Xe ngựa màu đen đặc chế của Chiến Vương phủ chậm rãi di chuyển trên đường cái kinh đô, cách Thanh Ỷ các càng ngày càng xa.
Lan Tâm được an bài ở trong xe ngựa phía sau, chiếc xe ngựa này liền chỉ có hai người Ân Dạ Ly cùng Phượng Khinh Vũ.
Trên suốt đường đi, hai người cũng không có nói chuyện. ánh mắt Ân Dạ Ly nóng rực lặng lẽ chăm chú nhìn Phượng Khinh Vũ, thần sắc đáy mắt biến ảo, môi mím chặt.
Phượng Khinh Vũ coi như cúi đầu thấp, cũng có thể cảm thấy ánh mắt Ân Dạ Ly nóng rực cơ hồ muốn đem nàng xuyên thủng. Bên trong buồng xe không khí có chút quỷ dị, nàng nhíu nhíu mày, ngẩng đầu nhìn Ân Dạ Ly chuẩn bị đánh vỡ sự yên tĩnh làm cho người hít thở không thông, cũng đang chống lại trong con ngươi mê ly mang một ít bi thương của Ân Dạ Ly, giật mình, không biết nên nói gì.
Hồi lâu, Ân Dạ Ly rốt cuộc nói: "Vũ nhi, về sau chỉ cho phép nhìn ta, biết không?"
Phượng Khinh Vũ đối với Tông Chính Vô Song cười nói ríu rít; đối với nam tử quý khí thần bí thì ánh mắt quái dị; khiến Ân Dạ Ly sinh ra một cảm giác lo lắng bất an. Tông Chính Vô Song yêu nghiệt diễm lệ, so với nữ nhân có hơn không kém; mà nam tử thần bí mặc dù gương mặt bình thường, lại có khí thế rất lớn, huống chi nam tử thần bí rõ ràng là mang mặt nạ da người, như vậy có lẽ sau lớp mặt nạ là một khuôn mặt tuyệt vời vô củng thích hợp với quý khí trên người.
Mà xem xét lại mình, nếu không có trận biến cố mười bảy năm trước kia, hắn tuyệt đối vô cùng có tự tin, nhưng là bây giờ. . . . . .
Phượng Khinh Vũ khẽ cau mày, giật giật môi, rồi lại không đành lòng nói ra lời nói khiến Ân Dạ Ly thương tâm. Vì thay đổi Ân Dạ Ly đây thuộc loại "Biến thái" bá đạo, nàng quyết định phải chỉnh sửa tư tưởng cho hắn, vì vậy nàng bắt đầu ngữ trọng tâm trường (1) nói: "Vương Gia, thật ra thì giữa nam và nữ cũng không phải là chỉ có tình yêu, còn có thể có hữu tình cùng tình thân , ừ, ở thời đại chúng ta kia, nam nhân và nữ nhân có thể trở thành bằng hữu rất thân thiết, thậm chí có những chuyện không thể nói rõ với lão công, cũng có thể nói cùng lam nhan tri kỷ. . . . . ."
"Lão công? Lam nhan tri kỷ?"
"Ách, lão công chính là tướng công phu quân trong miệng các ngươi, còn lam nhan tri kỷ chính là bằng hữu tốt là nam giới của phái nữ, mà phái nam cũng có bằng hữu tốt là nữ giới gọi là hồng nhan tri kỷ, lam nhan tri kỷ cùng hồng nhan tri kỷ cũng không có liên quan đến tình yêu ."
"Không cho, ta không cho phép!" Ân Dạ Ly nghe được Phượng Khinh Vũ một phen ngôn luận, trong đáy lòng cảm thấy sợ, "Vũ nhi, ta cuộc đời này chỉ biết có một nữ nhân là nàng, bất luận là nương tử hay là cái hồng nhan tri kỷ gì, đều chỉ sẽ là nàng!"
Phượng Khinh Vũ cau mày, nàng biết muốn cho Ân Dạ Ly tiếp thu tư tưởng của mấy ngàn mấy vạn năm sau trong lúc này, đó là tuyệt đối không có khả năng , chỉ có tiến hành theo chất lượng, nhưng là, trong lòng nàng lại có một loại cảm xúc không nói ra được, làm nàng bật thốt lên: "Này Nguyệt nhi đâu rồi, Nguyệt nhi là cái gì?"
"Nguyệt nhi không phải là nàng sao?" Ân Dạ Ly không hiểu Phượng Khinh Vũ tại sao luôn vướng bận với cái vấn đề này, theo ý hắn Phượng Khinh Vũ chính là Nguyệt nhi, Nguyệt nhi chính là Phượng Khinh Vũ không có gì khác nhau. Nếu thật phải nói khác biệt, chính là dung mạo hai người không giống nhau, tính tình cũng có một chút không giống nhau, nhưng đều cùng một linh hồn a!
"Ân Dạ Ly, ngươi rốt cuộc có hiểu hay không, ta không phải Nguyệt nhi, ta cũng vậy không cần làm thế thân Nguyệt nhi!" Những lời này Phượng Khinh Vũ đã sớm muốn nói rồi, chỉ là không muốn nói thẳng làm tổn thương Ân Dạ Ly, còn khiến mình rối rắm.
"Thế thân? Vũ nhi, tại sao nàng nói như vậy? Nàng và Nguyệt nhi căn bản là một người, tại sao lại là thế thân?"
"Dừng xe, dừng xe!" Phượng Khinh Vũ vừa vén rèm, vừa lớn tiếng nói.
Phu xe vội vàng ngừng xe lại, Phượng Khinh Vũ liền nhảy xuống xe ngựa, sau đó xoay người nhìn Ân Dạ Ly vén rèm muốn đuổi theo tới, nói: "Ân Dạ Ly, ngươi nếu vẫn không hiểu cái vấn đề này, liền không cần tới tìm ta nữa!"
Dứt lời, rời đi chỉ để lại cho Ân Dạ Ly một bóng ảnh mờ nhạt.
Ân Dạ Ly nhìn bóng lưng Phượng Khinh Vũ có chút ngẩn ngơ.
Cho đến khi xe ngựa tiến vào Chiến Vương phủ, chân mày Ân Dạ Ly như cũ vẫn nhíu chặt, bên tai cũng đang hồi tưởng từng lời nói của Phượng Khinh Vũ.
Nàng không cần làm thế thân, không cần làm thế thân Nguyệt nhi?
"Vương Gia, Vương Gia?" Mạc Ngôn thấy Ân Dạ Ly lâu không xuống xe, không khỏi đến gần cửa sổ xe khẽ gọi.
Ân Dạ Ly thở dài một hơi, lúc này mới thu hồi tâm thần, vén rèm nhảy xuống xe ngựa, trực tiếp hướng Lãm Nguyệt Lâu đi tới.
Mạc Ngôn vội vàng bước nhanh đuổi theo, trên mặt luôn không có biểu tình gì lại thoáng qua một tia lo lắng. Hắn bên Ân Dạ Ly nhiều năm, biết thời điểm Ân Dạ Ly không vui vẻ nhất cùng nhớ nhung Nguyệt nhi mới có thể đến Lãm Nguyệt Lâu, xem ra câu nói của Phượng gia tiểu thư kia quả thật làm tổn thương Vương Gia rồi.
Mạc Ngôn đang suy ngẫm, không kịp đề phòng Ân Dạ Ly đột nhiên dừng bước, hắn cùng phải thắng gấp, thiếu chút nữa đụng vào sau lưng Ân Dạ Ly.
"A Ngôn, ngươi nói, lòng của nữ nhân là thế nào?"
Một câu hỏi, làm Mạc Ngôn không giải thích được. Mạc Ngôn đờ người ra trong nháy mắt, lúc này mới ấp úng nói: "Ta, ta. . . . . ."
Ân Dạ Ly lời vừa ra khỏi miệng liền thở dài, thì thầm: "Ta hỏi ngươi làm cái gì, làm sao ngươi sẽ biết?" Mạc Ngôn từ nhỏ đi theo hắn, đã gặp vô số nữ nhân, chân chính tiếp xúc qua nữ nhân đã có thể đếm được trên đầu ngón tay rồi, huống chi Mạc Ngôn lại mang bộ mặt băng lạnh, như thế nào lại hiểu được lòng của nữ nhân.
Ân Dạ Ly xoay người đi về phía trước, Mạc Ngôn vội đuổi theo, nói: "Vương Gia, ta không biết, cũng không chứng tỏ là người khác không biết a!"
"Hả?" Ân Dạ Ly dừng chân, quay đầu lại.
Mạc Ngôn vội vàng nói: "Vương Gia nếu muốn biết, tìm nữ nhân tới hỏi là được rồi a!"
Đúng vậy! Nữ nhân sẽ hiểu rõ nhất chuyện của nữ nhân!
Ân Dạ Ly nhất thời mừng rỡ, vội vàng phân phó Mạc Ngôn: "Vội vàng tìm nữ nhân tới!"
"Ách, trong Vương Gia Phủ không có nữ nhân, ngay cả nữ bộc cũng không có a!" Đây chính là quy định hết sức đặc biệt của Chiến Vương phủ.
Ân Dạ Ly chợt hiểu, hắn thế nào lại quên: "Lập tức đi bên ngoài tìm nữ nhân tới, Bổn vương muốn hỏi nàng."
"Dạ!" Mạc Ngôn biến mất như một làn khói, xuất phủ đi, nhưng vừa ra phủ hắn liền đau khổ, nữ nhân trên đường cái đều là suy nghĩ hạn hep, ai có thể bảo đảm họ có thể trả lời vấn đề của Chiến Vương đây!
Mạc Ngôn bâng quơ đi ở trên đường cái, không có chú ý liền đi tới trước cửa Túy Hồng lâu.
"Đại gia, đi vào uống một chén a! Cô nương trong lầu của chúng ta đều là nhất đẳng a! Đảm bảo người đến một lần liền muốn đến lần sau. . . . . ."
Một kỹ nữ đánh phấn dày cộm trên tay phất phơ khăn nhỏ ra vẻ quyến rũ chào mời, Mạc Ngôn là đứng đầu Tử Y Vệ, thế nào chịu bị người khác dễ dàng tiếp cần. Kỹ nữ này mới vừa đến gần hắn, liền bị hắn tự nhiên tán phát cương khí đẩy té xuống đất, gào khóc kêu lên.
Mạc Ngôn mắt sáng loáng, vươn tay kéo kỹ nữ mới bị té xuống đất kia, giọng lạnh lùng: "Ngươi mới vừa nói cái gì? Lặp lại lần nữa."
"Ta, ta. . . . . ." Kỹ nữ này sớm bị dọa sợ, thân thể run rẩy, nửa ngày không nói nổi một câu.
"Các cô nương trong lâu có thể hiểu rõ chuyện của nữ nhân phải không?"
Kỹ nữ này còn đắm chìm trong sợ hãi, bị Mạc Ngôn xách cổ áo lên, giật mình, liền chỉ còn mờ mịt gật đầu.
Kết quả là, Mạc Ngôn dẫn cô nương Phỉ Thúy của Túy Hồng lâu trở về Chiến Vương phủ.
Kết quả là, Chiến Vương Ân Dạ Ly cùng Phượng gia tiểu thư Khinh Vũ cãi vả xong, phẫn nộ mà đi chơi kỹ nữ. Chuyện này lập tức nhanh như tên bắn, lan truyền khắp ngỏ hẽm kinh đô.
(1): ngữ trọng tâm trường: lời nói thành khẩn, tình ý sâu xa