Liễu Siêu Nguyên đối diện đầu khỉ, biểu tình cũng có chút lúng túng.
Hai người kia giờ đang ở chung phòng, nếu chỉ có một người đọc xong cười cười cũng không sao, nhưng hai người đều xem cả, lúc đó trời mới biết lúng túng thế nào!
Hơn hết Hạ Duẫn và Giang Chấp cũng không phải là quá thân, loại chuyện cười thật sự không cười nổi.
Miệng Đầu khỉ co rút, "Xong, hình như gây rắc rối rồi."
Liễu Siêu Nguyên sờ mũi một cái, "Không có chuyện gì, Giang ca sẽ không nhìn mấy cái đó đâu! Dù tôi có gửi đến hắn cũng sẽ không để ý đâu."
Đầu khỉ suy nghĩ một chút cũng cảm thấy có đạo lý, liền nhắn cho Hạ Duẫn, "Liễu Siêu Nguyên cũng gửi cho Giang Chấp, có điều cậu đừng lo gì, Giang Chấp sẽ không xem mấy cái đó đâu."
Tay chân Hạ Duẫn cũng không biết sao thả lỏng, chỉ có cầu mong Giang Chấp tuyệt đối đừng xem.
Cậu đứng ngổi không yên, cậu thật sự muốn biết rốt cuộc Giang Chấp có xem không, nhưng nếu trực tiếp hỏi thì lại giống giấu đầu hở đuôi.
Vì thế cậu im thanh lặng tiếng giả bộ vươn người, hơi di chuyển về phía Giang Chấp, khoảng cách hai người rất gần, đưa tay ra là có thể chạm tới.
Cậu cúi đầu nhờ tóc mái che góc, dùng khóe mắt nhìn qua màn hình điện thoại Giang Chấp, nhưng Giang Chấp lại quay lưng về phía cậu, cậu cũng chỉ thấy cái dáng điện thoại mà thôi.
Hạ Duẫn như đang trên chảo nóng, xoắn xuýt rất lâu làm sao cũng không yên lòng.
Không biết qua bao lâu, cậu bất đắc dĩ thở dài, nghĩ giwof mà tắt đèn đi ngủ có ổn hay không.
Hạ Duẫn xuống giường, "Tôi tắt đèn nhá?"
Giang Chấp nói được.
Cậu nhấn công tắc, trong phòng nhất thời tối đen lại, chỉ còn chút ánh sáng trước mặt Giang Chấp.
Cậu thở phảo nhẹ nhõm, trong bóng tối không thấy gì cậu đỡ thấy lúng túng, lấy điện thoại rọi đường lên giường, lúc đi qu chỗ Giang Chấp, cậu lén nhìn trộm màn hình Giang Chấp một cái.
Sau đó não cậu ầm ầm nổ tung.
Trên màn hình Giang Chấp, rõ ràng là diễn đàn.
A a a! Chòi má! Hạ Duẫn cơ hồ muốn điên rồi, không chút nghĩ ngợi liền vồ tới cướp lấy điện thoại Giang Chấp, "Cậu đừng xem!"
Cậu cướp được điện thoại liền lập tức nhìn màn hình.
Nhưng mà một giây sau cậu liền lúng túng.
Trên màn hình đúng là diễn đàn trường học, có điều là topic thảo luận chương trình học kỳ sau, không phải là cái topic kia.
Hạ Duẫn thở phào nhẹ nhõm đồng thời lại không biết nên làm gì, điện thoại cầm trong tay trả không được mà giữ lấy cũng không ổn.
Đặc biệt là Giang Chấp không còn điện thoại di động, liền bị bóng tối bao trùm, cậu không nhìn thấy vẻ mặt của hắn, cũng không nghe thấy hắn nói chuyện, cậu cũng không biết Giang Chấp có tức giận hay không.
"Híc, " Hạ Duẫn gãi đầu một cái, "Thật ngại quá, hiểu lầm thôi."
Cậu không nhìn thấy biểu tình Giang Chấp, tự nhiên không biết Giang Chấp đang cười.
Giang Chấp nỗ lực nhịn xuống ý cười, gắng nói, "Vừa nãy cậu không muốn cho tôi nhìn cái gì?"
Hạ Duẫn mặt liền lặng lẽ đỏ, "Không, không có gì."
Giang Chấp cũng không tiếp tục làm khó cậu, cười nói, "Lẽ nào buổi tối cậu muốn cầm hai cái điện thoại đi ngủ hay sao?"
"Hả? A!" Ý thức được mình còn cầm điện thoại Giang Chấp, Hạ Duẫn nhanh chóng trả lại hắn, ho khan vài tiếng hồi lên giường mình.
Ai, thật sự quá mất mặt.
Rõ ràng cậu cũng là người bị hại, tại sao bị mất mặt lại là cậu? Hạ Duẫn ảo não vò đầu.
Nếu nói H văn đó viết là cậu và đầu khỉ, cậu chắc chắn sẽ không lúng túng như thế, thậm chí có khi còn có thể cười trêu đầu khỉ nữa, thậm chí đổi thành người khác cũng có thể.
Nhưng duy đổi thành Giang Chấp thì cả người cậu liền không dễ chịu, cũng không biết tật xấu gì.
Cậu xoay lưng lại với Giang Chấp, Giang Chấp lại cầm điện thoại đóng cái topic thảo luận việc học kia lại, lại lần nữa mở ra cái toipc Liễu Siêu Nguyên gửi cho hắn.
Đêm dài đằng đẵng, Hạ Duẫn mất tập trung chơi game, liền thua một buổi tối.
Rốt cuộc sau lại thêm một lần thua nữa, cậu thoát game, đằng sau không có chút âm thanh nào, cậu cẩn thẩn từng li từng tí quay đầu lại, phía sau đều chìm trong bóng tối, hình như Giang Chấp đã ngủ rồi.
Cậu lấy điện thoại soi lên mặt hắn, Giang Chấp nằm nghiêng quay về phía cậu, yên tĩnh nhắm mắt ngủ, đường viền gọn gàng góc cạnh, làn da trắng mịn, nếu không phải có hô hấp gần trong gang tấc, cậu còn cho là đây là một bức tượng bạch ngọc.
Lông mi hắn rất dài, lại còn cong nữa, khiến ngũ quan sắc bén trở nên nhu hòa, cũng khiến hắn trở nên không xa cách lạnh nhạt như ban ngày nữa, nhìn qua như búp bê tinh xảo vậy.
Hạ Duẫn cảm thấy được chơi vui, lấy đầu ngón tay nhẹ nhàng vuốt lông mi hắn, quả nhiên ngứa.
Cậu vui cười hớn hở rụt tay về, tướng ngủ Giang Chấp cũng không kém như hắn đã nói, nằm nghiên không nhúc nhích, lại gần hắn cũng không tỉnh, như vậy đã rất hoàn mỹ.
Hạ Duẫn lần này yên lòng, thoải mái nằm trở lại trên giường của chính mình tiếp tục chơi game, cũng không biết chơi đến mấy giờ, cậu buồn ngủ không chịu được liền chuẩn bị ngủ.
Cậu biết tướng ngủ của mình rất kém, sợ nửa đêm quay loạn xạ khiến Giang Chấp tỉnh giấc, vì thế cậu cẩn thận quay lưng với Giang Chấp dính sát tường rồi ngủ.
Như vậy chắc sẽ không có vấn đề gì.
Sáng ngày thứ hai bảy giờ, đồng hồ báo thức ong ong vang lên.
Hạ Duẫn buồn ngủ không chịu nổi, mơ mơ màng màng giơ tay tắt đi, lại sờ được một vật ấm áp, sờ sờ cảm giác không tồi.
Cậu đột nhiên mở mắt ra, lập tức kinh hãi phát hiện, thế mà cậu lại đang ngủ trên giường Giang Chấp! Cũng đang đắp chăn của Giang Chấp! Mà Giang Chấp bị cậu chen tới ngủ sát mép giường, hơn nữa bây giờ tay cậu còn đặt trên tay Giang Chấp nữa!
Đòi mạng a!
Cậu sợ hãi lập tức quay đầu tắt chuông báo thức, lại nhìn giường mình đang vô cùng thê thảm, chăn vo thành một đống.
Hạ Duẫn không nhịn được che mặt, ngày hôm qua cậu còn thề thốt rằng mình sẽ lấy chăn bọc kĩ lại như quả cầu, giờ thì thật sự vo thành quả cầu, nhưng không có người.
Trời ạ, sao lại có thể mất mặt được như thế chứ, bình thường cậu đâu quá đáng như vậy đâu!
Cậu muốn hừ lúc Giang Chấp chưa tỉnh nhanh chóng quay lại giường mình, giả bọ như chưa xảy ra chuyện gì, kết quả vừa quay đầu liền đối mặt với đôi mắt Giang Chấp.
Hạ Duẫn cùng hắn mắt to trừng mắt nhỏ, lúng túng một câu nói cũng không nói được.
Giang Chấp không hổ là nhân vật cấp bậc nam thần, mới vừa tỉnh ngủ tóc tai hơi vểnh lên không tổn hại sắc đẹp của hắn, mặc dù mới sáng sớm bị chen thành như vậy cũng không thấy chút chật vật nào, mặt rất bình tĩnh.
Hắn nhìn chằm chằm quả đầu lộn xộn của Hạ Duẫn, nhíu mày nói: "Thật là trùng hợp, cậu cũng ngủ bên này?"
Hạ Duẫn muốn đập đầu xuống đất, "Ha ha ha, thật là trùng hợp."
Thấy Giang Chấp không nói một lời nhìn chằm chằm cổ áo cậu, Hạ Duẫn cúi đầu, liền phát hiện cái áo T shirt vốn dĩ rất lớn của cậu trải qua một đêm dành vặt, cổ áo còn rộng hơn trước, lệch qua một bên làm lộ ra lồng ngực trắng mịn của cậu.
Hạ Duẫn làm bộ bình tĩnh sửa lại một quần áo, yên lặng dịch trở về giường mình.
Trong miệng cậu lầm bầm một câu, "Thì ra tướng ngủ của cậu đâu tệ đâu!"
Giang Chấp cảm thấy bộ dáng lúng tứng của cậu thật dễ thườn, đột nhiên muốn trêu chọc cậu, "Tôi chỉ khách khí nói thôi, không ngờ cậu lại không khách khí như vậy."
Lời này khiến Hạ Duẫn thiếu chút nữa bị sặc, "Khụ khụ khụ, thật ngại quá, ảnh hưởng đến giấc ngủ của cậu rồi."^
Hạ Duẫn sờ mũi một cái, nói thật quan hệ giữa cậu và Giang Chấp tuy rằng khá hòa thuận, mà đến cùng vẫn chưa quá thân, lần đầu tiên chung phòng lại để lại ấn tượng kém như vậy, thực sự quá kém rồi.
Thấy Hạ Duẫn đỏ bừng mặt, Giang Chấp không nhịn cười được, "Vẫn ổn, kỳ thực không có cảm giác gì."
Có lẽ là do sáng sớm mới vừa tỉnh ngủ, Hạ Duẫn thấy Giang Chấp rất nhu hòa, thoạt nhìn tâm tình không tệ, hẳn là thật sự cảm thấy được không có sao cả.
- -----
qua đội bảo bảo mình thắng nên ra chương sớm ^_^
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT