Nghe được thanh âm của Phù An An, Lý Hữu Tài ngừng lại động tác mở khóa một lát, lộ ra một nụ cười làm người ta cảm thấy không thoải mái, “ An An, cô không sao chứ, kêu cả nữa ngày không thấy cô lên tiếng làm ta lo lắng muốn chết.”
Phù An An đưa tay đem khóa cửa đè lại, trầm giọng nói, “ta chỉ là ngủ thiếp đi, không có chuyện gì, Lý thúc ngươi trở về đi.”
Tất nhiên Lý Hữu Tài sẽ không rời đi ngay lập tức. "An An, chú hôm nay tới thăm con, chú còn có việc phải làm." Trong khi nói chuyện, Lý Hữu tài thở dài thườn thượt "Ngươi cũng biết hiện tại tình huống như thế nào, trong lầu mọi người đều thiếu ăn, ta muốn hỏi ngươi có dư đồ ăn không, lấy ra giúp đỡ mọi người một chút đi."
“Chú, chú nói bây giờ lương thực thiếu, cháu sao có thể còn thừa.” Phù An An cau mày lắc đầu.
“ Là hàng xóm với nhau, cô phải mang đồ ra giúp đỡ đi chứ.” Lý Hữu Tài thấy cô không chịu nghe vào, cau mày, “ Cô đã không cho ở nhờ, bây giờ đồ ăn cũng không đưa, làm người không thể máu lạnh như vậy được.” Bởi vì tất cả các ngươi đều là NPC, đại ca ơi!
Phù An An ở trong lòng yên lặng chửi bậy. Cửa phòng đóng chặt, bởi vì Lý Hữu Tài còn chưa nghĩ muốn lật mặt nên không biết làm như thế nào với cô.
Sau hơn mười phút bế tắc, Lý Hữu Tài cuối cùng cũng dẫn những người phía sau lên các tầng khác. Bất quá động tác mở khóa sáng đã làm Phù An An sinh ra mấy phần cảnh giác nên cô đã tìm ra mấy tấm ván gỗ cùng đinh đem cửa phòng niêm phong lại.
Lý Hữu Tài đã đi đến trên lầu nghe thấy được âm thanh này nên liền nhíu mày lại.
Phù An An không có đi ra ngoài, nên không biết trên lầu bảy đã đổi chủ rồi. Ngoại trừ căn phòng của Lý Hữu Tài vẫn ở, những người hàng xóm và người thuê ban đầu có quan hệ tốt với hắn mới được ở lại cùng với đám đàn em hắn mới thu nhận, những người có quan hệ không tốt đều bị đuổi ra ngoài.
Mấy cái phòng khác thì chất đồng đồ ăn do hắn lợi dụng chức vụ mà thu được. Đàn em bên cạnh Lý Hữu Tài nói “ Lý ca, người ở tầng sáu quá bất kính với anh, tại sao chúng ta không đem cô ta ra khai đao để dọa những người khác.”
Lý Hữu Tài tựa hồ nghĩ tới điều gì, bởi vì hắn đang cười đưa ra hàm răng nám vàng vì thuốc lá “ để đó trước đi, buối tối lại nói.”
--
Phù An An đóng đinh cửa ra vào và cửa sổ, ngồi trở lại giường. Mưa liên tục lâu như vậy, chăn bông có chút ẩm ướt. Phù An An nghĩ nghĩ lại đứng lên, ghé vào trên cửa sổ nhìn ra phía ngoài.
Trên mặt nước lại nhiều thêm mấy cái thi thể, bên ngoài truyền đến tiếng nói chuyện nhỏ cùng tiếng khóc, bên cạnh cũng truyền tới tiếng trẻ em nói chuyện.
Sống bên cạnh là hai người trung niên ngoài năm mươi tuổi, tính tình nóng nảy, hay nói to tiếng nhưng hôm nay không có động tĩnh gì. Phù An An cau mày, cô không muốn nghĩ sâu hơn nữa. Thay vì nghĩ về những điều này, tốt hơn hết nên nghĩ cách để cải tạo cái thao mà cô đã mua trước đây.
Lúc này nước đã dâng đến tầng thứ ba, trò chơi mới trôi qua được một nửa thời gian.
Tầng thứ sáu không phải là độ cao an toàn nhất , Phù An An đã lên kế hoạch thay đổi chỗ ở từ lâu.
Trên bàn có một tấm bản đồ cỡ A3 của Thành phố Hải Ly, có vài vòng tròn màu đỏ do Phù An An đánh dấu, Phù An An đã chuẩn bị sẵn sàng, một khi mưa lớn ngập tầng năm, cô ấy sẽ rời đi.
Vào nửa đêm, Phù An An bị đánh thức bởi tiếng bước chân vội vã.
“Cứu mạng a, dưới lầu có người ăn cướp!”
“Giết người!”
“Mở cửa, mở cửa ra!”
Bên ngoài không biết làm sao lại rối loạn, Phù An An vừa định nhìn qua mắt mèo thì một cái rìu chữa cháy đã chém vào trên cửa phòng.
Phù An An bị buộc phải lui về phía sau, suýt chút nữa bị cái bàn sau lưng làm ngã trượt chân.
Tiếng đập cửa không ngừng vang lên, ngoài cửa truyền đến giọng nói của Lý Hữu Tài, "An An, tòa nhà hỗn loạn rồi! cháu ra ngoài đi, chú dẫn cháu lên lầu bảy."
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT