Thân thể của Ân Dạ Ly đã đứng im rồi
Lúc này làm sao hắn có thể rời đi!
Nếu lúc này hắn rời khỏi, Phượng Khinh Vũ nhất định sẽ chết
Hắn là người lãnh tâm, cho tới bây giờ đều không để ý đến bất kì ai hay bất kì chuyện gì. Trừ Nguyệt nhi, bước chân của hắn chưa bao giờ vì nữ nhi nào mà dừng lại. Thế nhưng, giờ khắc này, tim của hắn đang mâu thuẫn, thân thể của hắn lựa chọn lưu lại.
Dưới mặt nạ, đôi mắt thâm thúy như biển, nhìn khuôn mặt đã tím bầm của hắn, tim của hắn giật mình. Ánh mắt xẹt qua môi tím thẫm của Phượng Khinh Vũ, hắn theo bản năng mấp máy môi, cảm giác ngọt ngào ban nãy tựa hồ còn sót lại, cảm giác mê ly như vậy, quen thuộc đến như vậy
Là Nguyệt nhi, ngươi là Nguyệt nhi có đúng hay không?
Ân Dạ Ly vội vàng chạy qua, đem nàng ôm vào trong ngực, thanh âm mang theo chút run rẩy, chút chờ mong : “ Nguyệt nhi, nàng là Nguyệt nhi của ta phải không?”
Phượng Khinh Vũ chính là Nguyệt nhi, hắn không có phản bội Nguyệt nhi, cũng không làm trái lời thề ban đầu với nàng!

Đáng tiếc, Phượng Khinh Vũ đang bị Can Trường mị dược hành hạ, căn bản không đáp lại hắn.
Khuôn mặt nhỏ nhắn cùng với ngực trắng nõn giờ phút này đã tím bầm, gần như trong suốt. Ân Dạ Ly hoảng hốt, chùy thủ giơ lên, ngân quang chợt lóe, kiếm rạch vào cổ tay hắn. Một tay hắn nắm cằm của Phượng Khinh Vũ, làm cho nàng há mồm. tay kia nâng lên, đem máu của mình nhỏ vào miệng nàng
Máu tươi từng giọt chảy vào trong miệng của Phượng Khinh Vũ, cho đến khi màu tím trên da thịt nàng dần dần tản ra, mờ dần rồi mất hết. Da thịt cũng dần dần khôi phục
Ân Dạ Ly lúc nhỏ được ăn bách thảo. Cho nên bách độc bất xâm, máu của hắn trở thành một dược liệu quý, có thể giải độc công hiệu
“Uhm…” Phượng Khinh Vũ khẽ rên một tiếng, lông mi nhẹ nhàng rung động
Thần kinh căng thẳng của Ân Dạ Ly cũng nhẹ nhàng buông xuống
“Chiến Vương! ? Ta. . . . . .”
Đập vào mắt nàng là khuôn mặt phóng đại của Ân Dạ Ly, Phượng Khinh Vũ lúc này mới giật mình, tại sao nàng lại nằm trong ngực của Chiến vương, nhất thời quýnh lên, giùng giằng muốn rời khỏi ngực của hắn
Ân Dạ Ly chạm phải con ngươi đen nhánh của nàng, trong nháy mắt như có dòng điện chạy qua. Nhanh chóng thu tay lại
Đông! Ân Dạ Ly đột nhiên thu tay, khiến cho thân thể của Phượng Khinh Vũ vừa mới được giải độc, vô lực ngã nhào xuống giường, đầu đập lên gối sứ, đau đến nàng cau mày a!
“ Này, trước khi ngươi buông tay có thể nói trước một tiếng hay không?!”
Trong mắt Ân Dạ Ly dị quang chợt lóe, mới vừa rồi thấy nàng đột nhiên tỉnh lại, hai người lại trong tư thế mập mờ, tay chân hắn luống cuống cả lên, phản xạ buông tay, không nghĩ tới nàng sẽ đập đầu lên gối sứ. Vốn định bước lên xem sao, nhưng lúc này nghe tiếng nàng oán trách khí lực thập phần, chân chuẩn bị nâng lên cũng chậm rãi hạ xuống
“Tay của ngươi?”
Phượng Khinh Vũ từ trên giường ngồi dậy, đầu tiên liền nhìn thấy cổ tay bị thương của Ân Dạ Ly. Vết thương ở tay cũng không được xử lý đàng hoàng, máu tươi theo cổ tay trắng nõn nhỏ giọt xuống mặt đất tạo thành đóa hoa đào diễm lệ
Ân Dạ Ly nhìn cổ tay của mình. Phượng Khinh đã đứng dậy, đến bên cạnh hắn. Một tay nâng cổ tay của hắn. Ân Dạ Ly muốn giãy ra, nhưng lại bị nàng nắm chặt, bởi vì nàng đang giúp hắn xử lý vết thương
“Đừng động!” Phượng Khinh Vũ không có ngẩng đầu, chuyên chú xử lý vết thương.

Ân Dạ Ly nhìn mái tóc đen nhánh của Phượng Khinh Vũ, tâm trước giờ luôn luôn lạnh lùng, lại vì người con gái trước mắt mà nhảy lên một cái. Bộ dạng nàng băng bó vết thương rất dịu dàng, nghiêm túc, giống như… Trong nháy mắt khuôn mặt đen như đáy nồi của Phượng Khinh Vũ lại biến thành khuôn mặt trắng nõn, xinh đẹp của Nguyệt nhi
“Tốt rồi!” Trong lúc Ân Dạ Ly đang đờ đẫn, Phượng Khinh Vũ đã băng xong vết thương, nâng khuôn mặt nhỏ nhắn lên, trên mặt là nụ cười sáng ngời
Ân Dạ Ly thu lại tâm thần, liếc nhìn nàng một cái thật sâu, đột nhiên nói : “ Cho ta xem lưng của ngươi”
A!
Phượng Khinh Vũ ngẩn ra, hai tay ý thức níu giữ làn váy, lúc này mới phát giác, trước ngực lộ ra cảnh xuân, khuôn mặt không khỏi nóng lên
“ Cho ta xem lưng của ngươi” Phượng Khinh Vũ lùi một bước, hắn lại tiến một bước, giọng nói mang theo tia chờ mong
Phượng Khinh Vũ nhất thời ngây người, nếu như câu đầu nàng còn có thể làm bộ không nghe, nhưng câu thứ hai, nàng không có biện pháp nào khác. Ân Dạ Ly muốn làm gì?. Hắn dám nói muốn xem lưng của nàng?. Chẳng lẽ hắn nảy sinh ý tưởng gì không nên có với nàng sao?
“ Ta chỉ muốn nhìn lưng ngươi một chút”
Ta chỉ muốn biết ngươi có phải Nguyệt nhi hay không?. Tựa hồ nhìn thấu kinh hoảng trong lòng Phượng Khinh Vũ, Ân Dạ Ly đè nén thanh âm thật thấp
Phượng Khinh Vũ cảm thấy mình thật sự nghĩ quá nhiều rồi. Ân Dạ Ly hắn muốn loại phụ nữ nào lại không có, làm sao có thể xem trọng nữ tử xấu như nàng. Chỉ là tại sao hắn lại muốn nhìn lưng của nàng. Mặc dù nàng không quan tâm người đời đồn thổi như thế nào, nhưng nàng cũng không phải người tùy tiện
“ Ta hiểu yêu cầu của mình rất quá đáng, nhưng, ngươi hãy nể tình ta đã cứu ngươi 2 lần”
Đây là yêu cầu báo ân của hắn sao? Ta lại không cầu xin ngươi cứu ta a!
Đầu nàng nhất thời hơi chậm chạp, qua một lúc nàng phục hồi tinh thần. Nàng là người ân oán rõ ràng. Được rồi, chẳng qua chỉ là cho hắn xem lưng thôi, cũng không phải lên đoạn đầu đài, có cái gì lớn lao đâu
Phượng Khinh Vũ quay lưng lại, chậm rãi cởi áo ra, lộ ra tấm lưng trắng nõn trơn bóng, không giống với khuôn mặt đen như than của nàng, lưng của nàng rất đẹp, như mỹ ngọc trơn bóng, sáng long lanh
Ân Dạ Ly sửng sốt.
Ân Dạ Ly sửng sốt, nhưng không phải kinh ngạc vì phần lưng tuyệt đẹp của nàng, mà là….
Không!

Không phải Nguyệt nhi!
Nàng không phải Nguyệt nhi!
“Không!”
Phượng Khinh Vũ nhanh chóng kéo y phục xoay người, lại chỉ nghe được Ân Dạ Ly rống to một tiếng, điên cuồng vọt ra bên ngoài
“Ách” Phượng Khinh Vũ thấp trào, trái tim lại không khỏi cảm thấy mất mát
Phượng Khinh Vũ tĩnh tâm lại, lúc này mới phát giác trong miệng có mùi tanh, nàng nhớ đến cổ tay bị thương của Ân Dạ Ly, liền hiểu rõ ràng. Ở dưới đáy hồ hoa sen lạnh lẽo, một trận chiến đấu, hắn vì cứu nàng mà bị thực nhân ngư cắn bị thương. Một câu : “ Ta không cho phép ngươi chết” bá đạo như thế đang văng vẳng bên tai nàng, trong lòng nàng cảm thấy ấm áp, nhưng nghĩ đến bộ dạng điên cuồng của hắn mới vừa rồi, không khỏi cảm thấy buồn bực
Ân Dạ Ly xả thân cứu nàng, chẳng lẽ bởi vì hắn lầm tưởng nàng là người khác?
Phượng Khinh Vũ thở dài, thu lại tâm thần. Nghĩ đến hôm nay nàng bị mẹ con Doãn thục phi bày kế, không khỏi giận tím mặt. Hôm nay nàng quá sơ suất, lại nghe theo lời nàng ta nói. Chỉ là, ai ngờ trong trà cũng có mị dược!. Hừ!. Con cọp không phát uy, ngươi cho ta là mèo bệnh a! Các ngươi đã không kịp chờ đợi nhào lên, ta liền để cho các ngươi bị chết nhanh hơn!
Mùng 5 tháng 7 vốn là người vô cùng bình thường, nhưng bởi vì Chiến vương Ân Dạ Ly nhảy vào hồ cứu Phượng Khinh vũ mà trở thành không bình thường. Lời đồn đãi như măng mọc sau mưa, càng truyền càng thái quá
Tục truyền, Phượng Khinh Vũ vì câu dẫn Ân Dạ Ly không tiếc nhảy hồ
Tục truyền, Phượng Khinh Vũ vì câu dẫn Ân Dạ Ly mà không tiếc tự mình thử mị thuốc;
Tục truyền, Phượng Khinh Vũ cuối cùng được mong muốn cùng giao hợp với Ân Dạ Ly
Tục truyền, Hiền vương Tông Chính Vân Triệt phẫn nộ mà viết hòa ly thư;


Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play