Xe ngựa hoa lệ màu đen lộc cộc đi trên đường phố rộng rãi.
Bên trong xe, yên tĩnh, n Dạ Ly ôm Phượng Khinh Vũ dựa lưng vào buồng xe, nhắm mắt giả vờ ngủ say, sâu trong nội tâm lại dậy sóng cuồn cuộn, sinh sôi không ngừng.
Ngay từ lúc Khúc Điệp Y lấy thân phận Mạc Bắc Minh Nguyệt công chúa xuất hiện tại Long thành hoàng cung n Dạ Ly liền sai phái Tử y vệ đi thăm dò. Về sau biết được tin tức, nghe nói, năm đó vì Mạc Bắc Khả Hãn sủng Cơ Ánh Trừng nên Vương Hậu bèn nghĩ kế mưu hại, nàng thân đang mang thai phải trốn xuống phía Nam Cương, sau sinh hạ một nữ nhi. Ở nơi này đứa bé một tuổi thì Nam Cương đại chiến bộc phát, hai mẹ con nàng mất tích ở chiến trường. Mạc Bắc Khả Hãn phái người truy tìm tung tích đã lâu, lại chỉ tìm được mộ phần của sủng phi Cơ Ánh Trừng, còn nữ nhi mới một tuổi thì không rõ sống chết. Mạc Bắc Khả Hãn mang theo tiếc nuối đem thi cốt Cơ Ánh Trừng dời về Mạc Bắc, 17 năm kiên trì không từ bỏ hi vọng tìm được nữ nhi.
Bỗng nhiên ba tháng trước, có một cô gái không quản ngàn dặm cầm theo món quà sinh nhật mà Mạc Bắc Khả Hãn tặng cho Cơ Ánh Trừng là một cây trâm bằng gỗ tới nhận cha, Mạc Bắc Khả Hãn mười bảy năm sau vừa thấy nữ nhi, không khỏi rơi lệ, ngày đó liền phong cô gái kia làm thứ nữ ban cho tên Hách Liên Cầm, cô gái lại tự xin được phong làm Minh Nguyệt công chúa. Không cần phải nói, cô gái ấy chính là Khúc Điệp Y rồi. Chỉ là nàng từ đâu mà đến lại từ đâu có được cây trâm gỗ để nhận cha, còn nữa, Mạc Bắc công chúa chân chính hiện giờ ở đâu?
Chuyện này, coi như rốt cuộc chẳng thể nào tra cứu thêm nữa! Nhưng, hắn nhất định phải tìm cho ra Mạc Bắc công chúa chân chính, nếu không tìm được, dù phải ngụy tạo một cô công chúa cũng phải làm.
Phượng Khinh Vũ khẽ tựa đầu khẽ tựa vào lồng ngực n Dạ Ly, lắng nghe tiếng tim đập từng hồi bình thản của n Dạ Ly, trong mắt không hề buồn ngủ. Mặc dù n Dạ Ly mặt ngoài vô cùng trấn định, nhưng nàng nhìn ra được hắn đối với chuyện công chúa thực hư này cũng không chắc chắn chút nào, chứng cớ vừa nói căn bản là đang trì hoãn thời gian mà thôi. Nàng muốn suy nghĩ biện pháp, giúp hắn phân ưu.
Hai người đăm chiêu vì những lẽ riêng, dọc đường đi không ai nói với ai lời nào. Trong xe ngựa yên tĩnh tới mức tiếng hít thở của đối phương cả hai như nghe rất rõ ràng.
Rất nhanh, liền đến Chiến Vương phủ.
Xuống xe ngựa , n Dạ Ly liền trực tiếp hướng Lãm Nguyệt Lâu đi tới.
Phượng Khinh Vũ theo sát sau lưng hắn, từ khi quen biết tới nay, nàng hiểu rõ n Dạ Ly khi có điều phiền lòng khó giải quyết sẽ một mình đi lên Lãm Nguyệt Lâu suy nghĩ cả đêm, chỉ tới khi suy nghĩ ra mới thôi.
"Vũ nhi, nàng tới sương phòng nghỉ ngơi trước đi!" Hắn ngồi xuống mà lại không biết chính mình đã vào trong từ khi nào, huống chi có Phượng Khinh Vũ ở bên người tâm hắn xao động, không cách nào tập trung tinh thần. Hắn nghĩ muốn ở một mình để tỉnh táo suy tư chuyện này nên xử lý như thế nào, còn có Khúc Điệp Y người này nên đối phó như thế nào!
Phượng Khinh Vũ nhìn vào đôi mắt thâm thúy như biển của n Dạ Ly, tinh tường nhận ra ẩn trong đôi mắt u ám là ti tỉ mối sầu lo chỉ trực tràn ra, cước bộ vốn đã bước đi lại mạnh mẽ thu trở về.
Hắn đã rất phiền não, nàng cũng không muốn ở bên làm phiền hắn, để hắn yên tĩnh một chút cũng tốt. Nghĩ tới đây, Phượng Khinh Vũ liền gật đầu.
n Dạ Ly hít sâu một hơi, xoay người trực tiếp hướng cầu thang đi tới.
Phượng Khinh Vũ vẫn ngưng đạo nhìn theo bóng dáng cao lớn ngập tràn ưu thương kia biến mất ở phía cuối hàng hiên, lúc này mới xoay người hướng sương phòng đi tới.
Hôm nay bị triệu vào cung, Lan Tâm thân là tỳ nữ căn bản không có tư cách vào cung, Phượng Khinh Vũ liền để cho nàng ở trong phủ chờ đợi. Giờ phút này Lan Tâm nghe nói Phượng Khinh Vũ trở về phủ, không khỏi chạy như bay tới đây.
"Tiểu thư, ta nghe nói hoàng thượng hạ chỉ cho người cùng Minh Nguyệt công chúa một đạo gả cho Vương Gia, là thật như vậy sao?" Lan Tâm lôi kéo cánh tay Phượng Khinh Vũ thật chặt, trên khuôn mặt nhỏ nhắn nhàn nhạt vẻ buồn rầu.
Không nghĩ tới tin tức lại truyền đi nhanh như vậy, nàng và n Dạ Ly cũng vừa mới hồi phủ, mà hiện giờ ngay đến Lan Tâm cũng đã biết chuyện.
"Không có gì, không cần lo lắng!" Phượng Khinh Vũ nhẹ nhàng cười một tiếng, thấy Lan Tâm vẫn như cũ nhìn chằm chằm mình bộ mặt lo lắng, không khỏi bồi thêm một câu, "Yên tâm, Vương Gia không có đồng ý!"
Quả nhiên, Lan Tâm lập tức chuyển giận làm vui, khuôn mặt nhỏ nhắn buông lỏng, nụ cười tràn đầy đắc ý: "Ta biết ngay, Vương Gia hắn sẽ không thích nữ nhân ác độc !"
Chuyện đêm hôm trước, buổi sáng hôm sau Phượng Khinh Vũ đã sơ lược nói cho Lan Tâm rồi, mặc dù có nhiều chi tiết cũng không kịp nói tỉ mỉ, nhưng Lan Tâm cũng biết n Dạ Ly đối với cái cô Minh Nguyệt công chúa kia căn bản không có hảo cảm, người hắn thích cư nhiên phải là tiểu thư nhà mình.
Phượng Khinh Vũ nhẹ nhàng cười một tiếng, nụ cười thật ấm áp, nhưng đáy mắt lại lộ vẻ buồn rầu càng ngày càng đậm.
"A, thiếu chút nữa đã quên rồi, tiểu thư, lão phu nhân tới, đang ở ngoài đại sảnh chờ người đấy !"
"Bà ngoại tới, làm sao ngươi không nói sớm!" Bà ngoại tới vừa đúng lúc, nàng cũng đang suy nghĩ muốn đi Phượng phủ tìm Phượng lão phu nhân, nói cho bà nghe ý của mình, hỏi ý người xem xem nếu quả thật chuyện giả mạo công chúa không cách nào giải quyết, bà có nguyện ý theo mình cùng n Dạ Ly rời khỏi nơi này không.
. . . . . .
"Bà ngoại!" Phượng Khinh Vũ vừa vào cửa liền thấy Phượng lão phu nhân đang ngồi trên ghế Đàn Mộc khắc hoa ở trong sảnh, ra chiều suy tư đăm chiêu.
Phượng lão phu nhân nghe vậy nhanh chóng phục hồi tinh thần, nhìn về phía cửa sảnh nơi Phượng Khinh Vũ, ánh mắt không khỏi ngẩn ra, nàng vừa mừng vừa sợ mỉm cười nói: "Vũ nhi! ?"
Phượng lão phu nhân vẫn là lần đầu tiên nhìn thấy Phượng Khinh Vũ trở nên xinh đẹp như vậy, bà kích động đứng dậy, hướng Phượng Khinh Vũ nghênh đón, nắm cánh tay của nàng, đôi con ngươi không ngừng quan sát khuôn mặt nàng, run rẩy mà tự lẩm bẩm: "Quả rất giống, rất giống!"
Phượng Khinh Vũ đương nhiên biết điều Phượng lão phu nhân muốn nói chính là nàng bây giờ chân dung rất giống mẹ nàng Phượng Thanh Di, nhìn lão nhân bởi vì hồi ức mất nữ nhi lộ ra ưu thương, nàng vội vàng nói sang chuyện khác: "Bà ngoại, hôm nay đột nhiên tới, là vì chuyện gì?"
Nàng hôm qua mới rời đi Phượng phủ, bà ngoại có lẽ lo lắng cái truyền thuyết đêm trăng tròn ấy!
"Ừ. Vũ nhi, bà ngoại nghe nói hoàng thượng Kim Điện gả con cùng Mạc Bắc Minh Nguyệt công chúa cho một phu quân?" Phượng lão phu nhân lúc này mới thu hồi tâm tình, nhẹ lau giọt lệ đang trào ra, nói.
Phượng Khinh Vũ gật đầu một cái, nói: "Bà ngoại không nên lo lắng! Ta cùng Vương Gia cũng không có đồng ý!"
Phượng lão phu nhân nếu biết chuyện trên đại điện, khẳng định cũng biết chuyện n Dạ Ly kháng chỉ bất phục. Mặc dù nàng biết Phượng lão phu nhân nhất định là lo lắng Hoàng đế cùng Mạc Bắc công chúa cũng sẽ không vì vậy từ bỏ ý đồ, nhưng nàng không đành lòng nhìn bà lo lắng bèn nói lời an ủi lão nhân.
"Cô Minh Nguyệt công chúa quả thật là giả mạo sao?" Phượng lão phu nhân nhìn Phượng Khinh Vũ nói, trong mắt tinh quang tràn đầy.
"Vâng." Phượng Khinh Vũ gật đầu một cái, lập tức đem chuyện n Dạ Ly nhận xuất * Khúc Điệp Y đại khái nói một lần.
* có nghĩa là nhận biết, nhận thức. Vì đây là từ của tác giả nên mình không sửa ^^
Phượng lão phu nhân sau khi nghe xong, trầm ngâm một chút, liền nói: "Vũ nhi, con có còn nhớ rõ, bà ngoại từng nói mẹ con năm đó chạy đi Nam Cương tìm phụ thân con, bà ngoại đã đi tìm đón nàng trở về!"
Phượng Khinh Vũ gật đầu một cái, ánh mắt sáng lên, mơ hồ cảm thấy Phượng lão phu nhân tựa hồ biết một chút chuyện về Mạc Bắc công chúa.
"Năm đó ta đi đón mẫu thân con thì Nam Cương vừa khi xảy ra đại chiến, thây người ngổn ngang khắp nơi, những thi thể kia đều bị quăng đi tùy ý ở bãi tha ma. Ta lúc ấy rất sợ hãi, sợ mẹ con gặp phải bất trắc, ta ở trong bãi tha ma dường như sắp phát điên tìm kiếm khắp nơi, lại ngoài ý muốn nghe thấy tiếng con nít khóc. Ta nương theo tiếng khóc nhìn thấy một hài nhi một tuổi, ta thương nàng cơ khổ không chỗ nương tựa, ở nơi này thây ngang khắp đồng coi như không bị dã thú ăn chết, cũng sẽ bị chết đói, liền đem nàng về phủ cùng."
"Đứa con nít lúc ấy mặc một cái yếm màu đỏ, bà ngoại lúc ấy không có chú ý, khi trở về lại phát hiện bên trong cái yếm có thuê vô số chữ viết kỳ dị, xem ra giống như là chữ viết của man di chi tộc!"
Phượng lão phu nhân nói tới đây, Phượng Khinh Vũ đã hiểu, Phượng lão phu nhân là hoài nghi đứa con nít năm đó mới chính là Mạc Bắc công chúa.
"Bà ngoại, đứa nhỏ năm đó hiện giờ nơi nào?" Phượng Khinh Vũ không khỏi có chút kích động, đứa bé khi ấy có khả năng chính là Mạc Bắc công chúa mà bọn họ đang tìm kiếm, hơn nữa chữ viết thuê trên cái yếm rất có thể là thứ chữ viết mà người Mạc Bắc sử dụng.
Phượng lão phu nhân không trực tiếp trả lời Phượng Khinh Vũ, lại nhìn về phía Lan Tâm đang đứng một bên, hướng nàng vẫy vẫy tay, nói: "Lan Tâm, ngươi qua đây!"
Lan Tâm đang lắng nghe say sưa, thấy Phượng lão nhân gia kêu nàng, không khỏi kinh ngạc ngẩng đầu, chậm rãi tiến lên phía trước, dừng lại rước mặt Phượng lão phu nhân.
"17 năm rồi, Lan Tâm, có một số việc cũng nên nói cho ngươi biết!"
Phượng lão phu nhân nói vậy sự việc đã rõ rang quá nửa, chỉ là lời vừa phát ra liền khiến Lan Tâm cùng Phượng Khinh Vũ nhất thời chấn động cùng ngẩng đầu nhìn về phía nàng.
"Lan Tâm, ngươi chính là đứa trẻ mười bảy năm trước ta nhặt ở bãi tha ma Nam Cương đem về!" Phượng lão phu nhân nói hết dừng một chút, nghiêng người đặt lên trên bàn một cái bao bố, rút từ bên trong ra một cái yếm đã ố vàng, đặt vào tay Lan Tâm, nói, "Đây cũng là cái yếm năm đó ngươi mặc, về phần chữ viết thuê trên đó, ta cũng không hiểu là ý gì."
Lan Tâm nhận lấy bao bố cảm giác mơ hồ vô cùng, nhìn chằm chằm món đó đã ố vàng trong tay, nước mắt tràn khóe mi, nàng từ nhỏ lớn lên ở Phượng phủ, cho tới bây giờ cũng chưa từng nghe ai nói đến thân thế của mình. Giờ phút này mặc dù vẫn chưa thể xác định nàng chính là Mạc Bắc công chúa, nhưng ít ra biết nàng là nàng được lão phu nhân nhặt về từ Nam Cương.
"Bà ngoại, ta bây giờ lập tức đi gặp Vương Gia, để cho hắn tìm người hiểu chữ Mạc Bắc tới nói cho chúng ta xem trên yếm kia rốt cuộc thuê chữ gì!" Phượng Khinh Vũ trong lòng kích động, nói với Phượng lão phu nhân một tiếng, liền sai thị vệ nội phủ đến Lãm Nguyệt Lâu mời n Dạ Ly tới đây.
. . . . . .
n Dạ Ly rất nhanh liền đi tới Phượng phủ, hắn đi vào trong sảnh trực tiếp thẳng hướng Phượng lão phu nhân đi tới, sau đó khom mình thật sâu hành lễ, nói: "Tôn nhi thỉnh an bà ngoại!"
Trong tâm n Dạ Ly luôn mặc định Phượng lão phu nhân là bà ngoại của Phượng Khinh Vũ, vậy thì cũng chính là bà ngoại hắn, mặc dù hắn cùng với Phượng Khinh Vũ chưa chính thức thành thân, nhưng lòng sớm đã xem Phượng Khinh Vũ như người của mình.
Nghe cách xưng hô của n Dạ Ly, Phượng lão phu nhân đầu tiên là kinh ngạc, rồi sau đó liền cười không khép miệng. Từ thái độ của n Dạ Ly đối với mình, bà nhìn ra hắn đối với cháu gái mình là thật tâm yêu thương. Bà hiện tại đã không cần lo lắng rồi.
"Vương gia chớ đa lễ, lão thân sao thụ nổi!"
n Dạ Ly vốn tính tình lạnh lùng, chỉ khẽ mỉm cười, cũng không nói nhiều, liền quay về phía Phượng Khinh Vũ: "Vội mời ta tới, là có chuyện gì?"
Phượng Khinh Vũ bèn đem chuyện thân thế của Lan Tâm nói sơ lược cho hắn nghe, rồi lại đem cái yếm đào trong bao vải đưa tới trước mặt n Dạ Ly, nói: "A Ly, chỉ cần tìm người thông hiểu chữ viết của người Mạc Bắc tới xem qua, liền có thể xác minh thực hư thân thế Mạc Bắc công chúa của Lan Tâm."
Phượng Khinh Vũ vẫn tiếp tục nói, lại phát hiện n Dạ Ly tự lúc nào chuyên chú xem xét cẩn thận những ký tự thuê trên yếm kia, càng xem, trong mắttinh quang càng thịnh, một hồi sau, sắc mặt vui mừng thấy rõ.
"A Ly, lẽ nào chàng hiểu được chữ viết Mạc Bắc?" Phượng Khinh Vũ nhìn dáng vẻ của hắn phán đoán.
n Dạ Ly lúc này đã đọc hết những chữ viết kia, ngẩng đầu lên nhìn về phía Phượng Khinh Vũ, khóe miệng cong lên, vui vẻ nói: "Thật là đạp phá thiết hài vô mịch xử, đắc lai toàn bất phí công phu!" (**)
** ý của nhân vật chắc là khổ sở tìm kiếm khắp nơi không ngờ thực ra sự vật/sự việc cần tìm luôn gần ngay bên cạnh
Phượng Khinh Vũ cũng vui vẻ nói: "A Ly, hàng chữ kia rốt cục là nói cái gì?"
"Những chữ này phiên dịch thành tiếng Hán nghĩa là: cô gái này là Mạc Bắc Khả Hãn chi nữ, nếu có người tìm được, xin nhanh chóng đem nàng trở về với Mạc Bắc Vương Cung, Khả Hãn tất có trọng tạ!" n Dạ Ly dứt lời, liếc nhìn Phượng Khinh Vũ tiếp tục nói, "Nhất định đây là do Cơ Ánh Trừng thấy Nam Cương đại chiến, sợ mình sau khi chết đi, nữ nhi không người nào chiếu cố, liền thêu những chữ này. Đúng rồi, cái yếm này là của ai?"
"Lan Tâm, ngươi thật sự là Mạc Bắc công chúa, ha ha! Những năm này thật là uất ức cho ngươi rồi!" Phượng Khinh Vũ đỡ Lan Tâm dậy, vui vẻ nói.
Lan Tâm còn có chút u mê, đột nhiên biết được thân thế của mình lại là một công chúa cành vàng lá ngọc, không khỏi có chút choáng váng.
"Thực là Lan Tâm sao? Ha ha! Lần này Khúc Điệp Y không cách nào chống chế rồi !" n Dạ Ly hít sâu một hơi, cười nói.
"A Ly, chúng ta bây giờ liền vào cung xin yết kiến hoàng thượng!" Mạc Bắc công chúa thực sự nếu đã tìm được, như vậy thì phải vào cung bẩm rõ với Hoàng đế.
"Đợi chút, mặc dù tất cả đều chứng minh Lan Tâm là Mạc Bắc công chúa chân chính, nhưng chứng cớ còn chưa thật sự đầy đủ! Chúng ta cần phải suy tính một kế hoạch chu toàn mới được!" Đúng vậy a, chỉ dựa vào một cái yếm làm sao có thể nói chắc chắn thân phận của Lan Tâm thân phận, tới trước điện, Khúc Điệp Y đại khái có thể nói thành cái yếm là nàng năm đó thất lạc, Phượng lão phu nhân dù có muốn giải thích, nhưng hiềm nỗi Phượng lão phu nhân cùng Phượng Khinh Vũ có quan hệ, lời của lão phu nhân hoàn toàn không thể làm chứng cớ.
Nhất thời trong sảnh tĩnh lặng bao trùm.
Lúc này, một tử y vệ vội vã tiến đến, sau khi hành lễ, bèn ghé đến tai n Dạ Ly nói nhỏ điều gì đó.
n Dạ Ly ánh mắt sáng lên, nói: "Người đâu, chuẩn bị xe ngựa."
"Chàng phải đi đâu sao?"
"Ta có chút chuyện cần ra ngoài!"
"Cho ta cùng đi với chàng!"
"Được rồi!" n Dạ Ly bất đắc dĩ đồng ý, nhìn Phượng Khinh Vũ, nắm tay nàng, hướng quản sự dặn dò mấy câu rồi hảo hảo hành lễ với Phượng lão phu nhân, lúc này mới rời đi.
Hai người ngồi lên xe ngựa, hướng Chu Tước đường cái đi chậm rãi.
"A Ly, chúng ta bây giờ sẽ đi đâu?" Ngồi ở trên xe ngựa đi một lúc, Phượng Khinh Vũ không nhịn được khó hiểu hỏi n Dạ Ly.
"Hồ Điệp sơn trang!" n Dạ Ly khóe miệng khẽ mỉm cười, "Nơi đó hôm nay có tổ chức một buổi đấu giá!"
"Buổi đấu giá?" Nghĩ đến hình thức đấu giá hiện đại, Phượng Khinh Vũ không khỏi con ngươi sáng lên, đấu giá thời cổ đại nàng chưa từng chứng kiến, hẳn nhiên có hứng thú nhất định phải đi xem một chút. Nhưng bọn hắn hiện giờ cần nhất không phải là suy nghĩ phương pháp chứng minh thân phận công chúa của Lan Tâm sao, còn đi buổi đấu giá làm gì.
"Ta nghĩ tới một biện pháp, có thể sớm chứng minh Khúc Điệp Y không phải Mạc Bắc công chúa!"
"A, biện pháp gì ?" Phượng Khinh Vũ không khỏi tò mò hỏi gấp.
n Dạ Ly nhìn nàng cười cười, nói: "Đến khi trở về từ từ sẽ nói cho nàng biết!"
Xe ngựa đột nhiên lay động một cái, sau đó dừng lại.
Một tử y vệ tiến tới bên cạnh xe ngựa, thanh âm cung kính bẩm: "Vương Gia, Lệ Vương Điện hạ sai người đưa tới thiệp mời!"
n Dạ Ly bỗng chốc mở mắt, Phượng Khinh Vũ cũng từ trong ngực hắn ngẩng lên.
Tông Chính Vân Thanh tìm hắn làm gì?
n Dạ Ly thổ xuất một ngụm trọc khí ***, nhẹ hất màn xe, nhô đầu ra, tử y vệ nhanh nhẹn dâng tấm thiệp mời tận tay hắn. n Dạ Ly nhận lấy thiệp mời, ngay sau đó buông tấm rèm xem xuống ngả người vào trong.
*** khí bẩn
"Là có chuyện gì vậy?" Lệ Vương Tông Chính Vân Thanh này Phượng Khinh Vũ đã gặp, Tông Chính Vân Thanh yêu thích vui đùa, không đủ trầm ổn, nếu không phải là sau lưng có Mạnh quý phi chống chiêu, hắn căn bản không trụ vững được ở vị trí vương gia được bao lâu. Phượng Khinh Vũ thấy n Dạ Ly đã rời mắt khỏi tấm thiệp mới hỏi.
n Dạ Ly lúc này mới quay sang nhìn nàng, đáy mắt dâng lên nhất mực giận dữ, ném tấm thiếp đỏ vào tay Phượng Khinh Vũ, rồi nói: "Tự nàng xem đi!"
Thấy n Dạ Ly tức giận, Phượng Khinh Vũ không giải thích được. Nàng mở tấm thiệp đỏ thẫm ra nhìn một lượt, giờ nàng mới biết nguồn cơn nỗi giận dữ của n Dạ Ly, thì ra là Tông Chính Vân Thanh hẹn nàng tới Hồ Điệp sơn trang thưởng ngoạn, thời gian định là giờ Thìn canh ba hôm nay. Giờ Thìn canh ba ở hiện đại rơi vào khoảng 9h sáng, nhìn sắc trời mà đoán, có lẽ cũng đã tới lúc rồi.
Phượng Khinh Vũ nghiêng đầu nhìn sang n Dạ Ly, thấy n Dạ Ly chuyển tư thế cũng quay sang nhìn mình, không khỏi nhếch môi cười, nói: "A Ly vì sao không hài lòng?”
"Ta nào có không hài lòng?" n Dạ Ly đánh chết cũng không chịu thừa nhận liền mạnh miệng, nâng cao cằm, ngước mắt nhìn lên trần xe.
Phượng Khinh Vũ nụ cười càng rộng thêm mấy phần, nhãn châu linh lợi, nói: "Dù sao chúng ta cũng muốn tới Hồ Điệp sơn trang, chàng xem chẳng phải thuận đường quá sao!"
Có người muốn mời mình làm khách, tại sao không đi?
"Nàng muốn gặp Tông Chính Vân Thanh đến thế sao?" n Dạ Ly lời nói tràn đầy ghen tức.
Phượng Khinh Vũ đôi mắt nhỏ bé trong veo chăm chú quan sát, xem ra n Dạ Ly thực là giận dữ rồi, thế nào lại không nhìn ra đây chỉ là một yêu ước * ? Hắn có cần tức giận ngùn ngụt thế này không?
* lời mời
n Dạ Ly rõ ràng là rất để ý chuyện nàng cùng nam nhân khác đồng du **, Phượng Khinh Vũ không khỏi cười nói: "A Ly, Tông Chính Vân Thanh hôm nay hẹn ta, mục đích thực sự chính là muốn mời chàng đấy!"
** ở cùng 1 chỗ với nhau
n Dạ Ly nghe vậy, nhìn nàng một hồi lâu, chờ đợi nàng nói tiếp đoạn sau.
"Chàng suy nghĩ đi a! Tông Chính Vân Thanh thân phận công tử tôn quý từ nhỏ, chuyện thiệp mời lần này nhất định là chủ ý của mẫu thân hắn Mạnh quý phi, tính thông qua ta, lung lạc chàng!"
Phượng Khinh Vũ một câu liền đoán trúng phóc tâm địa hai mẹ con Mạnh quý phi, n dạ Ly thần sắc biến động, thấy được cảm xúc suy tư của n Dạ Ly, Phượng Khinh Vũ không khỏi vãn tay hắn cười nói: "Có lẽ hắn đã sớm dự tính trước, nếu như là mời ta đi, chàng nhất định cũng sẽ cùng đi theo!"
Nói tới chỗ này, Phượng Khinh Vũ cũng không thể nhịn được mà thầm mắng cái tên Tông Chính Vân Thanh đó, nếu muốn phát thiệp mời, sao không viết tên cả hai người bọn họ chứ.
"Nàng đã nói vậy, chúng ta liền tới gặp hắn một chút!" n Dạ Ly dứt lời liền sai phu xe đánh xe thẳng Hồ Điệp sơ trang đi tới.
Hồ Điệp sơn trang nằm ở ngoại ô Kinh thành phi nhạn hạ sơn ***, n Dạ Ly cùng Phượng Khinh Vũ lúc tới nơi, đã thấy xe ngựa của Tông Chính Vân Thanh dừng ở cửa trước trang viên đã lâu, mắt thấy cỗ xe ngựa màu đen quen thuộc của Chiến Vương phủ tới gần Tông Chính Vân Thanh liền đích thân nghênh đón.
*** nhạn bay dưới chân núi. Đây là câu của tác giả mình không sửa
n Dạ Ly đỡ Phượng Khinh Vũ bước xuống xe ngựa, cũng thấy Tông Chính Vân Thanh đã tự mình ra đón.
Tông Chính Vân Thanh nhìn n Dạ Ly đỡ Phượng Khinh Vũ xuống, không khỏi ngẩn ngơ, mãi cho đến khi nghe được tiếng ho khan nhắc nhở của người hầu thân cận hắn mới khôi phục tâm tình.
"Chiến Vương, vị này thật sự là Phượng tiểu thư sao?" Tông Chính Vân Thanh mặc dù đã nghe nói Phượng Khinh Vũ bỗng nhiên trở nên xinh đẹp, nhưng đến giờ cũng chưa chính mắt nhìn thấy, thậm chí cũng chẳng tin trên đời có chuyện thần kỳ như vậy. Hắn thật sự không cách nào đem Phượng Khinh Vũ lúc này cùng hắc sửu nữ tử trong nhà lao khi đó lien hệ thành một người.
"Vậy Vương gia nghĩ đây là ai?" n Dạ Ly hừ lạnh một tiếng, giọng nói tràn đầy bất mãn.
"Phượng tiểu thư cùng Chiến Vương nể mặt tới, Vân Thanh thực vinh hạnh, mau mau mời vào, mau mau mời vào!"
Tông Chính Vân Thanh là Minh Đế Trường Tử, thân phận tôn quý, hắn tự mình ra cửa nghênh đón, tỏ ra nhất mực coi trọng hai người bọn hắn, n Dạ Ly cũng không nói gì thêm khẽ gật đầu, sau đó nắm chặt tay Phượng Khinh Vũ đưa theo, theo Tông Chính Vân Thanh sải bước đi vào.
Bước vào trang môn liền thấy một cỗ mùi thơm lạ lùng xông vào mũi, sau đó đập vào mắt chính là một Ngũ Thải Tân Phân thế giới (****) . Trang viên này rất lớn, bên trong có rất nhiều Kỳ Hoa Dị Thảo, vàng , hồng phấn, đen, lam, tím . . . . . . Còn có vô số loại bươm bướm muôn sắc màu trong vườn hoa dập dờn như đang nhảy múa, đúng như Nhân Gian Tiên Cảnh .
**** tức là cảnh tượng có nhiều màu sắc sặc sỡ. Cụm từ của tác giả mình không đổi
Phượng Khinh Vũ trông thấy mà đến ngây người.
"Nàng thích sao?" n Dạ Ly giọng nói tràn đầy tà mị ghé sát tai nàng lên tiếng, khí nóng từ miệng hắn phả ra làm lỗ tai cùng khuôn mặt nàng ngứa một chút.
Phượng Khinh Vũ xoay đầu lại, vừa vặn rơi vào tròng mắt thâm u như biển mê hoặc dị thường của hắn, nàng mỉm cười gật đầu. Cảnh đẹp như vậy ai không thích đây? Ở kiếp trước, nàng có đi vườn bươm bướm cùng không thể thấy nhiều bươm buớm đủ loại màu sắc đẹp như vậy!
"Ngày mai ta tặng cho nàng!" n Dạ Ly nhàn nhạt nói.
Phượng Khinh Vũ nghe vậy không khỏi nhìn về phía n Dạ Ly, chẳng lẽ hắn nghĩ mua tòa trang viên này hay sao?
"Lệ Vương Điện hạ!" n Dạ Ly quay đầu lại đối với Tông Chính Vân Thanh bên cạnh mà nói, "Xin thay ta dẫn tiến chủ nhân nơi này!"
" n huynh, không phải là ta không muốn, thực là chỗ này chủ nhân vô cùng thần bí, đến nay ta cũng chưa từng gặp qua hắn." Tông Chính Vân Thanh thay đổi xưng hô, nhất thời có vẻ thân cận rất nhiều.
n Dạ Ly lại nhíu nhíu mày, không nói gì thêm.
Tòa Hồ Điệp trang viên chiếm diện tích cực kỳ rộng lớn, ba người xuyên qua một đầu hành lang dài, liền có thị nhân dẫn họ tới một nhã gian (*). Trong gian phòng trang nhã đã bày xong rượu và đồ nhắm, xanh xao phong phú, món ăn phong phú.
(*) một gian phòng tao nhã, sang trọng
Buổi đấu giá đã định thời điểm cử hành vào buổi chiều, cho nên n Dạ Ly mới đồng ý cùng Phượng Khinh Vũ tới dự Tông Chính Vân Thanh tư yến, cũng để tiện xem chủ trang viên bán thuốc gì trong hồ lô.
Ba người theo vị trí chủ khách ngồi xuống, Tông Chính Vân Thanh sai thị tỳ châm rượu thượng hạng, nâng chén: "Bổn vương kính Phượng tiểu thư cùng Chiến Vương một ly! Cám ơn hai vị nể mặt ta đến đây!" Dứt lời, uống một hơi cạn sạch.
Phượng Khinh Vũ thấy n Dạ Ly bất động, thần sắc không tốt, liền dùng chân nhẹ nhàng khều khều hắn, phóng một ánh nhìn tới phía hắn, sau đó giơ chén lên quơ quơ, nói: "Lệ Vương Điện hạ thật là quá khách khí, có thể được Lệ Vương mời, là may mắn của Khinh Vũ!"
Dứt lời, uống một hơi cạn sạch.
n Dạ Ly nhàn nhạt nhấp một ngụm, lại đem ly rượu để trên bàn, mở to mắt, vẻ mặt buồn bực.
Tông Chính Vân Thanh muốn tìm chút lời nói mà nói, Phượng Khinh Vũ ứng hòa mấy câu, đành chuyên chú ăn, nhất thời trong bữa tiệc trở nên khác thường trầm mặc.
"Vũ nhi, ăn miếng ức gà này đi! Rất mềm đấy!" n Dạ Ly ánh mắt thủy chung ngưng lại trên khuôn mặt Phượng Khinh Vũ, thanh âm nhẹ đến nỗi khiến người ta không thể liên hệ cùng một Chiến Vương khát máu hút máu thiếu nữ đêm trăng tròn."Cám ơn chàng!" Phượng Khinh Vũ nhìn n Dạ Ly khẽ mỉm cười, gắp lên miếng ức gà hắn bỏ vào trong chén của mình, cắn một cái, chỉ cảm thấy thịt vào mồm trơn mềm, thực là mỹ vị.
Phượng Khinh Vũ ngũ quan tinh xảo, da thịt như ngọc, nụ cười vừa rồi tăng thêm vạn phần quyến rũ, Tông Chính Vân Thanh trong nháy mắt thấy phải ngây người, thức ăn đang kẹp trên đũa rơi xuống cũng không phát giác gì.
n Dạ Ly thật sâu nhíu nhíu mày, không nhịn nổi một chưởng vỗ đánh vào trên mặt bàn, đĩa bát chấn động va vào nhau leng keng, các món canh văng nước khắp nơi, Tông Chính Vân Thanh đang chìm đắm trong cơn si mê chưa kịp phản ứng, bị nước canh văng tung tóe ướt sạch y phục trước ngực.
Hắn đứng bật dậy, đã có bộc m thị phía trước thay hắn lau lau y phục.
Tông Chính Vân Thanh tức giận hướng tên đầu sỏ gây chuyện là n Dạ Ly định tính sổ, lại phát hiện n Dạ Ly đang lạnh lùng nhìn mình chằm chằm, ỉmắt cơ hồ ánh lên tia mỉa mai khinh bỉ, không đợi hắn chất vấn, n Dạ Ly đã nhẹ nhàng lên tiếng: "Một con ruồi thật to a!"
Hành động thất lễ vừa rồi n Dạ Ly lại nói thành đập con ruồi, Hồ Điệp sơn trang nhã gian tinh khiết vô cùng, căn bản là không thể có con ruồi con muỗi, n Dạ Ly nói như vậy, rõ ràng chính là đem Tông Chính Vân Thanh so sánh với con ruồi.
Tông Chính Vân Thanh gương mặt tuấn tú trướng hồng gân xanh nổi lên, trong lòng lửa giận lên cao. Không nghĩ tới ân đêm cách nơi này người như thế hẹp hòi, hắn chỉ chỉ là nhìn nhiều Phượng Khinh Vũ hai mắt mà thôi, hắn liền làm ra như thế bất kính hành động.
Tông Chính Vân Thanh môi run run, đang định quát mắng, người hầu một bên vội vàng nhẹ kéo ống tay áo của hắn, nhỏ giọng nói: "Vương Gia, y phục dơ rồi, để nô tỳ thay cho người!"
Tông Chính Vân Thanh nhớ tới lời Mạnh quý phi trước khi hắn đi đã dặn dò, lời thô tục vừa trực thoát ra đành ngậm miệng nhất quyết nuốt xuống, khóe miệng nâng lên cứng ngắc, to giọng quát: "Các ngươi còn đứng đó làm gì, còn không mau mau đổi một bàn món ăn khác!"
Thức ăn trên bàn rất nhanh bị đem đổi, nhưng ba người họ đã không còn hứng thú ăn uống chút gì. Tông Chính Vân Thanh đem món đồ Mạnh quý phi chuẩn bị giao cho n Dạ Ly, rồi vội vã cáo từ rời đi.
Đi ra ngoài cửa tay Tông Chính Vân Thanh đã nắm chặt thành hai quả đấm, lạnh lùng thầm nói: " n Dạ Ly, chờ Bổn vương nắm đại quyền, nhất định báo nỗi nhục ngày hôm nay!"
. . . . . .
Buổi chiều rất nhanh đã tới.
n Dạ Ly cùng Phượng Khinh Vũ đi tới phòng đấu giá của Hồ Điệp sơn trang, phòng đấu giá được xây ở Hồ Điệp vườn phía bên phải trên lầu hai, là một gian trong phòng rộng lớn, trong phòng để rất nhiều bàn ghế, ngay chính có một bàn cao, có thể hình dung nó tương đương với bàn đấu giá hiện đại. Trên bàn để một thanh tiểu đồng chủy.
Thời điểm hai người đi tới nơi, trong hành lang đã ngồi đầy người.
"A Ly, thật là nhân sinh hà xứ bất tương phùng (**) a!" Người tới bắt chuyện chính là Khúc Điệp Y, nàng giờ phút này đeo một cái khăn che ngang mặt, tròng mắt sáng trong, nhìn n Dạ Ly như thể giữa hai người họ chưa từng xảy ra bất cứ chuyện gì vậy.
(**) đại loại như “đời người không cầu mà gặp”
n Dạ Ly khẽ cau mày, cũng không để ý nàng, kéo tay Phượng Khinh Vũ lôi đi, hướng thẳng tới chỗ trống bên trái ngồi xuống.
Lúc này, tự sau màn che trong đài một người trung niên nam tử đi ra, nam tử nàyăn vận một bộ cát áo, đôi chân dài không che đậy, nam tử này gương mặt vuông vức, nhất phái nho nhã.
"Buổi đấu giá bây giờ bắt đầu!"
Bùm ... một tiếng , trung niên nam tử đem đồng chùy nện xuống, buổi đấu giá liền tuyên bố bắt đầu.
Trước bàn đấu giá lần lượt đưa ra toàn là cổ đổng ngọc khí (***), n Dạ Ly tỏ ra một chút hứng thú cũng chẳng có, cứ như thế một canh giờ trôi qua, hắn đều ngồi đây cùng Phượng Khinh Vũ bàn luận xôn xao, khóe miệng cong cong, tròng mắt tươi cười.
(***) ngọc cổ
Nhìn n Dạ Ly như thế, Khúc Điệp Y chưa từng thấy qua bao giờ, xuyên qua đám người nàng nhìn toàn bộ một màn này, trong lòng phát buồn chán. Mười ngón tay nàng nắm chặt thành quyền, móng tay hãm sâu vào trong thịt, nhưng không cảm thấy đau đớn chút nào.
Cảm thấy ánh mắt sáng quắc của Khúc Điệp Y dán chặt vào người mình, Phượng Khinh Vũ khẽ ngẩng đầu lên, dùng dư quang nơi khóe mắt liếc nàng một cái, đôi môi nâng lên một nụ cười, rồi lại tiếp cúi xuống cùng n Dạ Ly nói chuyện.
"A Ly, chàng rốt cuộc đang đợi gì ở đây chứ?" Phượng Khinh Vũ ánh mắt dịu dàng nhìn n Dạ Ly, nàng biết n Dạ Ly đã lặn lội tới tận đây quyết không trở về tay không, nhưng nàng không hiểu vì sao buổi đấu giá đã tiến hành lâu như vậy, hắn một thứ cũng không buồn liếc qua. Chẳng lẽ là biết Khúc Điệp Y cũng ở nơi đây, muốn ở chỗ này đối phó nàng?
"Lập tức nàng sẽ thấy thôi! Chờ một chút đi!" n Dạ Ly cười thần bí, như cố ý thắt cho nút càng thêm chặt.
Ân Dạ Ly lời nói vừa dứt, liền nghe trung niên nhân kia nói: "Hôm nay vật phẩm đấu giá cuối cùng, chính là rễ cây thiên niên mặc liên (****), khởi giá năm trăm lượng hoàng kim! Kêu giá lần thứ nhất năm trăm lượng hoàng kim!"
(****) rễ sen đen ngàn năm
Nam tử trung niên dứt lời, cho người mở ra một chiếc hộp gỗ đàn hương tinh xảo. Hắn nhẹ nhàng đem nắp hộp mở ra, lập tức khắp căn phòng rộ lên tiếng ồn ào.
Chỉ thấy một đóa hoa sen chừng cỡ miệng bá lẳng lặng nằm ở trong hộp, màu đen như mực, có sáu phiến cánh hoa nhụy hoa cũng cùng một màu đen, kỳ dị nhất chính là, mỗi cánh hoa đều lóe ra một tia sáng vô cùng kỳ dị.
Phượng Khinh Vũ vừa mới nghe trung niên nam tử kêu lên thiên niên mặc liên, mắt nhìn chăm chăm không chớp, rồi vui mừng nhìn về phía n Dạ Ly, bàn tay đang nắm tay n Dạ Ly kìm lòng không được nắm càng chặt hơn.
n Dạ Ly biết nàng đang là vì mình cao hứng, không khỏi cười một tiếng.
"Ta xuất ra sáu trăm lượng hoàng kim!" Lập tức liền có người giơ lên bảng hiệu, bắt đầu đấu giá.
"Ta xuất ra 650 lượng hoàng kim!" Lại có người giơ lên bảng hiệu.
"Bảy trăm lượng hoàng kim!"
"750 hai!"
. . . . . .
"Một ngàn lượng!" n Dạ Ly nhàn nhạt nhấc bàn tay cầm bảng hiệu, nhất phái lạnh nhạt, giống như cái giá kêu lên không là một ngàn lượng hoàng kim, mà chỉ là một ngàn miếng tiền đồng .
"1500 hai!" Lần này lại là một giọng nữ thanh thúy, lời của nàng vừa phát ra, mọi người liền ồn ào, không hẹn mà cùng quay lại nhìn nàng.. Kêu lên cái giá vừa rồi chính là Khúc Điệp Y, chỉ thấy nàng hướng vai n Dạ Ly nhìn, khóe miệng thoáng ánh lên giễu cợt.
"Hai ngàn lượng!" n đêm cách lần nữa nhàn nhạt nói.
Những người còn lại thấy hai người như thế yết giá, cũng im lặng không lên tiếng nữa. Trong sân chỉ còn lại n Dạ Ly cùng Khúc Điệp Y ra giá.
. . . . . .
Khi n Dạ Ly kêu tới một vạn lượng hoàng kim thì một người áo xanh đột nhiên xuất hiện bên cạnh Khúc Điệp Y, cúi đầu hướng nàng bẩm báo cái gì đó. Sau đó Khúc Điệp Y dường như bỏ lỡ đấu giá.
"Một vạn lượng lần đầu tiên!"
"Một vạn lượng lần thứ hai!"
Nam tử trung niên dứt lời, cố ý dừng một chút, nhìn chung quanh kết quả giữ mọi người, ánh mắt quét qua dừng lại trên người Khúc Điệp Y nửa giây, tựa hồ là đang đợi nàng tăng giá nữa. Nhưng Khúc Điệp Y đang chuyên tâm nghe người áo xanh nói chuyện, cũng không làm ra bộ muốn tăng giá. Nam tử trung niên chỉ đành phải nói: "Một vạn lượng lần thứ ba!"
"Đồng ý!" Dứt lời, cầm trong tay tiểu đồng chùy hướng trên bàn một đập.
Khi trung niên nam tử nện tiểu đồng chùy xuống, Khúc Điệp Y lúc này làm như mới tỉnh ngộ ngẩng đầu nhìn về phía trên đài, trong con ngươi để lộ ra ý vô cùng hối tiếc, đảo ánh mắt thù hận nhìn về phía n Dạ Ly đang hả hê.
Phượng Khinh Vũ nhẹ nâng khóe miệng nhìn n Dạ Ly một cái, lại ngưng ngưng phóng tia hận ý về phía Khúc Điệp Y, mặc dù nàng ta cùng n Dạ Ly gặp được thiên niên mặc lien mà cao hứng ra giá, nhưng không hiểu sao nàng cảm thấy người áo xanh kia tới thật trùng hợp, tựa hồ là cố ý an bài.
"Xin vị khách quan kia đến phía đài, tiền trao cháo múc!" Nam tử trung niên nhìn về phía n Dạ Ly, ôn hòa mà cười nói.
n Dạ Ly trong lúc mọi người nhìn chăm chú dắt tay Phượng Khinh Vũ tránh ra, sau đó đi làm giao tiếp nghi thức.
Tận đến khi n Dạ Ly cùng Phượng Khinh Vũ ngồi vào xe ngựa rời đi, Phượng Khinh Vũ mới nói ra sự nghi ngờ của mình: "A Ly, ta thế nào cảm giác rễ cây thiên niên mặc lien này tới quá dễ dàng! Còn nữa Khúc Điệp Y tựa hồ là cố ý nâng cao giá tiền, lại cố ý để cho chàng thắng đấu giá lần này!"
"Chẳng lẽ thiên niên mặc liên này là giả hay sao?" Phượng Khinh Vũ đôi lông mày nhíu lại, vì phỏng đoán của mình trong lòng cảm thấy vô cùng kinh hoàng.
n Dạ Ly nhìn vào tròng mắt trợn to của Phượng Khinh Vũ nhếch môi cười, khen: "Vũ nhi nhà ta thật thông minh!"
Dứt lời, đem món đồ giá trị một vạn lượng hoàng kim thiên niên mặc liên không chút nào thương tiếc nhét vào dưới chân.
"Chàng, chàng đã sớm biết là giả , vậy tại sao còn phải. . . . . ." Nói tới chỗ này, Phượng Khinh Vũ tựa hồ là đã mang máng hiểu ra điều gì đó, nói, "Chàng là vì mê hoặc Khúc Điệp Y, để cho nàng nghĩ rằng chàng đã thực sự bị lừa phỉnh hay sao?"
n Dạ Ly gật đầu cười, tay chậm rãi đan vào nhánh tóc đen nhánh của Phượng Khinh Vũ, "Vũ nhi quả là biết lòng ta!"
Phượng Khinh Vũ trầm ngâm một chút, ánh mắt tinh nhanh nhìn n Dạ Ly: "Ta còn có chỗ chưa chưa hiểu!"
n Dạ Ly đương nhiên biết Phượng Khinh Vũ thắc mắc điều gì, hắn nhẹ giọng giải thích: "Vũ nhi có phải muốn hỏi, ta vì sao phải làm cái việc mê hoặc Khúc Điệp Y, làm như vậy có ích lợi gì, đúng không?"
Phượng Khinh Vũ vội vàng gật đầu, nàng chính là nghĩ như vậy.
"Bởi vì Khúc Điệp Y biết ta cũng cần thiên niên mặc liên, cho nên đêm hôm qua đã lẻn vảo Hồ Điệp sơn trang, đánh cắp thiên niên mặc liên đích thực, mà đem rễ cây giả này thế vào!"
Thấy Phượng Khinh Vũ tập trung tinh thần nghe hắn giải thích, n Dạ Ly liền tiếp tục nói: "Thật ra thì bá phụ đã sớm do thám biết được vị trí của thiên niên mặc liên, cũng đã thông báo trước cho ta, ta đã làm vài động tác nho nhỏ với rễ thiên niên mặc lien thật rồi. Vì để cho Khúc Điệp Y yên lòng sử dụng cây thiên niên mặc liên kia, cho nên ta mới cùng với nàng diễn tuồng vui này!"
Phượng Khinh Vũ u mê gật gật đầu, cái hiểu cái không.
"Vũ nhi nàng cứ trở về trước đi, ta phải vào bẩm báo với hoàng thượng chút chuyện!" Kế hoạch đang thuận lợi theo ý hắn mà tiến hành, hôm nay còn có Lan Tâm đích thực là Mạc Bắc công chúa, không phiền tới hắn mất công ngụy tạo ra một người.
"Tốt!" Phượng Khinh Vũ tin tưởng n Dạ Ly từ trước tới giờ đều rất biết chừng mực làm việc gì cũng tính toán kỹ lưỡng từ trước, liền theo xe ngựa về Chiến Vương phủ trước.
n Dạ Ly xuống xe ngựa, thân hình nhất thiểm, biến mất trong bóng đêm.
. . . . . .
Trong dịch quán.
Khúc Điệp Y nhìn trong tay cây thiên niên mặc liên kia, tưởng tượng cảnh n Dạ Ly ăn phải thiên niên mặc lien giả, trúng độc mất trí nhớ, không khỏi lộ ra nụ cười hả hê.
"Đi, này đem đóa sen này nấu canh cho ta!" Nàng lạnh giọng phân phó tỳ nữ.
Tỳ nữ vội vàng nhận lấy, đích thân đi xuống phòng bếp nấu canh, rất nhanh đóa sen ngàn năm đã bị hầm cho mềm thành thể lỏng.
Khúc Điệp Y nhận lấy chén canh, thổi thổi, từ từ uống xong.
. . . . . .
Trước hoàng cung có rất nhiều dịch quán ven đường.
Một chiếc ngự liễn rộng rãi hào hoa đang tiến đi đến, ngự liễn hậu, theo sát chính là xe ngựa của Ân Dạ Ly cùng Phượng Khinh Vũ.