Cuối cùng vào hôm đó, chuyện giữa ba người thật sự rất khó coi.

Tần Tiêu Nam tính kiêu ngạo, vừa đấm vừa xoa nói đến chuyện kia nhưng Lộ Tri Nghi vẫn không liếc mắt nhìn cậu ta thêm một cái.

Càng như vậy, nỗi oán giận và không cam lòng trong lòng cậu ta càng nhiều hơn, chỉ có thể dời lời căm phẫn lên người Trình Tố, trước khi đi còn liếc mắt đối mặt lần cuối, xem như hoàn toàn xé rách lớp mặt nạ bên ngoài.

Lộ Tri Nghi cũng hoàn toàn sụp đổ.

Cô không thể tiếp nhận nổi, càng không biết nên lấy vẻ mặt gì để đối mặt với Trình Tố. Cô chỉ cảm thấy xấu hổ, ngoài sự xấu hổ từ đầu chí cuối, còn có sự hoang mang và bất lực.

“Tri Nghi.” Trình Tố nhìn ra cảm xúc của cô, định vỗ về cô.

Lộ Tri Nghi lại tránh né ánh mắt anh, cúi đầu không ngừng nói: “Xin lỗi, xin lỗi.”

Đáy mắt cô lộ ra sự tuyệt vọng xen lẫn hoảng loạn, lại còn cảm thấy có lỗi vì đã khiến anh dính vào trò hề nực cười này.

Tay Trình Tố khẽ động, theo bản năng muốn ôm lấy vai của Lộ Tri Nghi, nhưng mới nâng lên giữa không trung liền lập tức kiềm chế mà thu lại.

Tất cả những cảm xúc biến động theo cô, đều như những lời không nói ra được, chỉ có thể giấu ở tận sâu trong lòng.

Lộ Tri Nghi bắt đầu gọi điện thoại cho Lộ Hoằng, một cuộc, hai cuộc, ba cuộc…

Nhưng trước sau đều hiển thị đang ở trong vùng không phủ sóng.

Lộ Tri Nghi vốn tưởng rằng cuộc liên hôn với Tần Tiêu Nam còn rất xa xôi, ít nhất là chuyện sau khi học đại học xong, cô tin có thể thay đổi ý định của Lộ Hoằng trước lúc đó. Nhưng dù thế nào cũng chưa từng nghĩ đến, tự do của cô chỉ còn thời gian hơn hai tháng.

Không biết đã là lần thứ bao nhiêu cô không nối máy được với đầu bên kia, cuối cùng Lộ Tri Nghi cũng từ bỏ việc liên lạc với Lộ Hoằng.

Vốn cô chính là một quân cờ bị thao túng, cuộc đời mười bảy năm mỗi bước đều theo sự sắp xếp của cha mẹ mà đi.

Cô chưa bao giờ có sự lựa chọn.

Lộ Tri Nghi bất lực nhìn về phía Trình Tố.

Như là trước khi rơi vào đầm lầy, cô có thể bắt lấy cọng rơm cuối cùng.

“Em không muốn.” Cô lắc đầu lẩm bẩm, “Em căn bản không muốn ra nước ngoài, càng không muốn đính hôn.”

“Vậy không đi.” Trình Tố nhàn nhạt nói, “Em muốn làm gì, muốn đi đâu, muốn đính hôn với ai, muốn chạy trên con đường thế nào, đó đều là cuộc đời của Lộ Tri Nghi em, chỉ có thể để em quyết định.”

Hốc mắt Lộ Tri Nghi đỏ lên, cơ thể gầy yếu như một ngọn đèn trôi nổi, chỉ còn lại ánh sáng mỏng manh.

Cô lúng ta lúng túng đặt câu hỏi: “Em có thể chứ?”

Ở trong mắt người khác, Lộ Tri Nghi là người xuất sắc, gia cảnh cực tốt, thiên phú về ngôn ngữ đáng ngưỡng mộ, 17 tuổi đã đứng ở vị trí cao được người khác ngưỡng mộ.

Nhưng không ai biết được nội tâm bất an của cô, chỉ rời đi không bao lâu, thanh xuân lại về một điểm bắt đầu xa lạ, cô như lạc ở bên đường, sống lang bạt tựa một lá lục bình, cô khát vọng được yêu, khát vọng được hiểu, khát vọng có người có thể dừng chân vá lại trái tim yếu ớt rụt rè của cô.

“Vì sao không thể?” Trình Tố khẽ thở dài, “Tri Nghi, em vốn nên có được thứ tốt hơn.”

Lộ Tri Nghi ngẩng đầu nhìn anh, không biết nói gì, chỉ có ánh mắt mờ mịt khẽ chuyển động.

Trong lúc yên lặng, Trình Tố bỗng hỏi cô: “Tấm ảnh vừa rồi có phải chụp không đẹp không?”

Đề tài nhảy đi quá nhanh, Lộ Tri Nghi không bình tĩnh nổi: “… Cái gì ạ?”

Trình Tố trực tiếp lấy cặp sách của cô đi, “Hôm nay đừng đi học, tôi dẫn em đến một nơi, chúng ta chụp hình một lần nữa.

-

Tuy rằng đã lấy lí do xin nghỉ bệnh, nhưng đây vẫn coi như là lần đầu trốn học trong cuộc đời học sinh của Lộ Tri Nghi.

Cô không biết Trình Tố muốn dẫn cô tới đâu, cô không hỏi, cũng hoàn toàn không lo lắng.

Chiếc ô tô lướt đi như tên bắn, ánh mặt trời ngoài cửa sổ treo cao, bóng đổ trên kính, Lộ Tri Nghi đưa tay ra cảm nhận tốc độ của gió, sự tự do nóng bỏng như vậy, cô chưa bao giờ được trải nghiệm.

Chuyến này thật sự đi rất xa, một tiếng sau, cuối cùng xe dừng ở chân núi trống trải ngay vùng ngoại thành của An Ninh.

Lộ Tri Nghi chưa từng tới đây, sau khi xuống xe liền tò mò hỏi: “Đây là đâu?”

Trình Tố chỉ l3n đỉnh núi.

Lộ Tri Nghi nhìn theo, lúc này mới thấy trên không trung thỉnh thoảng có dù lượn bay qua.

“Em từng chơi chưa?” Trình Tố khóa xe, đi tới hỏi cô.

Lộ Tri Nghi lắc lắc đầu.

Đừng nói là môn thể thao táo bạo như dù lượn, lúc trước có bạn học lái xe máy chở cô ra ngoài chơi, cô còn chưa dám ngồi.

“Đi, dẫn em đi chơi một lần.”

“…”

Lộ Tri Nghi do dự, bước bước nhỏ đi theo sau kéo lấy vạt áo của Trình Tố: “Nhưng em không dám.”

“Tôi đi cùng em.”

Nếu nói có thứ gì có thể vỗ về sự bất an của Lộ Tri Nghi trong nháy mắt, hẳn cũng chỉ có lời nói của Trình Tố.

Một câu “anh đi cùng em” của anh, lặng lẽ rơi vào lòng, là cảm giác an toàn to lớn nhất.

Hai người đi cáp treo đến cơ sở trên đỉnh núi, hôm nay thời tiết rất tốt, Lộ Tri Nghi tưởng như được bao phủ bởi ánh mặt trời vậy, nhìn thấy rừng núi mênh mông không điểm cuối, sự buồn bực lấp kín lồng nguc không hiểu sao đã biến đi không ít.

Hình như Trình Tố thường xuyên tới đây, có nguyên một bộ bảo hộ của riêng mình, còn rất quen thuộc từng quy trình kỹ thuật một.

Sau khi mặc đồ bảo hộ cho mình xong, Trình Tố lại giúp Lộ Tri Nghi mặc, nghiêm túc cài nón bảo hộ cho cô, kiểm tra từng chi tiết nhỏ, dạy cô những việc cần chú ý khi bay.

Bọn họ thật sự ở rất gần nhau, gần đến nỗi, Lộ Tri Nghi có thể cảm nhận được hơi thở của anh.

Cô gục đầu xuống, nhẹ nhàng đè sự rung động trong lòng xuống.

Thì ra thật sự có một người như vậy, chỉ một đôi khuỷu tay là đã có thể gánh vác tất cả sự bất an của mình. Cho dù là khiêu chiến bầu trời mà cô không dám tới gần, cô vẫn không hề do dự.

“Đừng sợ, tôi ở ngay phía sau em.” Sau khi luyện tập chạy lấy đà vài lần xong, Trình Tố dặn dò Lộ Tri Nghi.

Lộ Tri Nghi gật đầu, dừng một chút rồi hỏi anh, “Nhưng không phải anh nói dẫn em tới đây chụp ảnh sao?”

Trình Tố như làm ảo thuật lấy ra một cây gậy selfie cực dài từ phía sau, “Đợi lát nữa em muốn chụp như thế nào thì chụp.”

“…”

Lộ Tri Nghi cười, cầm trong tay, “Cái này có được không?”

Tuy ôm nghi ngờ, nhưng Lộ Tri Nghi vẫn lấy điện thoại của mình ra ngay.

Sau khi Trình Tố đeo kính râm che nắng lên cho hai người, tròng đai ngồi, thắt hết tất cả thiết bị xong, anh nói thầm bên tai cô: “Xuất phát.”

Nhịp tim Lộ Tri Nghi đột nhiên tăng tốc.

Tất cả chỉ xảy ra trong nửa phút, tuy cô chưa từng tiếp xúc với bầu trời rộng lớn này, nhưng lại tự nguyện đi theo mệnh lệnh của Trình Tố, gan dạ bước ra chạy nhanh về phía trước, không màng tất cả chạy đi, cho đến giây phút rời khỏi mặt đất...

Thế giới dường như tĩnh lặng.

Chỉ còn tiếng gió kỳ ảo đang gào thét.

Cảm nhận được cả người đang lơ lửng trong không trung, Lộ Tri Nghi sợ hãi đến nỗi siết lấy dây thừng hai bên, nhắm chặt hai mắt.

Cô không dám nhìn, mặc cho gió thổi qua mặt, cho đến khi có giọng nói dịu dàng bên tai gọi cô:

“Tri Nghi, mở to mắt.”

Tim Lộ Tri Nghi nhảy thình thịch, dừng một chút, thử từ từ mở mắt ra.

Không có cảm giác không trọng lực như trong tưởng tượng, cô hoàn toàn vững vàng bay trên không trung, mỗi một mét phong cảnh dưới chân lọt vào tầm mắt của cô, đều khiến cô cảm thán rung động.

Lộ Tri Nghi kinh ngạc nhìn xuống dưới đất, thậm chí còn không biết nên ngắm từ đâu.

Là nhìn trời xanh mây trắng đang gần trong gang tấc, hay là núi non xanh rì tràn đầy sức sống, hay là đồng ruộng ở phía xa, con sông, nhà cửa…

Tất cả đã từng bị xem là những cảnh tầm thường, nhưng khi đổi góc độ khác để nhìn, lại như nơi đào nguyên nhân gian rộng lớn.

“Còn sợ không?” Lúc này Trình Tố nhỏ giọng hỏi cô.

Vào lúc cảm giác thoải mái vì được tự do truyền đến, Lộ Tri Nghi hoàn toàn quên mất nỗi sợ lúc trước, chỉ phát ra tiếng cảm thán từ tận trái tim, “… Thật đẹp, em cũng không biết từ độ cao này lại có thể nhìn thấy hình ảnh đẹp đẽ như vậy.”

“Cho nên Tri Nghi...” Trình Tố ở phía sau cô nói: “Dũng cảm một chút, đi về phía trước, đi tìm độ cao phù hợp với em, sống cuộc đời em muốn sống.”

Lộ Tri Nghi đã đọc vô số sách, cũng từng đọc đủ loại danh ngôn của người nổi tiếng, những đạo lý nhân sinh cô nhớ kỹ trong lòng đó, lại đều không bì được giờ phút trước mắt này, khi cô bay lượn phía trên sông núi, giọng điệu nhỏ nhẹ của Trình Tố đánh trúng trái tim.

Đúng vậy, phải sống mạnh mẽ kiên định, chân thành dũng cảm.

Cô vốn nên như đóa tường vi cô thích nhất, không sợ đất cằn, ngoan cường nở rộ.

Trên bầu trời, Lộ Tri Nghi bỗng cảm thấy nhẹ nhõm, cô mím môi giang hai tay, lớn tiếng hét:

“Em sẽ làm vậy!”

“Lộ Tri Nghi sẽ làm như vậy!”

Khóe môi Trình Tố hơi cong, hình như cũng đồng thời buông thả cho trái tim mình. Anh điều khiển dù, khi lên khi xuống khi rẽ quẹo, Lộ Tri Nghi chưa bao giờ được sống tùy ý như vậy, không ngừng ấn gậy selfie, ghi lại ngày vui vẻ nhất trong mười bảy năm qua.

Có gió thoảng, có tự do, có ước mơ một lần nữa cháy lên.

Còn có...

Anh.

Ban đầu còn hơi căng thẳng, sau khi bay một lần xong cô lại mê mẩn cảm giác không gò bó này, ngày đó Lộ Tri Nghi bay rất nhiều lần, nụ cười trên mặt cũng càng lúc càng nhiều.

Nhìn cô cười, Trình Tố chỉ cảm thấy, một ngày như vậy cuối cùng cũng không hề trôi qua vô ích.

Cùng ngắm hoàng hôn, bay nốt lần cuối cùng xong, hai người xuất phát về lại nội thành.

Trên đường về, tâm trạng của Lộ Tri Nghi tốt hơn trông thấy, cô lật xem ảnh chụp trên trời của hai người, lại bắt đầu tiếp tục làu bàu:

“Vì sao em lại cười ngốc như vậy chứ.”

“Sao lúc nào nhìn anh cũng bình tĩnh như vậy.”

“Ôi, tóc em bay lên trời rồi.”

“…”

Nói đến đó, bỗng nhiên cô gái nhỏ không phát ra tiếng nữa.

Vừa đúng lúc đèn đỏ, Trình Tố phanh xe dừng lại, liếc mắt nhìn cô.

Lộ Tri Nghi nhìn chằm chằm vào tấm ảnh trên màn hình, khóe môi hơi cong, thấy Trình Tố nhìn qua, liền đưa điện thoại cho anh:

“Tấm này đẹp.”

Không biết là tấm ảnh chụp từ khoảnh khắc nào, bối cảnh là bầu trời xanh thẳm, Lộ Tri Nghi hơi ngửa mặt nhìn Trình Tố, mà Trình Tố cũng cúi đầu nhìn cô, trên mặt hai người không hề thể hiện điều gì, nhưng tất cả đều tràn ngập những tình cảm nhỏ bé.

Là tán thưởng, là tin tưởng, là bảo vệ, là cùng đồng hành, là tình cảm chỉ có hai người mới có thể hiểu.

Trình Tố bỗng nhớ tới, hình như đây là lần đầu tiên trong đời anh chụp ảnh chung với người khác.

Không hiểu sao anh lại cười, gật đầu nói: “Ừm, đẹp.”

-

Trở lại nội thành thì đã không còn kịp tiết tự học tối, Lộ Tri Nghi dứt khoát không đi nữa, cùng Trình Tố tìm một nhà hàng Tây ăn tối.

Có thể là vì đã chơi nguyên một ngày, khẩu vị của Lộ Tri Nghi rất tốt, hai người gọi không ít đồ ăn, im lặng ngồi ăn cùng nhau.

Nhớ tới khung cảnh cùng ăn cơm lần trước, đã là chuyện mấy tháng rồi. Bây giờ lại ngồi ăn với nhau, trong lòng cả hai đều hiểu rõ mà không nói ra.

“Hôm nay cảm ơn anh.” Câu cảm ơn này thật ra Lộ Tri Nghi đã nhịn suốt đường đi, bây giờ nhân lúc ăn cơm, cuối cùng đã nói ra khỏi miệng được.

Trình Tố cười, “Cảm ơn cái gì?”

Dừng một chút, lại nói với cô: “Đừng cảm ơn tôi mãi thế.”

Không hiểu sao rất xa lạ.

Lộ Tri Nghi nghe ra ý tứ của anh, cười cười, gục đầu xuống, “Nhưng mỗi lần em không vui đều có anh ở cạnh em.”

“Cho nên em phải thi cho tốt để báo đáp tôi nhé.” Trình Tố hiếm khi nói đùa như vậy.

“Dạ.”

Lộ Tri Nghi không trả lời anh, dừng một chút, cô hơi ngồi thẳng nhìn Trình Tố, “Vậy… anh sẽ luôn ở cạnh em sao?”

Bốn mắt đối diện, đôi mắt Lộ Tri Nghi kiên định nóng bỏng, Trình Tố nhìn ra được sự căng thẳng nơi đáy mắt cô, không đành lòng đánh vỡ sự chờ mong của cô, sau một lúc, anh khàn giọng đáp lời cô:

“Sẽ.”

“Nếu, em cần anh.”

Thầy Trình là một lời nói dối cuối cùng cũng sẽ bị vạch trần.

Nhưng Trình Tố, vĩnh viễn đều ở đó.

Nghe được câu trả lời, Lộ Tri Nghi vui vẻ mím môi, “Bây giờ em muốn anh hoàn thành một nguyện vọng của em, có thể không ạ?”

Trình Tố: “Là gì?”

Lộ Tri Nghi chỉ vào đàn piano trên sân khấu tròn bên trái nhà hàng.

“Buổi biểu diễn lúc trước của anh ở trường em đã bỏ lỡ, không được nhìn thấy, các bạn học đều nói anh đánh đàn hay lắm, anh có thể đàn riêng một bản cho em không?”

Trình Tố: “…”

Lộ Tri Nghi không nhìn thấy anh thay đổi sắc mặt, vẫn tự nói: “Em đặc biệt thích một bản piano tên là “May I see you again*”, anh từng nghe nó chưa, anh biết đàn không?”

*Dịch ra là: Em có thể gặp lại anh không

… Tên giáo viên hóa kia còn biết đàn piano?

Lúc trước giảng bài thì còn có thể miễn cưỡng ứng phó, nhưng kỹ năng này, Trình Tố thực sự không biết.

Đã từng bị những chiếc xe phóng như bay truy đuổi, bị người ta trả thù, vào lúc lấy một địch năm Trình Tố chưa từng có nửa phần yếu ớt.

Nhưng trước mắt, anh chợt có chút không biết làm sao, lớp da khoác trên người trong nháy mắt như bị xé rách một cách tuyệt tình.

Tuy rằng đã biết chuyện này sớm muộn cũng sẽ xảy ra, nhưng không thể vào lúc này.

Lộ Tri Nghi mới vừa trải qua một ngày tìm lại niềm tin, lúc này biết được bản thân bị lừa lâu như vậy, sẽ chỉ càng thêm hủy hoại cô.

Trình Tố muốn tìm một cái cớ cho mình, nhưng tay anh khỏe khoắn không hề bị thương, đàn piano cũng hoàn hảo được bày sẵn ở đó.

Lúc này Lộ Tri Nghi cẩn thận hỏi: “Không thể sao?”

“Không phải.” Trình Tố dừng một chút, còn đang nghĩ phải nói thế nào, điện thoại bỗng vang lên.

Là điện thoại Trì Duệ gọi tới.

Đúng lúc cũng tình cờ, Trì Duệ nói trong quán có một vị khách tới, chỉ tên muốn gặp Trình Tố, bảo anh nhanh chóng chạy qua.

Nháy mắt Trình Tố thở phào nhẹ nhõm, có cái cớ hợp lý để nói với Lộ Tri Nghi: “Bạn anh tìm anh có chút chuyện, anh phải đi trước.”

Tuy Lộ Tri Nghi có chút thất vọng, nhưng vẫn gật đầu, “Được ạ.”

Tính tiền rời khỏi nhà hàng, Trình Tố đưa Lộ Tri Nghi về tiểu khu, nhìn bóng dáng dần xa của cô gái nhỏ, lại nhớ đến khung cảnh suýt bị bại lộ vừa rồi, trong lòng không hiểu sao chợt thấy bực bội.

Sờ túi trên túi dưới, không tìm được một điếu thuốc.

Cách đó không xa có một cửa hàng tiện lợi, Trình Tố khóa xe bên vệ đường, đi vào trong mua một bao thuốc lá.

Mới vừa đi ra, lại phát hiện không lấy bật lửa.

Bởi vì thường xuyên gặp mặt Lộ Tri Nghi, cho nên mấy thứ này anh cũng không dám để trong người.

Trình Tố đành phải kẹp điếu thuốc trong tay, đang định vào cửa hàng mua tiếp bật lửa, phía sau bỗng có người gọi:

“Ê.”

Tuy không gọi đích danh, nhưng theo trực giác của Trình Tố là đang gọi anh.

Anh hơi chững người, xoay lại.

Quả nhiên, người tới là Tần Tiêu Nam.

Trong dự đoán.

Trình Tố không bất ngờ chút nào khi nhìn cậu ta, cậu thiếu gia này có chút nóng nảy, chẳng qua Trình Tố cũng rất muốn biết, cậu chàng sẽ làm ra chuyện gì với mình.

Trình Tố hơi liếc mắt, nhìn thấy có năm sáu người đi xuống từ chiếc SUV bên cạnh.

Trong đó có một tên kiểu cách con nhà giàu gần gần giống Tần Tiêu Nam, nhưng sát khí quanh thân bốn năm tên còn lại, nhìn không giống người lương thiện.

Trình Tố như hiểu ra gì đó, không hiểu sao lại cười cười.

Anh hỏi: “Cậu làm sao?”

Thật ra Tần Tiêu Nam vốn không muốn làm theo ý kiến của bạn mình, dù sao từ nhỏ cậu đã là người được tiếp thu nền giáo dục tri thức tốt nhất, hành vi tìm mấy tên du côn lưu manh ở Thành Đông thật sự có hơi trái thân phận của cậu ấm nhà họ Tần.

Có thể là vì con người đều sẽ bốc đồng, cho dù là vào lúc này đây, vì Lộ Tri Nghi, phần thân phận này cậu cũng không còn muốn giữ nữa.

Thấy Trình Tố còn cười được, Tần Tiêu Nam đút tay trong túi: “Mày thật sự rất kiêu ngạo.”

Cậu vừa dứt lời, mấy tên côn đồ được mời đến phía sau ngay ngắn gào lên lấy khí thế, trong đó có một tên mập đeo sợi xích vàng lớn to giọng nhất: “Má, chính là con mẹ mày cướp bạn gái của cậu Tần có đúng không, tới đây tới đây, đứng đó cho tao, ông mày...”

Mắt Trình Tố khẽ nâng.

Tên đeo xích vàng lớn đang làm động tác xắn tay áo bỗng dừng lại, đột ngột im bặt.

Mấy tên đàn ông đi theo sau gã tất cả cũng đều dừng lại một chỗ trong thoáng chốc, hai mặt nhìn nhau, không dám đi lên phía trước.

Đứa bạn từ thời tóc còn để chỏm của Tần Tiêu Nam hoàn toàn không phát hiện ra biểu cảm của mọi người thay đổi một cách vi diệu, không kiên nhẫn thúc giục: “Chính là nó, cảnh cáo cho tốt, nếu thật sự không nghe thì cho nó biết tay.”

Dây xích vàng lớn xấu hổ rụt lại, nhỏ giọng hỏi: “Hai ông chủ, không phải hai người nói là một học sinh bình thường sao, này… này…”

Tần Tiêu Nam khẽ nhíu mày, “Sao vậy?”

Thật ra Tần Tiêu Nam cũng không xác định được thân phận của Trình Tố, vẫn cho rằng anh là Cố Tử Hàng kia, nhưng nếu không phải thì có gì quan trọng đâu.

“Quan tâm nó là ai làm gì, tiền tôi trả.”

Tên đeo dây xích vàng lớn ngượng ngùng cười hai tiếng, dừng một chút, trở mặt so với lật sách còn nhanh hơn, ngả bài với Tần Tiêu Nam, “Xin lỗi nhé, tiền này tôi nhận không được.”

Tần Tiêu Nam: “?”

Tên dây xích vàng nói xong câu đó, lập tức cong lưng, lấy một cái bật lửa từ trong túi đi đến trước mặt Trình Tố, “Làm phiền anh Tố rồi, chúng em sẽ lập tức đi, đi liền.”

Ngọt lửa bốc cao, chiếu rọi gương mặt lạnh nhạt của Trình Tố.

Tần Tiêu Nam trố mắt nhìn anh, lần đầu tiên phát hiện đáy mắt đen nhánh của người đàn ông này nổi lên một thứ, chính là lệ khí* rét thấu xương mà cậu chưa từng nhìn thấy.

*Ý nói sự tàn bạo, độc ác.

Tần Tiêu Nam ngơ ngác đứng ở đó, “Mày…” --------------------

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play