Giống như Doãn thục phi, Minh đế cũng ngây ngốc sửng sờ tại một chỗ. Cái nhìn kia của Ân Dạ Ly hắn đứng ở xa nên không nhìn thấy rõ, nhưng người luôn luôn lãnh khốc khát máu như Ân Dạ Ly có thể đột nhiên luống cuống nhảy vào hồ cứu người. Đây là chuyện dù có nằm mơ hắn cũng không dám nghĩ đến
Ân Dạ Ly tại sao phải cứu Phượng Khinh Vũ?
Mới vừa rồi khoảng cách quá xa, mà Phượng Khinh Vũ nhảy quá nhanh, cho nên hắn không nhìn rõ được dung mạo của Phượng Khinh Vũ, chỉ là khi nghe Doãn thục phi kinh hô Vũ nhi, hắn đoán người vừa rồi chính là Phượng Khinh Vũ
“ Có ai không?. Mau nhảy xuống nước cứu người!” Hồ sen này, đã dìm chết tính mạng của không biết bao nhiêu người, Phượng Khinh Vũ chết cũng không sao, nhưng Ân Dạ Ly không thể chết được
Sau lưng Minh Đế mấy tên ngự tiền đới đao hộ vệ nhìn nhau một chút, truyền thuyết về hồ sen này, bọn họ ở trong cung đã lâu dĩ nhiên cũng có nghe qua, không khỏi có chút do dự
“Còn lo lắng cái gì?” Minh Đế vừa thấy mấy người bất động, không khỏi gầm lên.
Vài tên đới đao hộ vệ kia cũng không dám do dự, bùm một tiếng nhảy vào trong hồ. Mặc dù hồ sen này có quái vật ăn thịt người đi chăng nữa, nhưng nếu trái lệnh vua, bọn họ đều mất đầu như chơi
Minh Đế cau mày nhìn xuống hồ, lúc này mới đi về phía Doãn thục phi : “Ái phi, rốt cuộc xảy ra chuyện gì?”
“Bệ hạ. . . . . .”
Doãn Thục phi bị Minh Đế vừa gọi, lúc này mới phục hồi tinh thần lại, nước mắt trong nháy mắt chảy ra ngoài “ Thần thiếp, thần thiếp vốn định làm người hòa giải cho Triệt nhi cùng với Vũ nhi, ai ngờ…”
Trong lòng Minh Đế vốn đang phiền muộn, bình thường nếu như Doãn thục phi khóc lóc kể lể, hắn chỉ cảm thấy thật điềm đạm đáng yêu, nhất định sẽ an ủi một phen, nhưng giờ phút này thấy, lại cảm thấy phiền lòng không dứt.
Doãn thục phi xem thời cơ, vội vàng dừng khóc, chậm rãi nói : “ Bệ hạ, Triệt nhi say rượu, thất lễ, ai biết HoànNhi, nha đầu đáng chết, đem rượu thành nước trà cho hắn uống…”
Minh Đế nghe xong cũng hiểu được đại khái, lúc này, hắn không muốn trông nom, Tông Chính Vân Triệt say rượu ra sao, hay bọn họ giận dỗi như thế nào, hắn chỉ mong Ân Dạ Ly có thể bình an, Chiến thần của Long Thành có thể bình an . Nếu Ân Dạ Ly có chuyện gì, man di bốn phương đang dòm ngó đất nước sẽ ngóc đầu nổi dậy, mà những phiên vương kia cũng không an phận
Thấy ánh mắt Minh đế nhìn vào mặt hồ, Doãn thục phi biết điều ngập miệng lại
Dưới hồ.
Phượng Khinh Vũ vùi đầu vào trong nước, toàn thân ướt đẫm, nước hồ lạnh như băng kích thích giác quan của nàng, rốt cuộc nhiệt độ trong người cũng tản đi một chút, cả người thoải mái hơn
Nàng vừa mới lao xuống hồ thì nghe có người gọi nàng, thân hình nàng còn hơi ngừng lại, Thanh âm kia giống của một người. Phượng Khinh Vũ bật cười, nàng điên rồi, lúc này cũng nghĩ tới Ân Dạ Ly.
Thân thể nàng cuộn lên, bỗng dưng cứng lại, nàng nhìn thấy gấu quần của mình thiếu một mảnh. chẳng lẽ chuyện vừa rồi không phải ảo giác. Ân Dạ Ly tới thật ?
Trong lòng nàng nóng lên, chuẩn bị ngoi lên một nước để hít thở thuận tiện nhìn xem Ân Dạ Ly có ở phía trên hay không, nhưng nàng nhìn thấy mặt nước trên đỉnh đầu có tiếng động, có người nhảy vào trong hồ
Ân Dạ Ly!
Thấy khuôn mặt phóng đại trong nước, trong lòng Phượng Khinh Vũ kêu lên, Ân Dạ Ly cũng nhìn thấy nàng, trong mắt xẹt qua tia mừng rỡ, bơi về hướng của nàng
Phượng Khinh Vũ không thể tin được, nhìn hắn đang bơi về hướng này mà ngây ngẩn cả người. Ân Dạ Ly lãnh khốc vô tình, đối với bất cứ chuyện gì cũng không quan tâm, chỉ gặp nàng có một lần, cũng không phải giao tình nhiều năm, lại vì nàng mà nhảy xuống hồ!
Phượng Khinh Vũ trong lòng kinh diễm, đang chuẩn bị bơi về phía hắn, nhưng chân lại bị thứ gì đó níu lại, mãnh liệt kéo xuống dưới
Sức lưc này lớn vô cùng. Thân thể Phượng Khinh Vũ mất ổn định, bị kéo vào đáy hồ sâu hơn. Trong lòng nàng thầm than, vật kia kéo chân nàng không buông, nàng liều mạng duỗi chân, nhưng không cách nào thoát khỏi nó
Bên này, mắt Ân Dạ Ly híp lại, trong lòng dâng lên dự cảm xấu. Truyền thuyết về hồ sen này hắn đã từng nghe qua. Chẳng lẽ Phượng Khinh Vũ gặp phải quỷ nước?
Bây giờ không phải là thời điểm để hắn nghĩ nhiều. Ân Dạ Ly sử dụng công phu Thiên Cân Trụy, nhanh chóng bơi tới Phượng Khinh Vũ đang bị kéo trầm xuống, đồng thời vươn tay về phía nàng
“ Bắt tay ta”
Ân Dạ Ly không có há mồm nhưng thanh âm lại rơi vào tay Phượng Khinh Vũ
Phượng Khinh Vũ nghe tiếng ngẩng đầu, vội vàng vươn bàn tay tới.
Tay 2 người nắm chặt lấy nhau, Phượng Khinh Vũ hơi thả ra. Mới vừa rồi, công phu hắn sử dụng là truyền âm nhập mật của cổ đại. Thật lơi hại. Phượng Khinh Vũ quyết định, nếu có cơ hội lên bờ nhất định phải bái sư học công phu này. Nàng lại không biết, công phu mà hắn sử dụng không phải là truyền âm nhập mật gì cả. Công phu này ở dưới nước căn bản không dùng được. Cái hắn dùng được gọi là lặn âm bí thuật
Một tấc, hai tấc . . . . .
Tay 2 người rốt cuộc bám được nhau, Ân Dạ Ly ôm Phượng Khinh Vũ, một tay khác giơ ra, một cổ ám tiễn chém về phía ống quần của Phượng Khinh Vũ
Sát
Tiếng vang rất nhỏ, nhưng nàng cảm thấy thứ gì đó lôi kéo quần nàng cũng buông ta. Lúc này, nàng mới nhìn về phía chân mình, chỉ thấy một quái ngư chiều rộng to cỡ miệng bát chậm rãi chìm xuống dưới, máu từ cơ thể nó rỉ ra, trong nháy mắt nhiễm đỏ cả đáy hồ
Thực Nhân Ngư!
Chẳng lẽ tại đây là Thực Nhân Ngư trong truyền thuyết !
Thì ra đây chính là nguyên nhân vì sao những cung nữ kia rơi xuống hồ sen không thấy trồi lên, họ đã sớm bị thực nhân ngư này ăn thịt
Nhưng tại sao trong hồ nhân tạo lại có Thực nhân ngư? Phượng Khinh Vũ không biết, thì ra ban đầu khi xây hồ nhân tạo này, lúc đó đâm xuyên mạch tuyền trong đáy hồ, khiến cho nước trong hồ cùng với mạch tuyền dưới đất tương thôn, những thực nhân ngư kia chính là thông ma mạch tuyền dưới đất mà đến
Thực nhân ngư thích ở bầy đàn, không thể nào chỉ có một con, những thực nhân ngư kia nếu ngư ngửi thấy mùi máu nhất định sẽ đuổi tới, đến lúc đó hậu quả sẽ khó lường. Bọn họ bơi khỏi đáy hồ, Ân Dạ Ly một tay ôm nàng, chuẩn bị bơi về phía mặt hồ, lại phát hiện sắc mặt nàng tái nhợt, đôi môi tím bầm, lúc nàng mới nhớ, nàng ở dưới nước bế khí quá lâu, đã không chịu nổi
Ân Dạ Ly khẽ cau mày, do dự một hồi, đem môi mỏng chạm vào môi của Phượng Khinh Vũ, đem hơi thở liên tục thổi vào trong miệng nàng. Ân Dạ Ly cảm thấy môi của Phượng Khinh Vũ nhu mềm, ngọt ngào tựa bánh ngọt, làm cho hắn muốn tiến vào trong thăm dò, nhất thời lại quên rời đi
Độ chừng vài phút trôi qua, sắc mặt của Phượng Khinh Vũ rốt cuộc cũng khôi phục lại, bống dưng phát hiện khuôn mặt phóng đại trước mắt. Ân Dạ Ly không nhận ra sao?. Nhảy vào trong nước cũng mang mặt na?
Ân Dạ Ly không nhịn được được đầu lưỡi vào thăm dò, lưỡi cùng môi kề nhau tiếp xúc khiến Phượng Khinh Vũ kinh ngạc, lúc này nàng mới phát hiện mình bị Ân Dạ Ly ôm chặt trong lòng, tư thế này có bao nhiêu ám muội a!. Mặc dù nói dưới nước không có người, nhưng hắn tại sao có thể….
Phượng Khinh Vũ giơ tay đẩy Ân Dạ Ly ra, Ân Dạ Ly ngẩn ra, khuôn mặt dưới lớp ngân diện đã sớm đỏ bừng ( hí hí :”>) Phượng Khinh Vũ tức giận xoay người, chuẩn bị ngoi lên mặt nước, sau khi quay người lại sợ ngây người
Một đoàn thực nhân ngư đang bơi rất nhanh về phía nàng và Ân Dạ Ly