edit: tiểu khê

Câu chuyện đột nhiên trở nên hơi phức tạp rồi.

Hai người rơi vào trầm tư, đột nhiên điện thoại Thượng Vũ Tình vang lên, nhỏ cúi đầu xem, là chị em tốt cực kỳ khẳng định nhắn với nhỏ, "Chắc chắn! Đây là người nào vậy?"

Thượng Vũ Tình nói qua, chỉ là một người bạn, đối phương không khỏi lộ ra nụ cười bỉ ổi.

"Hôn cũng mạnh quá rồi, hơn nữa cái nốt ruồi này quá gợi cảm! Cái cổ cũng đẹp nữa chứ!"

Thượng Vũ Tình nghĩ đến cảnh Giang Chấp hôn Hạ Duẫn liền không nhịn được kích động.

Vương Chiêu Tuyết nhỏ giọng nói, "Như vậy đi, chúng ta trước hết cứ quan sát đã, lúc quay lại tớ bóng gió hỏi Chu Tán nhà tớ cho."

"Nhất định chỉ hỏi bóng gió thôi đấy, chuyện này ngay Chu Tán cũng đừng nói."

Vương Chiêu Tuyết giơ tay tạo dấu ok.

*

Giang Chấp một mình đi đằng trước, không hề có ý muốn nói chuyện với Hạ Duẫn, lực tay hắn rất lớn, Hạ Duẫn bị nắm liền cảm thấy đau.

Thấy đã đi được một con đường rồi mà hắn còn chưa ngừng, Hạ Duẫn nhẹ nhàng quơ quơ tay, kéo dài tiếng, "Tay đau."

Giang Chấp buông tay, quay đầu lại nhìn cậu.

Hạ Duẫn rõ ràng cảm giác khí tràng Giang Chấp lạnh lùng hơn rất nhiều, cậu hỏi, "Cậu tức giận hả?"

Giang Chấp không lên tiếng.

Vậy là tức giận rồi, Hạ Duẫn hoàn toàn không hề biết hắn đang giận cái gì nữa, "Cậu ghét hai nữ sinh kia hả?"

Giang Chấp cũng biết mình không nên như vậy, dù sao Hạ Duẫn muốn đi dạo cùng ai đều là quyền của cậu, nhưng lại không thể khống chế tình cảm của mình như trước được nữa.

Thấy Giang Chấp cứ nhìn cậu mà không nói lời nào, Hạ Duẫn không chịu được ánh mắt của hắn, vội vã xin khoan dung: "Được rồi được rồi, ngàn sai vạn sai đều là lỗi của tôi, cậu đừng tức giận với tôi mà ~ "

Âm thanh Hạ Duẫn mang vẫn mang theo đặc trưng của thiếu niên, lúc này ngữ khí mềm ra, khiến người vừa nghe liền hết giận luôn.

Giang Chấp bất đắc dĩ nở nụ cười, "Tôi không giận cậu." Hắn đang giận chính mình thôi.

Hạ Duẫn là lần đầu tiên nói lời xin lỗi như thế, rõ ràng trước kia không thể nào nói ra khỏi miệng, thế mà lại có thể dễ dàng nói ra với Giang Chấp.

Khi nói xong chính cậu cũng hơi sửng sốt, cũng may rất hiệu quả, thấy Giang Chấp cười, cậu cũng không nhịn được bật cười theo.

Hai nam sinh dáng dấp cao ráo đứng chung một chỗ tự nhiên thu hút không ít ánh mắt xung quanh, đặc biệt bọn họ còn đang lôi lôi kéo kéo nữa.

Cuối cùng có một nữ sinh lấy dũng khí lại gần, kết quả còn chưa đi tới trước mặt, lại thấy hai nam sinh ấy nhìn nhau cười, rồi cùng quay người bước đi.

Bọn họ chậm rãi đi dạo trong ngõ hẻm ở cổ thành, đây là lần đầu hai người đi dạo cùng nhau, Giang Chấp kiểu dạo phố dửng dưng, thấy cái gì thích thì mua, không thích thì đến cả ánh mắt cũng không thèm nhìn tới.

Mà Hạ Duẫn vừa vặn tương phản, cậu tràn đầy lòng hiếu kỳ, thấy cái gì đều muốn sờ sờ vui đùa một chút, mình cậu xem không chịu, còn muốn lôi kéo Giang Chấp đến xem, ghé vào lỗ tai hắn líu ra líu ríu không ngừng.

Nếu có người quen bắt gặp cảnh này nhất định sẽ cực kỳ khiếp sợ, Giang Chấp luôn luôn lạnh nhạt lại có thể khoan nhượng mặc người kéo tới kéo lui như vậy, ngay cả mấy lời nói không dinh dưỡng của Hạ Duẫn hắn đều tốt tính phụ họa cả.

Đây là bị người khác nhập à?

Phong cảnh cổ thành thật sự rất đẹp, cổ hương cổ sắc khắp nơi rất nên thơ, mình ở trong đó phảng phất như xuyên đến mấy trăm năm trước, gạch trắng ngói đen với dòng nước chảy róc rách, Hạ Duẫn đi dạo thấy rất vui vẻ.

Nhanh chóng đi qua một con hẻm, đi đến một phố lớn phồn hoa, Hạ Duẫn đi không bao lâu liền thấy một quầy hàng cắt giấy.

Cậu nhanh chóng lôi kéo Giang Chấp đến xem.

Ông chủ lấy ra một tờ giấy, nhìn nữ sinh trước mặt một chốc liền cầm kéo cắt giấy cắt ra hình gò má của nữ sinh ấy, trông giống như thật vậy.

Xung quanh có không ít người vây xem, thấy thế liền không nhịn được vỗ tay, ánh mắt Hạ Duẫn sáng lên, cười híp mắt kéo Giang Chấp ngồi xuống, "Cho bọn con một tấm nha."

Ông chủ là một đại thúc hơn năm mươi tuổi, ông cười híp mắt quan sát gò má hai người họ một chút, sau đó liền lấy kéo cắt giấy.

Cái đầu tiên là Hạ Duẫn, ông chủ vui cười hớn hở khen cậu, "Tôi cắt nhiều năm như vậy, lần đầu thấy nam có gò má đẹp như vậy đấy."

Hạ Duẫn ngại ngùng gãi đầu, mong đợi nhận được tờ giấy, giấy chỉ là loại giấy dày màu đỏ, giờ đã được cắt thành hình dạng gò má, giống y như người thật, nhìn qua có thể nhìn được là Hạ Duẫn.

Của Giang Chấp cũng nhanh chóng được cắt xong, hai người trả tiền rồi rời đi, Hạ Duẫn giơ tờ giấy của mình lên, "Giang Chấp, cậu cũng giơ tờ của cậu lên đi."

Giang Chấp không biết cậu đang làm gì, nhưng cũng nghe theo.

Background là bầu trời xanh biếc, hai tấm giấy hình dáng gò má màu đỏ đối diện với nhau, phía dưới là góc phố cổ điển, cũng chiếu ra hình bóng gò má của hai người giống như hai tấm giấy kia, đẹp như một bức tranh vậy. . Google‎ 𝑡ra𝐧g‎ 𝐧à𝑦,‎ đọc‎ 𝐧ga𝑦‎ khô𝐧g‎ q𝘂ả𝐧g‎ cáo‎ ~‎ T‎ rUⅿTr𝘂𝑦e𝐧.𝐕N‎ ~

"Cậu xem, trên trời có hai bóng của chúng ta, dưới đất cũng có hai chúng ta." Hạ Duẫn nghiêng mặt để gò má giống góc độ với tầm giấy, cười cong mắt, "Cậu xem, bây giờ có đến tận 4 tôi rồi."

Cậu chờ một lúc cũng không nghe Giang Chấp nói chuyện, đang muốn thả tay xuống, lại thấy Giang Chấp dịch tấm giấy hình dáng gò má mình lại gần tấm Hạ Duẫn, hai gò má trên tấm giấy cách nhau rất gần, như là đang hôn lên.

Hạ Duẫn sững sờ.

Giang Chấp nhìn chằm chằm cậu, ánh mắt thâm thúy dường như muốn nhốt cậu lại, da thịt trắng nõn tương phản với đôi môi đỏ thẫm, càng tô thêm vẻ yêu dị.

Bốn phía trong nháy mắt yên tĩnh lại, Giang Chấp lại gần cậu.

Trông Giang Chấp như muốn hôn cậu, Hạ Duẫn liền đỏ bừng mặt.

Cậu vội vã xua tay, vô cùng hoang mang, "Cậu làm gì vậy?"

Giang Chấp giơ tay đè gáy cậu lại, giống như mị ma đầu độc lòng người, hô hấp Hạ Duẫn hơi ngưng lại, ngơ nhác nhìn hắn.

Hai người càng ngày càng gần nhau, lúc chóp mũi sắp đụng nhau, Giang Châp hơi nghiêng đầu đi, khóe môi cong lên.

"Chỉ đùa một chút thôi."

Nói xong hắn liền lui về sau một bước, cứ như hình ảnh diêm dúa lẳng lơ vừa rồi là ảo giác của cậu vậy.

Chờ đến lúc Giang Chấp kéo cậu đi tiếp, lúc ấy Hạ Duẫn mới phản ứng được, mặt cực kỳ nóng.

Mịa! Giang Chấp, cái tên yêu nghiệt này nếu dùng cho đám con gái, thì bây giờ cần gì phải thầm mến người ta nữa!

Cậu không nhịn được che tim, mịa, cậu là một tên con trai cũng không nhịn được hơi động tâm rồi.

Hai người đi dạo đến một tiệm bán điểm tâm sáng, trùng hợp gặp Thượng Vũ Tình cùng Vương Chiêu Tuyết.

Hai nhỏ thật sự không biết là Hạ Duẫn đi cùng với Giang Chấp, lúc này thấy hai người bọn họ đi cùng nhau liền sửng sốt, sau đó là mừng như điên.

"Hai người lại đây ngồi cùng nè!" Hạ Duẫn bắt chuyện mời mấy nhỏ ngồi cùng.

Hai nhỏ lập tức lắc đầu, động tác nhất trí.

"Chúng tớ sẽ không quấy rấy các cậu." Thượng Vũ Tình cười hì hì nói.

Vốn nhỏ còn muốn kéo Vương Chiêu Tuyết đi luôn, kết quả Vương Chiêu Tuyết giữ tay nhỏ lại, nói nhỏ bên tai, "Chúng mình ăn ở đây luôn đi, thuận tiện quan sát hai người họ luôn."

Thượng Vũ Tình giơ tay ra hiệu ok.

Hai người cố ý đi đến góc cửa hàng ngồi xuống, làm bộ đang nói chuyện, kỳ thực luôn luôn để ý đến hai người bọn họ.

Hạ Duẫn cùng Giang Chấp gọi mì vằn thắn, đồ ăn chưa lên hai người liền ngồi tán gẫu.

"Cậu nói cho tôi biết nữ sinh kia là ai đi, tôi thực sự rất tò mò ấy!" Hạ Duẫn nhỏ giọng hỏi hắn.

Cậu càng ngày càng cảm thấy lạ, rốt cuộc ai có thể khiến Giang Chấp thầm mến được chứ, cái tên Giang Chấp thủ đoạn mờ ám cao như thế sao lại không sử dụng trên người nhỏ ấy đi?

Giang Chấp lắc đầu, "Về sau sẽ nói cho cậu biết, bây giờ vẫn chưa được."

Hạ Duẫn nhíu mày, xem ra có hi vọng, "Vậy cậu nói cho tôi biết dung mạo nhỏ ấy thế nào đi? Đẹp không? Tính cách có phải rất dịu dàng không?"

Giang Chấp nhìn cậu, ngậm miệng không nói.

Hạ Duẫn bị hắn làm cho tò mò không chịu được, cầm lấy tay hắn kéo dài âm thanh nói: "Ai nha cậu nói cho tôi biết một xíu đi! Tôi thực sự rất tò mò mà."

Hai nhỏ bên cạnh nhìn tư thế Hạ Duẫn sợ đến ngây người,

Nếu như mấy nhỏ không nhìn lầm, Hạ Duẫn đây là đang... Làm nũng!

Mẹ ơi! Thế mà có thể làm nũng với người lạnh lùng như Giang Chấp! Hạ Giáo Hoa không hổ là Hạ Giáo Hoa.

Thượng Vũ Tình vô cùng kích động, chăm chú nhìn bọn họ, siêu cấp hiếu kỳ Giang giáo thảo sẽ phản ứng như thế nào!

Ánh mắt Giang Chấp như bị Hạ Duẫn hút vào, không thể nào dời mắt sang chỗ khác được.

Không từ chối được cậu, không thể làm gì khác hơn là nắm tay cậu lại, nói nghiêm túc, "Cậu ấy rất đẹp."

Nghe nói như thế Hạ Duẫn mong đợi nhíu mày, Giang Chấp thấy bộ dạng cậu như thế liền bất tri bất giác nở nụ cười.

Thấy cảnh này Thượng Vũ Tình cùng Vương Chiêu Tuyết vui đến sắp điên luôn, a a a, Giang giáo thảo thế mà nở nụ cười, lại còn cười siêu cấp ôn nhu nữa chứ! Thì ra hắn thế mà thích kiểu này ư? Bọn họ còn vẫn nắm tay nữa chứ!

Đây là cặp tình nhân thần tiên gì đây chứ! Chắc chắn bọn họ đã ở cùng nhau rồi!

Hạ Duẫn ánh mắt sáng lên, "Thì ra cậu cũng thích con gái đẹp à!"

Bây giờ cậu đang nghi ngờ đối tượng Giang Chấp thầm mến là một trong hai nữ sinh không quen biết hồi nãy, lúc đó mấy nhỏ nói muốn đi cùng cậu, có lẽ vì thế Giang Chấp ăn dấm mới kéo cậu đi.

Người bình thường đối mặt với con gái mình thích nhất định sẽ dịu dàng hơn, mà Giang Chấp không phải người bình thường, Hạ Duẫn suy đoán, không chừng Giang Chấp đối với nữ sinh kia vẫn là vẻ lạnh như băng thôi.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play