"....Thời gian! Trôi cứ trôi càng xa mãi. Sao cứ trôi, chờ tôi với. Thấy những thứ quý giá trôi qua tay. Ngày tháng đắm đuối như đoạn phim thật ngắn. Giờ ngồi đây bơ vơ mới thấy lòng trống vắng. Thời gian! Sao cứ trôi chờ tôi với. Tôi có bao điều muốn nói. Nói rất tiếc, rất nhớ, dấu yêu ơi! Giờ nếu, nếu có thể quay lại ngay từ đầu. Thì mình nhớ nắm tay nhau lâu thật lâu..." -tôi lại "tự kỷ", tôi đứng ở bến sông nhìn những ánh đèn lập lòe, nhấp nháy xanh đỏ như những ngôi Sao nhiều màu của ghe xuồng tấp nập qua lại trên sông. Con sông đêm nay không được yên, trên mặt nước cứ lăn tăn những cuộn sóng lớn, hết cuộn này đến cuộn kia theo những chiếc ghe xuồng xuôi ngược vỗ vào bờ. Tôi thấy lòng sao trống vắng quá, tôi thấy mình thật cô đơn, tôi lại hát, tôi hát vu vơ, tôi vu vơ ngân nga trong miệng bài hát "Giử thời niên thiếu" như giải bài tâm sự với dòng nước lăn tăn, gợn dưới chân tôi.
Trong một thoáng, bỗng chốc tôi bất giác nhận ra không lẽ tôi đã già? Già trước tuổi? Chỉ có những người già, biết mình đã già, biết mình sắp không tồn tại mới lưu luyến, mới không nỡ rời xa nhân thế. Chỉ có những người già mới luôn nhung nhớ quá khứ, hoài niệm về một thời tươi đẹp. Chỉ có những người già mới muốn mình nhỏ lại, muốn mình không già. Nhưng tôi vẫn chưa già, tôi còn trẻ lắm, vậy tại sao tâm tư của tôi, nó đã già?
"Thiếu niên ngỡ lão, sắp tàn
Tâm tư hỗn độn, ngỡ ngàng tuổi mai
Thanh xuân phơi phới còn ngày
Suy tư trầm lặng, xuân này còn ta?"
Tính từ cái ngày tôi tập hợp chú bác dì thím đến nay cũng đã 10 ngày, kể từ ngày hôm đó, mọi thứ quanh tôi có vẻ đã yên ấn hơn nhiều. Tất cả họ đã ôm tiền đường ai nấy đi, không ai liên hệ gì đến ai, vô tình thật! Ba Mẹ tôi, hôm qua họ đã qua đảo, họ lo cho Ân một mình vất vả chuyện cơm nước quần áo, họ lo nó ở một mình sẽ buồn, cho nên họ đã qua đó với nó.
Nhớ lại chuyện hôm đó, sau khi mọi người đã di tản, tôi và Ba Mẹ cũng vào nhà, vào đến nhà, tôi đưa trước cho Ba 30 triệu.
"Ba ơi! Tiền này Ba hãy cầm lấy mướn vài người để sửa lại nhà mình đi Ba, Ba cầm tạm nhiêu đây đi, vài hôm nữa con sẽ đưa thêm!"
"Uhm! Sáng mai Ba sẽ gọi anh Ba của con với mấy người nữa làm cho nhanh!"
"Dạ Ba!"
"Mẹ, đây là 5 triệu, Mẹ giữ để lo cơm nước cho mấy người tới sửa lại nhà mình!"
"Thôi được rồi, con giữ lại đi, tiền lần trước con đưa cho Mẹ vẫn còn, nếu không đủ Mẹ sẽ hỏi!"
"Dạ, cũng được!"
Và rồi căn nhà của tôi đã được trang hoàn lại, đồ đạc trong nhà cũng đã mua đầy đủ không thua gì nhà giàu, căn nhà cũ của hôm nào nay trở thành căn nhà vừa mới vừa khang trang, rộng rãi thoải mái mọc ngay giữa những căn nhà lụp sụp, thấp thấp chen chúc nhau.
Sau khi căn nhà hoàn thành, Ba Mẹ tôi đã ở lại nhà một ngày, ngủ lại một đêm, sáng sớm hôm sau họ đã lên đường qua đảo.
"Ba Mẹ, khi qua đó, Ba Mẹ hãy đổi nhà trọ đi, tìm căn nào rộng rộng thoải mái, gần chỗ làm của thằng Ân mà ở. Rồi tìm mảnh đất hay căn nhà nào đó hai người thấy thích, nói với con, con sẽ gửi tiền qua cho Ba Mẹ đặt cọc trước, chắc qua năm sau con mới có tiền cho Ba Mẹ mua!"
"Ừ! Cứ từ từ đi!"
"Dạ!"
Thế là họ đã đi, còn tôi vẫn một mình, nghĩ đến thật buồn cười! Họ lo cho Ân ở một mình sẽ buồn, vậy tôi chắc không buồn đâu há? Nhưng không sao, tôi đã quen rồi, tôi đã quen với việc họ thiên vị Ân, tôi đã quen với sự bất công của họ, tôi đã quen với những giọt nước mắt uất hận âm thầm rơi mỗi khi đêm xuống và tôi đã quen sự cô đơn trong khoảng không im lìm của riêng tôi. Dù thế, một mình, tôi vẫn sống tốt đấy thôi!
Cũng nực cười! Buổi sáng hôm đó, ngày tôi đã mời họ cùng ngồi xuống nói chuyện, lúc đó là tôi cố tình nhắc đến Ân, tôi biết họ thương Ân lắm, lo cho Ân lắm, tôi biết chỉ cần nhắc đến Ân họ sẽ mềm lòng, họ sẽ suy nghĩ cho Ân, tôi biết Ân chính là điểm yếu của họ. Người ta nói, "con cái dù có lớn khôn đến đâu nhưng với cha mẹ, chúng lúc nào cũng bé dại", câu nói đó không hề sai! Đối với Ba Mẹ, chúng tôi lúc nào cũng nhỏ, nhưng tôi nhỏ thì Ân sẽ lại nhỏ hơn, nhỏ hơn sẽ được thương nhiều hơn, đó là chuyện bình thường, huống hồ Ân lại là con trai út, tất nhiên sẽ có được sự yêu thương nhiều hơn từ Ba Mẹ.
Tôi từng đọc một số bài kinh Phật, cũng từng đọc rất nhiều Manga, tôi nhận ra rằng con người nếu cứ sống trong ganh ghét, hận thù, giành giật đến cuối cùng chẳng nhận được gì cả ngoại trừ những khổ luỵ, tan thương! Một ngày chưa buông bỏ, vẫn một ngày tự ta vằn vặt tâm can ta, đau khổ suốt đời. Sống cuộc sống như thế, vậy còn gì là vui? Tại sao không nghĩ thoáng hơn, tội tình chi tự dày vò bản thân mình? Người ta không thương ta, không cần ta, vậy tại sao ta còn bám dính lấy? Cố tranh giành để làm gì, ganh ghét họ làm chi? Đến cuối cùng chỉ tự ta làm tổn thương ta! Của ta sẽ là của ta, không phải của ta dù cố giành lấy, nó cũng sẽ mất! Buông để nhận lấy niềm vui từ sự thanh thản của tâm can.
Nên tôi không buồn, tôi không oán, tôi không giận, tôi không ganh tị. Tôi nghĩ rất đơn giản, trên bãi cát trắng mênh mông kia đâu chỉ có một hạt cát. Họ không thương mình, không cần mình, sẽ có người khác thương mình, cần mình. Gia đình không thương tôi, không cần tôi, tôi sẽ tự tạo cho mình một gia đình của riêng tôi, tôi sẽ tự đi tìm những thứ thuộc về tôi, cho dù không tìm thấy, tôi cũng không hối hận, tôi cũng không hối tiếc bởi tôi không tự làm mình đau và những tháng ngày qua tôi đã rất an nhiên và sống không uổng phí!
......
Tất cả mọi thứ đã trở về đúng vị trí của nó, họ đã đi, tôi lại một mình trong căn nhà rộng lớn khang trang đầy đủ tiện nghi của mình và chính là đây, khoảng thời gian tôi không mong đợi nhất. Đêm đã về, bức màn lớn đã giăng ngang bầu trời, che hết ánh sáng của Mặt Trời chói lọi và trước mắt tôi, mọi thứ đều mịch mịch cô liêu.
Đã khuya lắm rồi sao? Mấy giờ rồi nhĩ? Tôi đã ngồi đây bao lâu rồi? Đẹp quá! Bầu trời đêm nay đẹp quá! Vừa cao vừa xa! Trời trong quá, những đốm sáng nhấp nháy xuyên qua từ những cái lỗ thủng li ti trên tấm màn lớn trên bầu trời, chúng thật đẹp! Sáng quá!
"An!"
Tôi đang "tự kỷ" ngắm Sao một mình ở bến cũ, bỗng tôi nghe thấy tiếng gọi nhỏ từ xa vọng tới, phá hỏng không gian yên tĩnh khi trời về khuya. Tôi xoay đầu lại nhìn, thì ra là anh ấy, anh ra đây làm gì, anh ấy vẫn chưa ngủ sao?
"An, đã khuya rồi sao em không về ngủ, ngồi một mình ở đây làm gì? Nguy hiểm lắm!" -anh ấy bước gần đến chỗ tôi ngồi, nhìn tôi, nói.
Tôi ngước nhìn anh ấy, trong tôi có một chút xao xuyến nhẹ, chợt nhận ra, tôi nhanh chóng thu lại ánh mắt mình, tôi nhìn thẳng xuống dòng nước, nhìn vào cái bóng của chúng tôi đang lượn lờ in trên mặt nước, tôi nở nụ cười nhạt, tôi thờ ơ nói.
"Ờ, không gì, chỉ cảm thấy hơn buồn, không ngủ được nên ra đây nhìn ngắm vu vơ vậy thôi!"
"An, dạo này em sao rồi!"
"Sao đâu, em vẫn bình thường. Anh Tân, sao anh không gọi em là Đường Nhân như những người khác?"
"Anh quen gọi là An rồi!"
"Quen? Sao em lại không nhận thấy được vậy?"
"Chẳng phải em luôn là An sao?"
"Không! Em không còn là An nữa! Em là Đường Nhân Bạch Vũ! Em nghĩ anh nên theo người khác gọi em là Đường Nhân đi!"
"Đường Nhân chỉ là bút danh của em, do em tự đặt cho mình, còn An, đó mới là tên thật của em, do chính cha mẹ đã đặt cho em!"
"Vậy sao? Vậy tại sao không ai biết? Còn người khi đã biết thì bỏ chạy?"
"Ai đã bỏ chạy?"
"Ai? Há!"
"Ý em là gì?"
Vô tình nhất chính là con người, anh ấy thật không biết ai đã bỏ chạy khi biết Đường Nhân là An sao? Thật nực cười! Người đã bỏ chạy khi biết Đường Nhân là An chính là anh, Huỳnh Văn Tân! Anh chính là người đã làm tôi "cảm nắng", làm tôi rung động lần đầu tiên. Nhưng anh đã bỏ chạy, bỏ chạy khi biết cái người bí ẩn có nick là Đường Nhân mà anh vẫn hay nhắn tin qua lại cho nhau mỗi đêm là con nhỏ An gần nhà, nghèo hèn xấu xí, không bạn bè, không ai quan tâm đến! Hớ! Anh đang chơi trò mất trí với tôi sao? Được! Vũ Tâm An tôi sẽ chơi cùng anh!
"Gì đâu!"
"An! Uhm, anh đã đọc được vài chương trong tiểu thuyết của em viết, em viết hay lắm!"
"Ờ!"
"Em biết làm thơ, biết viết tiểu thuyết, chắc lúc trước em học giỏi môn văn lắm!"
"Câu này chẳng phải anh đã nói rồi sao?"
"Anh nói khi nào?"
"Khi nhắn tin với em!"
"Vậy sao? Anh cũng không nhớ rõ nữa!"
"Ờ!"
"Mai chủ nhật, em rãnh không?"
"Có việc gì sao?"
"Mai đi chùa không?"
"Đi chùa?"
"Uhm. Ngày mai mấy người trong cơ quan của anh có hùn tiền bao xe đi chùa, em có muốn đi cùng anh không?"
"Người trong cơ quan của anh đi, anh dẫn theo em làm gì?"
"À không, không chỉ riêng người trong cơ quan, họ có dẫn theo người nhà và bạn bè đi cùng nữa. Càng đông càng vui mà!"
"Ờ, vậy thôi, anh rủ bạn anh đi cùng đi!"
"An! Uhm.... Anh.... Em đi chung cho vui! Anh thấy em hay đi chùa mà?"
"Anh thấy?"
"Uhm!"
"Thấy khi nào?"
"Ờ thì....."
"Từ khi nào anh bắt đầu để ý tới em vậy?"
"Ờ thì....."
"Hi! Cảm ơn nhiều! Em đi chung không vui đâu!" -tôi cong môi, nhếch miệng cười nhạt. Nói rồi tôi lấy thế đứng dậy nhìn thẳng vào anh ấy.
"An!....."
"Thôi em buồn ngủ rồi, em đi trước đây, cảm ơn đã nói chuyện với em nãy giờ!"
"An!....."
"Em bận lắm! Em cũng không muốn đi! Anh đi chơi vui nha!"
"An!...."
"Còn nữa, sau này anh nên gọi em là Đường Nhân đi, vì An sẽ làm cho người ta bỏ chạy mất!"
Cuộc đối thoại của chúng tôi đã kết thúc, tôi hững hờ, lạnh lùng xoay người vững dưng bước đi, không liếc mắt nhìn lại. Anh ấy vẫn đứng đó nhìn theo bóng tôi bước đi, có lẽ trong lòng anh ấy đang cảm thấy khó chịu, rất bức xúc, rất muốn bước đến lôi tôi lại chửi thẳng vào mặt tôi, nói tôi là con chảnh, con điên. Phải! Bây giờ tôi rất chảnh, tôi chảnh vì tôi biết có rất nhiều người cũng giống như anh của hiện tại, rất muốn tiếp cận tôi, nói chuyện với tôi! Tôi điên vì tôi biết trong lòng các người đang nghĩ gì,hiểu rõ các người muốn gì mà vẫn để gương mặt thánh thiện nói chuyện tử tế với các người! Điên thật!
....
Một ngày, lại một ngày, rồi thêm nhiều ngày nữa lại đến, chúng tôi đã đi được hơn 3/4 chặng đường dịch "Mộ đá rêu xanh", và ngày nào cũng như ngày nào, không ngày nào tôi được thảnh thơi nghỉ ngơi, tôi vừa phải viết chương mới cho tiểu thuyết mới đang viết dở dang, vừa phải đi làm, vừa phải cùng hai chị ấy làm việc vào mỗi buổi tối và ngày nghỉ. Haizzz.... Mệt chết tôi rồi!
Từ cái ngày Đường Nhân Bạch Vũ Lên đời, lượng đọc giả của tôi tăng lên không ít, nhưng tôi lại làm họ không ít lần thất vọng.
"Đường Tỷ, chương này nội dung lộn xộn quá, hơi rời rạc. Ít nhắc đến nam chính quá!"
"Nam chính đi đâu mất tiêu rồi, sao không thấy nhắc đến?"
"Sao chương này với chương trước, sao cảm thấy nó không có liên quan gì đến nhau hết vậy?"
"Viết truyện cho có tâm chút đi, đừng có viết tùy tiện rồi đăng lên đây để đối phó đọc giả!"
"Đợi cả tháng mới có một chương!"
"....."
Tôi không thể chu toàn hết việc, tôi quá bận, tôi không có nhiều thời gian để viết, đầu óc tôi bị chi phối quá nhiều vấn đề, tôi không thể đặt tâm của mình vào bài viết, từ ngữ trong đầu tôi cứ như vì Đường Nhân được đưa lên cao chút xíu nên đã bị gió thổi cho rỗng não.
Từ cái ngày hôm đó, thời gian tôi đăng lên ứng dụng chương mới, mỗi kỳ mỗi kéo dài, mỗi chương lại không được hay, đọc giả phàn nàn rất nhiều. Tôi thấy buồn, tôi đã làm họ thất vọng, tôi đã làm cho cái nhân vật trong tác phẩm tôi viết bị tổn thương và tôi cũng đang bị tổn thương.
Không sao, tôi sẽ sửa sai, tôi sẽ làm lại, tôi sẽ tìm cách đắp lại các lỗ hổng của những chương dở hơi tôi đã đăng, tôi sẽ viết tiếp, tôi sẽ biến các chương không hay đó thành đòn bẩy cho những chương tôi sẽ đăng lên tiếp theo. Như thế, các đọc giả sẽ không thất vọng về tôi nữa, họ sẽ nghĩ những chương không hay của trước đó chỉ là cái bẩy để đánh lừa người đọc, để cho những chương sau được bùng nổ. Tôi sẽ cố gắng, cố gắng hết sức, tôi sẽ không để họ thất vọng nữa, tôi sẽ cố gắng!