Cuộc sống của nó từ ngày hôm đó cũng chẳng có gì thay đổi, 1 sự vô vị và dường như ko còn ánh sáng nào trên còn đường của nó chọn nữa. 1 tháng, 2 tháng rồi 3 tháng cũng trôi qua. 1 khoảng thời gian khá dài nó cũng chẳng nói chuyện với chị Tr cũng chẳng nhắn tin chọc ghẹo Charissa hay Linh nữa. Nó cần 1 khoảng thời gian 1 mình vì có lẽ nó không có khả năng suy nghĩ đến quá nhìu người con gái như thế.
Kể từ 1 khoảnh khắc nào đó trong đời nó ko còn là 1 chàng trai năng động như trc kia nữa, đúng là lần đầu tiên chạm trán với cuộc đời, chỉ từ chết đến bị thương. Nó như 1 người trầm cảm và mất hồn, nó đã quá tham lam dành quá nhìu người con gái cho riêng mình và đây là cái giá nó phải trả. Không người con gái nào nó quen còn tin tưởng và dám giao trái tim nhỏ bé của họ cho nó nữa.
- Dạo này sao mẹ thấy con có vẻ gầy đi đúng ko?
- Dạ, đâu có, con bình thường tại dạo này con học nhiều mà.
- Dạo này có đi chơi đâu ko?
- Dạ ko, làm biếng đi chơi.
- Sao ko ra ngoài cho khuây khỏa. Àh con kím vé máy bay đi, Noel này mẹ cho con về Việt Nam.
- Thôi mẹ, vé cả ngàn hơn mắc lắm.
- Mẹ nói thì cứ mua đi, mắc cũng phải về, về còn ăn đám cưới chị Thảo nữa.
Chắc có lẽ những giọng trả lời thều thào uể oải, vẻ mặt buồn bả và mệt mỏi mỗi lần skype với mẹ nó, mẹ nó cũng ko muốn nó bị trầm cảm đến nỗi ko học dc. Đúng là người mẹ nào cũng hỉu dc con mình nhưng lúc này biện pháp về Vn nhìu khi ko còn là cách chữa trị nữa nhưng để nó ở lại Mỹ cũng chẳng xong. Thôi thì thà về bên gia đình lúc nào cũng sẽ tốt hơn.
Hôm nay, lại 1 ngày học bình thường, và rồi 1 khoảnh khắc bất thường đến với nó. Lại 1 cái vỗ lưng quen thuộc, ko còn ngạc nhiên và bất ngờ giống như lần đầu tiên, nhưng nó vẫn cảm thấy lạ, nó nhớ cái vỗ lưng này. Chậm rãi quay xuống nhìn, nhỏ Linh để 2 tay lên bàn, giờ mới để ý dù ko có make-up nhưng nhỏ vẫn dễ thươg và xinh đẹp, 1 vẻ đẹp mộc mạc đến khó tưởng.
Nó nhìn nhỏ, cái nhìn của 1 con nghiện. 2 con mắt nó thâm đen như gấu trúc. Nhỏ đang cười thì nhăn mặt khi thấy nó.
- Trời! Sao mặt N thảm vậy? Hôm qua thức khuya hả?
- Uhm! (Cũng giọng nói thều thào thảm thiết đó)
- Học bài hả?
- Nghĩ sao dạ? Mặt này mà học bài hả?
- Chứ gì?
- Game với tập thể dục!
- Tự nhiên tối mà đi tập thể dục rồi sao ngủ? (Mặt con bé ngây thơ ngơ ngác vô cùng, vẻ mặt quan tâm lo lắng này làm nó muốn nựng 1 cái cho bỏ ghét)
- Chuyện con trai, nhìu chuyện! Mà kiu giề?
- Noel Nguyên có về ko?
- Ờh hình như là có!
- Vậy mua vé chung đi, có gì về chung cho đỡ buồn!
Bổng dưng 1 ánh sáng lóe trong đầu nó, cái kèo này coi như xong. Cả ngày hôm đó nó vui hơn hẳn, mặt dù cái mặt thì cũng chẳng khá hơn dc Phồng Tôm là mấy nhưng cái thái độ thì chắc có vẻ đỡ hơn trc nhìu rồi. Tối đó về, nó lần đầu tiên trong 1 khoảng thời gian dài, gọi điện cho nhỏ Linh rồi giả vờ ko quan tâm nhìu nhưng thật ra nó vui lắm khi nhỏ rủ nó đi chung như vậy.
- Muốn về ngày mấy?
- Nguyên lựa ngày đi, thì nghỉ noel rồi về luôn! (Giọng nhỏ lúc nào cũng tí tửng)
- Ờh (Nó gõ máy nghe cộc cộc rồi lại hỏi nhỏ típ)
- Muốn qua lại ngày mấy?
- Thì hết noel rồi qua lại!
- Ờh
- Ngồi ghế gì, economiy hay first-class?
- Cho ghế gì ngồi ghế đó!
- Ờh!.......... Ê, bậy bậy, tự nhiên cho là sao???
- Nói giỡn áh, Nguyên mua economy đi cho nó rẻ, tiền đâu mà đi first-class
Nó nghe nhỏ nói câu đó cũng cảm thấy vui vui vì nhỏ ko phải cái dạng tiểu thư đài các thật sự lúc nào cũng vung tiền như vung nước. Nhỏ lúc nào cũng biết suy nghĩ cho ba mẹ và mọi người, đặc biệt ko bao giờ dám vung tay quá trán nhưng mỗi tội nhỏng nhẻo và giả khờ với nó thôi.
- Ê Linh!
- Gì?
- Nguyên với Linh hùng tiền lại mua 1 vé first-class đi!
- Rồi sao?
- Nguyên đi, có gì Nguyên quay phim lại rồi kể cho Linh nghe cảm giác nó thế nào!
- Hihihi! Cảm ơn nha!
Giọng nhỏ cười thật sự làm nó quên đi những cái buồn và chán ngẫm của cuộc sống. Chỉ đúng cái khoảng khắc đó, chỉ có 2, 3 giây đẹp nhất đó, nó thật sự cần 1 người phụ nữa chăm sóc và lo lắng cho nó giống như nhỏ hỏi thăm nó sáng nay vậy. Nhưng nó vẫn chưa biết dc ranh giới giữa cần và yêu, nó ko biết nó sẽ làm đau người con gái nào nữa ko và thật sự nó ko muốn như thế.
Sau bữa mua vé đó thì mọi thứ cũng trởi lại 1 cách nhàm chán như bt, nó chỉ mong đến cái ngày dc lên máy bay rồi dc ngồi kế nhỏ thôi. Cuốn lịch trên bàn nó bây giờ chỉ toàn vết mực, nó gạch từng ngày, từng tuần để mong cho cái ngày trọng đại đó đến cho mau mau. Cái cảm giác này thật sự là vui hơn mọi thứ trên đời. Mỗi lần gạch đi 1 ngày trên lịch, nó lại ngồi nhìn cuốn lịch thật lâu rồi suy ngẫm về những chuyện đã qua.
1 điều mà cúi cùng nó cũng nhận thấy. Thời gian quen biết nhau, tìm hiểu lẫn nhau, và thích nhau thật sự, nó vui hơn gấp trăm vạn lần so với 1 ngày đi coi phim buổi sáng rồi vào khách sạn vào buổi tối. Nó tự trách thân mình rồi lại đổ lỗi cho sự khờ dại hiếu thắng của tuổi trẻ. Ước gì thời gian có thể quay trở lại để nó ko bao giờ đối xử với Như và Thùy như thế.
- Ê, cuối tuần này qua nhà tui phụ đóng đồ nha!
- Sao hok tự đóng? (Mặc dù nó thích lắm nhưng lúc nào cũng tỏ ra cẩn trọng và lạnh lùng với nhỏ vì nó vẫn còn nhớ đinh đinh những lời thằng Tuấn chỉ nó)
- Thì đóng 1 mình buồn với lại nó nặng!
- Ờh, mấy giờ?
- 9h sáng đi, có gì đi ăn trưa luôn!
Nhanh như cắt, tuần sau là nó ra phi trường với nhỏ về vn rồi. Giờ thì nó đang nằm trên giường, mới có 8 giờ sáng thứ 7 mà nó đã thức, 2 mắt đã mở toanh. Lòng thì cứ nhộn nhịp, lâu rồi ko có dịp đi chơi với nhỏ. Hôm nay lại dc qua nhà nhỏ nên nó thức sớm để chuẩn bị. Chiếc áo thun đen nó thích rồ chiếc quần short Abercrombie, ăn mặc giản dị vậy chắc cũng ko sao.
Qua tới nhà khủng bố nhắn tin với gọi điện mà nhỏ cũng chẳng trả lời. Nó nghi nghi là cũng có chuyện xảy ra, típ tục dt liên tục đến chừng nào nhỏ bắt máy thì thôi.
- A lô! (Cái giọng yểu xìu của con nhỏ, chắc là đang ngủ nướng)
- CHÀI Ơ LÀ CHÀI! KIU TUI QUA GIÚP MÀ GIỜ CÒN NGỦ!
- ủa! Nguyên hả, sao qua sớm vậy! Đợi xíu Linh ra mở cửa! (Cái giọng con nhỏ chuyển 180 độ, cũng cái giọng tí ta tí tửng, chắc sợ nó la lên bật đầu dậy liền đây mà)
- Ê cá…i… g..ì…..
- ẹc ẹc ẹc!
Chưa kịp nói hết câu là con nhỏ đã cúp máy, cái điều mà nó sợ nhất là đây, cái câu đợi xíu của con gái, lúc nào cũng vậy. Nó lúc nào cũng là người chu đáo tận tình và luôn đến sớm, kết cục là lúc nào cũng phải chờ đợi. Nó lon ton đi bộ về xe ngồi trong cái sương sáng lạnh và những ánh mắt trời bình minh nhè nhẹ.
15 phút sau thì nhỏ ra mở cửa cho nó, miệng thì cười tươi đeo cặp mắt kính ngố nhìn trông cũng xinh ra phết. Bực mình hết chịu được nó chạy thẳng vô nhà để cho nhỏ đằng sau đóng cửa lại. Nó nhảy bịch lên cái sofa trong phòng khách cạnh nhà bếp rồi kéo cái điện thoại ra check facebook. Nhỏ giờ này mới nhỉ nhảnh bước vô nhìn nó cười
- Dì dượng đâu rồi?
- Đi làm hết rồi! Ăn sáng chưa? (Nhỏ hồn nhiên trả lời)
- Chưa!
- Ăn mì gói nha, mì hảo hảo mẹ Linh gửi qua ngon lắm!
- Ờh nấu đi rồi ăn!
- Uh ok đợi xíu (Nhỏ hôm nay bỗng hiền 1 cách lạ thường, chắc là đang muốn chuộc lỗi với nó)
Lấy 2 cái tô thủy tinh, nhỏ trút 2 gói mì từ cái bọc hồng hồng ra…
- Ê!!!
- Gì?
- Ăn trứng ko?
- Ăn
Rồi nhỏ xé bột nêm đập 2 cái trứng vào tô.
- Ê!!!
- Gì nữa?
- Ăn hành ko?
- Ăn
Nhỏ kéo bó hành xanh rực trong tủ lạnh ra rồi lấy kéo cắt vào 2 tô 1 cách khéo léo. Nhìn qua thì nhỏ cũng giống 1 bà vợ nội trợ thực sự nhưng nấu mì thì thằng cháu 10 tuổi mình nấu cũng dc nên cũng ko có gì đáng ngạc nhiên. Vừa check facebook nó vừa lén lút nhìn nhỏ, rồi cũng tự hỏi đã bao nhiu thằng chết vì nhỏ. Liệu rồi nó có phải là 1 phần trong số đó?
- Qua ăn nè! Làm gì mà bấm dt quài dzậy?!
Liếc lên nhìn thì nó đã thấy nhỏ đặt 2 tô mì lên bàn cạnh 2 chiếc đũa gỗ đen nhung. Ngồi kế nhỏ ăn mà nó chẳng thể nốt lên câu gì, mặc dù chỉ là 1 tô mì gói nhưng nó cảm thấy ngon lạ thường, có thể vì nhỏ nấu nên cái gì mà chẳng ngon chứ. Nó thì ăn theo kiểu của 1 đứa con trai, vừa ăn vừa bấm dt, chẳng coi nồi ngồi coi hướng, nhìn qua nhỏ thì đúng là kiểu của người con gái duyên dáng, nhỏ ăn 1 cách thùy mị và từ tốn chẳng giống gì với tính cách của nhỏ hết.
Ăn xong thì nó giúp nhỏ xếp đồ vào thùng, chủ yếu là quà cáp mua về cho người thân trong khi nhỏ thì rửa chén và lau sạch nhà bếp. Cũng phải mất hơn 1 tiếng để nó cân và gói băng keo 2 cái thùng nặng 50kg, làm hùng hục 1 mình đến chảy mồ hôi, thỉnh thoảng lại nghĩ tay qua ra uống ly nước cam nhỏ rót cho nó rồi nhìn con nhỏ ngồi trên giường chơi laptop.
- Tui làm đây mấy người chơi máy tính sướng ha?!
- Nảy tui nấu mì cho ăn rồi có phụ tui đâu?
- Sao hok kiu?
- Thoy ngu chi kiu giờ mấy người bắt tui phụ lại sao?
Con nhỏ trả lời xong cười hihi rồi quay ra máy tính chơi típ, nghĩ sao mà dám kiu nó qua giúp vậy trời. Phải mà giờ có ma túy hay lựu đạn gì đó bỏ vô cho an ninh nó giữ lại khỏi về vn luôn chừa cái tội hỗn với ông. Vừa làm vừa nghĩ ngợi lung tung rồi lại tự cười với chính mình. Làm xong thì nó nhảy xổng lên sofa ngoài phòng khác dọc dt rồi lăn ra ngủ hồi nào ko hay.
Lúc tỉnh dậy thì đã thấy cái chăn màu hồng lẹt đắp lên người mình hồi nào ko bik nữa. Chắc là nhỏ thấy nó ngủ nên đắp chăn cho nó. Nghĩ lại thì nhỏ cũng chu đáo, cứ mỗi lần nghĩ con nhỏ tốt với nó này kia thì nó lại tự cân nhắc với bản thân rằng nhỏ đối xử với thằng con trai nào cũng vậy nên nó ko dc hiểu lầm tình bạn thành tình yêu dc.
Lúc chuẩn bị ra sân bay, nó hào hứng biết mấy. Chỉ còn hơn 1 ngày là nó lại dc về cái xử sở yêu thương rồi, chỉ ngồi chờ ra sân bay mà nó lên trc bao nhiu là kế hoạch. Massage, cà phê, bia ôm, club, nhậu, lẩu bê đê, cà phê bệt, rồi bao nhiu kiểu chơi khác nhau nó sẽ cố gắng hưởng thụ hết tất cả trong 2 tuần noel ngắn ngủi.
Được ông bác chở đến phi trường thì nó gặp nhỏ cũng đi cùng dì dượng của nhỏ. Nó gật đầu chào ông bác ra về rồi quay ra chào dì dường của nhỏ, chắc cũng chạc tuổi 40. Nó đưa tay ra bắt tay dượng của nhỏ trong khi nhỏ thì đứng khép nép bên dì.
- Con cho dì dượng gửi con nhỏ, có gì nó ko biết con chỉ cho nó, nó mới đi nên cũng chưa nhìu kinh nghiệm bằng con.
- Dạ! Dì dượng cứ yên tâm!
Dì con nhỏ nhìn nó cười rồi gởi con nhỏ cho nó, trong khi 2 đứa chào dì dượng nhỏ ra về. Xe mới vừa lăn bánh thì nó quay ra cười hiểm với nhỏ
- Phen này là mấy người chỉ từ chết tới bị thương thôi!
- Xía! Để rồi xem, làm tui ngu lắm áh!
- Hahaha
Nó bất cười rồi hít vào 1 luồng không khí trong lành buổi tối của bầu trời San Francisco, chuẩn bị xa nước Mỹ rồi mà sao nó vui quá. Quàng tay lên vai con nhỏ, nó kéo con nhỏ vào trong với mấy cái xe đẩy đồ. Lên máy bay, nhỏ thì đòi ngồi kế cửa sổ nên nó cũng nhường cho nhỏ, máy bay cất cánh thì chẳng mấy chốc nhỏ đã thiếp đi mất, nhỏ dựa vào vai nó và ngủ 1 cách ngon lành. Khoảng 2 tiếng sau thì các cô phục vụ chuẩn bị mang đồ ăn ra, nó khẽ lây nhỏ tỉnh dậy để cho nhỏ ăn, cái mặt say ke và ngây thơ của nhỏ khiến nó phải bật cười. Nhỏ dụi mắt rồi nhìn ra bầu trời đen thui bên ngoài cửa sổ.
Con nhỏ cũng chẳng ăn gì nhiều rồi lấy Ipad ra ngồi nghịch trong khi nó chỉ biết đeo earphone rồi nhắm mắt ngủ. Nhỏ với lấy cái mền rồi đặt nhẹ nhàng lên đùi nó. Lâu lâu nó còn nghe nhỏ chụp hình tách tách, chắc là lại đang tự sướng, cầu mong là nhỏ đừng dìm hàng mình vì bây giờ nếu nhỏ có định chơi xấu mình thì mình cũng ko đủ sức mà gượng dậy. Mơ màng trong giấc ngủ, nó đúi quá nên thíp vào giấc ngủ luôn mặc cho nhỏ làm gì rồi làm.
Lâu lâu, cứ 2, 3 tiếng là nó lại mở mắt nhìn xung quanh, máy bay tắt đèn tối sầm. Mọi người ai ai cũng ngủ. Nhỏ thì đang dừa đầu vào vai nó ngủ, nó cũng nhẹ nhàng tựa nghiêng vào đầu con nhỏ rồi cũng thíp đi, 2 đứa nhìn cứ như là 1 cặp đôi vậy. Nhưng thật sự có ai biết rằng ngoài vẻ đẹp trong trắng và ngây thơ kia của mỗi đứa chứa đựng 1 thế giới phực tạp riêng, thật sự nó chỉ quan tâm đến giây phúc này thôi, 1 giây phút bình yên với nhỏ và nó muốn mãi mãi dc như thế này.