nói ra ý tưởng của mình, Thẩm Kính Chi cùng Phượng Khinh Vũ liên tiếp gật đầu.
Lúc này, Mạc Ngôn đột nhiên báo: "Vương Gia, Phượng tiểu thư, Phượng lão phu nhân vừa phái người tới mời Phượng tiểu thư trới mộ tổ của Phượng gia!"
"Mộ tổ Phượng gia?" Phượng Khinh Vũ trầm ngâm một chút, tùy tiện nói, "Biết xảy ra chuyện gì không?"
"Thuộc hạ không biết, hình như mộ phần của mẫu thân Phượng tiểu thư bị mưa làm vỡ!" Mạc Ngôn nói.
"Mẫu thân!" Phượng Khinh Vũ nhíu đôi mày thanh tú, cả kinh nói. Phần mộ bị sụp, mẫu thân chẳng phải sẽ phơi thây nơi hoang dã, nàng phận con cái, nên lập tức chạy tới thương lượng làm sao để tu thiện.
"Thanh Di! Ta cũng đi!" Thẩm Kính Chi đã từng có tình cảm với Phượng Thanh Di, sắc mặt đại biến, không khỏi đứng dậy rời khỏi chỗ.
n Dạ Ly vội vàng ngăn hắn lại, nói: "Bá phụ, lúc này ngươi vẫn không thể lộ diện, không bằng buổi tối lại đi!" n Dạ Ly biết hắn nặng tình với Phượng Thanh Di, giờ phút này chỉ ước bay ngay đến mộ phần Phượng gia, nhưng vì chuyện vừa thương nghị, giờ phút này Thẩm Kính Chi vẫn không thể lộ diện, nếu không sẽ bị Minh Đế phát hiện, chuyện cung biến liền không tốt tiến hành.
"Cha, ta đi trước, ngươi tối nay nãy đi!" Phượng Khinh Vũ cũng khuyên nhủ.
Thẩm Kính Chi trầm ngâm, nghe theo khuyến cáo của bọn hắn, dù sao bây giờ là thời khắc báo thù mấu chốt của hắn.
. . . . . .
Mộ phần Phượng gia.
Đất trên núi bị mưa cuốn trôi, giầy đạp trên mặt đất liền lún sâu vào bùn. Có vài Bia Mộ bị ngã, có vài ngôi mộ bị quét thành đất bằng phẳng, thậm chí, ngay cả quan tài cũng lộ ra ngoài.
Quan tài Phượng Thanh Di cũng sắp lộ ra, nắp quan bị bung lên, bên trong trừ một một vài đồ dùng gốm sứ được chôn theo, không còn thứ nào khác. Quan tài không có Thi Cốt.
Quan tài vì sao không có Thi Cốt?
Phượng Khinh Vũ kinh ngạc nhìn quan tài rỗng tuếch, đôi mày thanh tú nhăn thành một đoàn.
Phượng lão phu nhân đứng bên cạnh nàng, cũng chau chặt mày.
"Bà ngoại, năm đó mẹ hạ táng là ngươi tận mắt thấy sao?" Quan tài không có Thi Cốt, Phượng Khinh Vũ không khỏi hoài nghi Phượng Thanh Di chết thật hay không.
Phượng lão phu nhân chau chặt mày, vừa quay về vừa nói: "Ta tận mắt nhìn Di nhi hạ táng, làm sao lại không thấy?"
"Ai, phụ thân thì sao?"
Phượng lão phu nhân đương nhiên biết nàng hỏi Phượng Ngạn Tân, "Đã phái người thông báo cho hắn, hắn không tới được!"
Phượng Ngạn Tân thân là Hộ bộ thượng thư, quản tiền lương, mọi chuyện giúp nạn nhân thiên tai chạy nạn đều cần hắn, cho nên không tới được là chuyện bình thường .
. . . . . .
Đêm.
Phượng phủ, phòng ngủ chính.
Phượng Ngạn Tân dời tủ quần áo trong phòng đi, một cửa hầm lập tức xuất hiện trước mặt.
Phượng Ngạn Tân nhìn chung quanh, thổi tắt nến, tiến vào hầm.
Một đoạn cầu thang thật dài, là một ám thất nho nhỏ, trong phòng tối mù, có bàn có ghế còn có giường, chỉ là những đồ vật đơn sơ, trên bàn còn có thức ăn chưa ăn xong.
Ánh đèn dầu trong phòng nhỏ như hạt đậu, chiếu rọi tất cả mọi thứ như một mảnh hoàng hôn, trong đó cũng bao gồm một nữ nhân. Một nữ nhân thân hình nhỏ nhắn nằm nghiêng trên giường, gương mặt hướng tường, may là như vậy, từ đường cong lung linh cũng có thể nhìn ra đây là một cô gái xinh đẹp.
Phượng Ngạn Tân không phải là lần đầu tiên thấy nàng, nhưng vẫn không nhịn được khẩn trương, hắn chậm rãi đến gần, kêu: "A Di!"
Nàng vẫn không nhúc nhích, mặt hướng vào trong tường, mà lông mi hơi run rẩy.
Phượng Ngạn Tân có lẽ đã quen với sự lạnh lùng của cô gái, hắn ngồi xuống bên giường, nhìn bóng dáng của cô gái, mái tóc đen nhánh lóe sáng, nói: "A Di, nàng biết không? Mấy ngày nay mưa liên tục, cuốn trôi phần mộ giả ta tạo cho nàng, mẹ nàng cùng Vũ nhi đã bắt đầu hoài nghi nàng rốt cuộc có chết hay không rồi !"
Phượng Ngạn Tân nói tới chỗ này, phát hiện thân thể cô gái trên giường hơi run một chút, cũng chỉ là hơi run một chút mà thôi rồi liền bất động lại.
Hắn tiếp tục nói: "A Di, đã nhiều năm như vậy, nàng còn chưa quên người kia sao?"
"A Di, nếu không phải là nàng cố ý muốn dẫn Vũ nhi đi tìm người kia, ta sẽ không để nàng giả chết! Tại sao nàng vẫn không quên được hắn?"
Thấy trên giường cô gái vẫn không có động, Phượng Ngạn Tân lại nói: "A Di, ta rất yêu nàng a! Tại sao nàng vẫn không nhận ra?"
"Thật sự yêu ta sao?" Cô gái trên giường đột nhiên ngồi dậy, châm biếm nhìn Phượng Ngạn Tân, cười một tiếng. Nàng nhìn không gian nhỏ hẹp xung quanh một chút, nói: "Mười lăm năm, ngươi nhốt ta ở nơi này tối tăm không ánh mặt trời này, đây chính là yêu ta?"
Đối mặt với câu hỏi chế giễu của cô gái lạnh lùng ngồi trên giường, Phượng Ngạn Tân không chút quan tâm, hắn chậm rãi nói: "A Di, ta nói rồi, chỉ cần nàng quên người kia, toàn tâm toàn ý cùng ta, ta liền thả nàng ra ngoài, ta và nàng còn có Vũ nhi, chúng ta là người một nhà sẽ sống qua ngày thật tốt!"
Ha! Sau khi nghe xong Phượng Ngạn Tân nói, khóe môi cô gái trên giường nâng lên một độ cong nhỏ, lạnh lùng liếc hắn một cái, nói: "Lời của ngươi nói rất êm tai! Nếu ngươi thật sự yêu ta, sẽ không cưới vợ bé khác rồi !"
Phượng Ngạn Tân vì muốn Phượng Thanh Di đố kỵ, từng nhiều lần hô mưa gọi gió cùng vợ bé ở gian phòng phía trên. Ai dè, Phượng Thanh Di chỉ cười lạnh. Vừa nghe Phượng Thanh Di nói như vậy, Phượng Ngạn Tân cho rằng nàng rốt cuộc cũng ghen, vui vẻ nói: "Nếu như nàng không thích, ta sẽ không làm nữa!"
"Ngươi không thích làm nữa thì thôi, mắc mớ gì tới ta?" Phượng Thanh Di cười lạnh một tiếng, quay đầu sang một bên, không để ý đến Phượng Ngạn Tân.
Vui mừng mới vừa nổi lên trên mặt Phượng Ngạn Tân nhất thời tản đi, sắc mặt biến thành âm độc, lạnh lùng nói: "Phượng Thanh Di, nàng đừng có mà lên mặt, mười lăm năm rồi, ta nhẫn nhịn đủ rồi!"
Hắn cũng chờ đủ rồi! Hắn đợi mười lăm năm, cứ tưởng nàng đã mủi lòng, để cho nàng tiếp nhận mình, ai dè mười lăm năm đã qua, nàng vẫn như cũ đối với hắn như vậy.
Phượng Thanh Di nhếch môi cười lạnh, cũng không xoay người, trực tiếp nằm xuống giường, nói: "Ta muốn nghỉ ngơi, ngươi đi đi!"
Thấy như thế lạnh lùng Phượng Thanh Di, Phượng Ngạn Tân cũng nhịn không được lửa giận, hắn chợt đè lên người Phượng Thanh Di, bắt nàng nhìn mình, nắm lấy cằm của nàng, lạnh lùng thốt: "Tốt, hôm nay ta sẽ cho nàng biết! Coi như không chiếm được lòng của nàng, cũng muốn lấy được thân thể của nàng!"
(Vãi, 15 năm mà không làm gì cả, đã có gan nhốt người ta thì sao không làm tới luôn đê, còn giả vờ thân sĩ, ông này quá thất bại đi, ta kinh bỉ ~(*^*)~ )
Phượng Thanh Di không ngờ Phượng Ngạn Tân lại đột nhiên dùng sức mạnh, nàng liều mạng khước từ hắn, lạnh giọng hét lớn: "Phượng Ngạn Tân, không nên ép ta hận ngươi!"
"Hận thì hận đi! Này mười lăm năm, ngày nào nàng không hận ta?" Phượng Ngạn Tân cố gắng dùng miệng ấn xuống cổ Phượng Thanh Di.
"A! Buông ta ra!"
Lúc Phượng Ngạn Tân và Thanh Di hai người dây dưa trong phòng tối thì Phượng Khinh Vũ đã đi tới trước cửa Phượng Ngạn Tân. Kể từ khi phát hiện quan tài Phượng Thanh Di trống không, Phượng Khinh Vũ vẫn luôn muốn tìm Phượng Ngạn Tân hỏi tình huống cụ thể năm đó một chút. Chỉ là mấy ngày nay Phượng Ngạn Tân luôn ở bên ngoài, hôm nay mới về đến phủ.
"Phụ thân. . . . . ." Phượng Khinh Vũ nhẹ giọng nói.
Phượng Khinh Vũ gõ cửa hồi lâu cũng không thấy có người người trả lời, đang chuẩn bị rời đi liền nghe thấy một tiếng kêu cứu rất nhỏ từ trong phòng truyền ra. Nàng dừng bước, xoay người đẩy cửa phòng.