Sau đận mệt mỏi cả tâm thần lẫn thể xác hôm qua, dường như sức khỏe của ta đột nhiên kém đi nhiều.
Hoặc là tác dụng của nước suối Tử Sinh đang thâm nhập vào xương tủy từng chút một…
Sáng nay mở mắt ra, ta rề rà mãi không dậy nổi. Chẳng biết Tiểu Thạch Lựu và Thiên Thanh đã đi chơi bời ở đâu, cuối cùng vẫn phải tới lúc Cảnh Húc sư huynh không yên tâm vào thăm, thì mới có huynh ấy giúp ta mặc áo quần, đỡ ta xuống giường.
Hôm nay cái rét tháng Ba tới đột ngột, ngồi trong phòng mà vẫn thấy lạnh. Bầu trời bên ngoài âm u, rét vẫn hoàn rét.
Cảnh Húc sư huynh hỏi hôm nay ta muốn ăn gì, ta đáp thời tiết thế này, ăn một nồi lẩu cay là hợp nhất.
Tới bữa trưa, mùi hương cay nồng quả nhiên lan tỏa khắp sân nhà.
Ta và Cảnh Húc sư huynh vừa mới cầm đũa lên, thì một vị khách không mời bất ngờ tới.
Tinh Trầm đứng trước cổng viện, mặt không cảm xúc. Chàng chần chờ một lát, đi đến gần trước cái nhìn im lặng của ta và Cảnh Húc sư huynh.
“Huynh trưởng…”
Chàng rủ hàng mi, nhẹ nhàng gọi Cảnh Húc sư huynh.
Ta chống bàn đứng dậy, vào bếp lấy một bộ bát đũa ra. Ta hẵng còn nhớ lần cuối ăn lẩu chung với nhau, chàng đã ăn hết những thứ ta gắp cho chàng, có vẻ thích món này lắm.
Tinh Trầm nhận bát đũa, cụp mắt câu nệ nói một tiếng “Cảm ơn” với ta.
Ta không nói gì, chỉ gắp thịt và rau đã chín vào bát của chàng.
Cảnh Húc sư huynh đột nhiên bảo: “Đệ không thích món này, để ta nấu bát mỳ cho đệ…”
Chàng lắc đầu, cất tiếng: “Đệ thích ăn mà…”
Dứt lời, chàng cúi đầu ăn từ tốn, môi lập tức đỏ rực lên vì cay, đến cả khóe mắt cũng nhuộm một lớp hồng ưng ửng…
Ăn xong bữa trưa lặng thinh không nói năng gì, chàng đứng dậy cáo từ. Trước lúc chia tay, chàng còn móc hai cái tráp nhỏ ra từ tay áo.
Chàng đưa một tráp cho Cảnh Húc sư huynh, nói khẽ: “Cái này là Ngũ Hành đan, huynh mau chóng nuốt nó nhé…”
Rồi đưa cái tráp kia cho ta, dịu dàng bảo: “Gan tiên ở Tuyết Vực, hỗ trợ tăng tiên lực tốt hơn cả nội đan ngàn năm…”
Từ đầu chí cuối chàng chưa từng liếc nhìn ta.
Chàng đi tới cổng viện, đột nhiên xoay người nói: “Mấy hôm nữa đệ phải ra ngoài, ngày đại hôn của hai người… e là đệ không về kịp…”
Cảnh Húc sư huynh vội hỏi: “Đệ tính đi đâu?”
Chàng đáp nhẹ tênh: “Chưa chắc được ạ, đi ra ngoài giải sầu, muốn đi đâu thì đi đấy…”
Ban ngày nghĩ gì, ban đêm mơ đó.
Ta trằn trọc tới nửa đêm mới ngủ, vừa thiếp đi là gặp ác mộng.
Ta mơ thấy chàng nói muốn đi xa, trọn kiếp này không thể gặp ta được nữa.
Ta đáp cũng được thôi, rồi đứng ven đỉnh Thần Chung nhìn bóng lưng chàng xa dần.
Nhưng đột nhiên, chàng hóa thành muôn vàn đốm sáng nhỏ vụn, biến mất trong tầm nhìn dần mơ hồ của ta.
Lòng ta như tro tàn, ta nhủ thầm, đau đớn như thế, vậy mà ta vẫn không thể giúp được chàng…
Vì thế ta khóc lóc đuổi theo những đốm sáng vụn vỡ khắp trời kia, vừa khóc vừa chạy, chạy mãi chạy mãi chỉ thấy chân mình đau đến thấu tim. Ta ngơ ngác nhìn xung quanh, bỗng phát hiện mình đã chạy tới đỉnh Thần Chung từ lúc nào chẳng hay, đang đứng chân trần ngoài cổng viện nhà chàng.
Nhưng chàng đã đi rồi…
Ta tựa đầu lên cổng viện, bắt đầu lặng lẽ rơi lệ.
“Muội tới đây làm gì?”
Ven vách núi cách đó không xa, giọng nói xa xăm của chàng đột nhiên vang lên.
Ta vội quay đầu lại, thấy chàng đang ngồi bên vách đá, xoay người nhìn ta với vẻ mặt ngẩn ngơ.
Ta lắc đầu, vội vàng lau nước mắt trên mặt đi.
Chàng đứng dậy bước về phía ta, cúi đầu thấy đôi chân tr4n trụi của ta, bèn bế ta vào trong viện, đặt ta lên ghế đá.
Chàng vào phòng mang khăn và thuốc mỡ ra, ngồi trước mặt ta, để đôi chân chất chồng vết thương của ta lên đùi chàng, cẩn thận rửa sạch sẽ, rồi bôi món thuốc thảo dược lạnh lẽo lên.
Ta hỏi chàng: “Chẳng phải huynh đi rồi sao?”
Chàng nói: “Muốn nhìn muội lần nữa… Đúng là thấy muội thật…”
Chàng bế ta về đỉnh Tiểu Mi, nhẹ nhàng thả ta lên giường, đắp chăn đàng hoàng cho ta.
Trước khi xoay người rời đi, chàng thì thầm với ta: “Hôm qua… Ta xin lỗi…”
Ta lắc đầu, nhìn bóng dáng cao ráo đẹp đẽ của chàng trong ánh nến lập lòe, vẫn thích tới nỗi ngứa ngáy tâm can.
Chàng rằng: “Ngày mai ta đi rồi…”
Ta đáp: “Được… Bảo trọng…”
Mối duyên với huynh vừa thâm lại vừa nông, vừa là may mắn vừa là bất hạnh của muội, nhưng muội vẫn rất vui vì có thể quen biết huynh trong kiếp này…
Muội sẽ không ngăn huynh buồn thương lâu nữa, ngày sau cuộc đời huynh nhất định sẽ yên bình hạnh phúc, được sống lâu ngang trời đất, là một người vô cùng may mắn…
Nên muội không ngại để huynh dành cả ngàn năm vạn năm nhớ thương muội mãi không quên…
Cho đến khi có hơi ấm và niềm an ủi khác tiến vào trái tim huynh…
Cảnh Húc sư huynh là một người cực kỳ dịu dàng dễ tính, ta muốn dọn về tiểu viện trên đỉnh Thần Chung, huynh ấy bèn qua đó ở chung với ta.
Tiểu Thạch Lựu và Thiên Thanh vẫn ở gian phòng ngủ trước đây của ta, ta và Cảnh Húc sư huynh ở căn nhà khi xưa của Tinh Trầm.
Vì thế mà Tiểu Thạch Lựu và Thiên Thanh còn dỗi ta tận mấy ngày, hai con bé nói ta có chồng rồi là bỏ mặc tụi nó.
Ta dỗ tụi nó vài hôm, hai đứa nhỏ mới dần nguôi ngoai.
Cuối cùng, ta không thể hoạt động như bình thường được nữa. Việc này không thể để bất kỳ ai khác biết, nên ta đành nhờ cậy Cảnh Húc sư huynh ở sát sườn không rời một tấc che giấu giúp mình.
Ta nằm trên chiếc giường của Tinh Trầm. Trên gối, trong chăn đệm còn lưu lại hương thơm quen thuộc pha mùi thuốc của chàng, khiến ta vô cùng thỏa mãn.
Ban đêm, Cảnh Húc sư huynh túc trực dưới giường. Mỗi khi không ngủ được, chúng ta thường ngắm sao ngoài cửa sổ, nói chuyện phiếm cho tới khi ta nặng nề khép mắt lại.
Đêm nay ta nói mớ tỉnh dậy, khi mở mắt ra, ta thấy Cảnh Húc sư huynh đang ngồi ở mép giường, lau mồ hôi trên trán và cổ ta bằng chiếc khăn đã dấp nước ấm.
Ta nói lời cảm ơn với huynh ấy, mệt mỏi nhắm mắt lại.
Huynh ấy hỏi ta: “Làm sao… mới có thể bớt đau hơn?”
Ta khẽ giật mình mở mắt ra. Huynh ấy muốn nói lại thôi, bảo: “Muội kêu đau trong mơ…”
Ta cảm thấy hơi bất lực, ta có thể quản được miệng mình lúc tỉnh, nhưng không thể bắt mình im lặng trong giấc chiêm bao.
Ta nở nụ cười nhuốm màu ủ rũ: “Chi bằng đành làm phiền Cảnh Húc sư huynh kể mấy chuyện hồi nhỏ của Tinh Trầm cho muội nghe vậy, thời chàng còn chưa lên mười ấy…”
Khi đó chàng vẫn là một đứa trẻ hạnh phúc, nhưng ta lại hiếm khi được thấy hình ảnh đó trong hồi ức của chàng…
Cảnh Húc sư huynh bèn ngồi trên tấm nệm dưới giường, kể cho ta nghe chuyện khi Tinh Trầm còn rất nhỏ.
Kể chuyện chàng kén ăn, bướng bỉnh, chơi xấu, tranh cướp tình cảm với Tễ Nguyệt…
Kể chuyện chàng thích thỏ con, chó con, vịt con, và cả chú cáo con của Uyển Duyệt tiên tử nữa…
Ta nghe mà thấy sướng vui trong lòng, đến cả cơn đau dường như cũng dịu đi rất nhiều.
Đang lúc ta mông lung buồn ngủ, Cảnh Húc sư huynh đột nhiên nói: “Cảm ơn muội…”
Ta xua tay với huynh ấy, mơ màng đáp: “Muội chỉ đối xử với chàng như thế trong kiếp này thôi, kiếp sau… có đánh chết muội cũng không uống nước suối Tử Sinh nữa…”
Đau lắm…
Chỉ mong được giải thoát sớm hơn…
Ban ngày, ta và Cảnh Húc sư huynh mỗi người ôm một quyển sách, lật sách giữa khoảng sân ngát hương thơm.
Ta nghiêng người dựa vào trường kỷ. Cảnh Húc sư huynh luôn xách ghế ra, ngồi bên cạnh ta. Mỗi khi thấy tấm chăn trên người ta trượt xuống, huynh ấy lại đưa tay kéo lên đắp lại cho ta.
Mạn Mạn sư tỷ thường hay tới nói chuyện với ta. Trước chuyện lạ là ta và Cảnh Húc sư huynh cùng chuyển đến đỉnh Thần Chung, tỷ ấy không hỏi được lý do, nên dần dà cũng không gặng nữa.
Tỷ ấy biết ta đang gạt tỷ ấy chuyện gì đó, nhưng điều ấy không ngăn được việc tỷ ấy vẫn đối xử tốt với ta như trước.
Hôm nay Mạn Mạn sư tỷ mang một rổ dâu tươi tới. Tỷ ấy thấy dạo này ta ngày một lười hơn, lười tới nỗi còn chẳng muốn duỗi tay lấy dâu, thì tự đút một quả cho ta.
Ta mỉm cười ăn, cảm thấy vô cùng chua ngọt ngon miệng.
Mạn Mạn sư tỷ nhìn quyển sách kinh ta đang cầm, tặc lưỡi nói: “Trông muội thế này mà giống người sắp lấy chồng hả? Tỷ thấy muội chẳng cách cửa Phật bao xa nữa đâu.”
Dứt lời, tỷ ấy lại rướn cổ nhìn cuốn sách Cảnh Húc sư huynh để bừa trên ghế, càng thêm ngạc nhiên hơn: “Phinh Phinh, Cảnh Húc sư huynh đang tu luyện loại công phu tà ma gì thế? Sao còn nghĩ tới chuyện hút nội lực của người khác thế này…”
Ta không còn lời gì để nói, đành phải vòi tỷ ấy đút dâu cho mình ăn tiếp.
Mạn Mạn sư tỷ miễn cưỡng đút cho ta một quả nữa, lẩm bẩm oán giận: “Hai vợ chồng bọn muội là cặp đôi quái dị nhất tỷ từng gặp đấy…”
Ta cười nói: “Hay là hôm bọn muội thành hôn, tỷ và Tễ Nguyệt sư huynh cũng tổ chức hôn sự luôn đi, dù sao hai người cũng gạo nấu thành cơm rồi mà…”
Mạn Mạn sư tỷ tức tối gõ ngón tay lên trán ta. Đau chết đi được, ta suýt ngất xỉu vì cú gõ này.
Mắt ta choáng váng sao bay mất một lúc, nhưng vẫn phải giữ nụ cười như không có chuyện gì. Ta bắt đầu nghiêm túc suy xét, mấy ngày nữa mình có nên đóng cửa từ chối tiếp khách không đây.
Nhưng ta lại liếc Mạn Mạn sư tỷ thêm một cái. Nhìn thêm một lần là bớt một lần được thấy nhau, thôi vậy, cứ nhịn nhục nghe tỷ ấy ồn ào đi…
Ta chỉ khóm mẫu đơn, đỗ quyên, hải đường, phong tín tử đang dần tàn phai trong sân, hỏi tỷ ấy với vẻ hơi khó hiểu: “Chẳng phải sư tỷ từng nói nếu người trồng hạt Duyên vẫn đau đáu lòng yêu, thì những bông hoa này sẽ không bao giờ chết sao?”
Sư tỷ cũng cảm thấy khá khó hiểu, tỷ ấy ngẫm nghĩ, đoạn chần chờ nói: “Thật ra còn một khả năng nữa…”
Ta tò mò hỏi: “Khả năng gì ạ?”
Sư tỷ đáp: “Đó là Tinh Trầm sư huynh khăng khăng một mực chung tình với ai đó. Những bông hoa khắp vườn này cảm thấy vô vọng, thì cũng có thể từ từ khô héo.”
Sư tỷ thấy sắc mặt ta dần xấu đi, thì vội vàng bổ sung thêm một câu: “Tỷ thấy không giống vậy lắm. Muội coi, không phải một nửa số hoa trong vườn vẫn còn sống đấy sao…”
Sư tỷ đi chưa được mấy bữa, tất cả hoa trong vườn đều điêu tàn…
Ta tựa giường, nhìn Cảnh Húc sư huynh tự dọn sạch chỗ lá úa ùn ứ trong sân, nghĩ thầm trong lòng: Còn một hạt giống ngoan cố lắm, e là không thể khô héo được đâu…
Ta chạm tay vào trái tim đang đập chậm rãi thoi thóp của mình. Bởi vì hạt giống ấy nảy nở trong tim ta…
Cảnh Húc sư huynh bận việc xong, ngồi bên cạnh ta uống trà. Huynh ấy chợt nhớ tới điều gì, lấy từ ngực áo ra một chiếc lá phong được bọc trong luồng chân khí, đưa cho ta.
“Chiếc lá phong mà muội nói tới đây, ta tìm thấy nó dưới một cục đá ở bên vách núi…”
Ta cẩn trọng cầm lá phong trong tay, không nỡ chạm vào luồng chân khí trên lá.
Những gì muốn nói, người đã nói tận mặt cho ta nghe. Câu để lại trên chiếc lá này, có lẽ là lời trăng trối cuối cùng còn sót lại trên cõi đời của người, ta không nỡ nghe…
Ta cẩn thận kẹp lá phong vào trang giấy.
Ta ngẩng đầu hỏi Cảnh Húc sư huynh: “Cảnh Húc sư huynh, học những thứ kia, huynh không ngại thật sao?”
Huynh ấy cười nhẹ nói: “Muội có thể gọi ta là sư huynh.”
Ta cười lắc đầu, vẫn gọi huynh ấy là Cảnh Húc sư huynh.
Ngày xưa ta từng hứa với ai kia, chỉ dùng hai chữ sư huynh để gọi mình chàng, cũng chỉ nắm tay áo của mỗi chàng thôi…
Cảnh Húc sư huynh rằng: “Chung quy ta vẫn không yên tâm nổi về luồng chân khí trên người thằng bé. Tuy rằng sau này nội đan có thể ngăn chặn lời nguyền từ chân khí, nhưng tiên lực của mẫu hậu ta không tầm thường. Lỡ như không áp chế được, vậy chẳng phải chúng ta kiếm củi ba năm thiêu một giờ sao?”
Ta không lên tiếng, huynh ấy nói có lý.
Huynh ấy nhẹ nhàng bảo: “Ta có quan hệ huyết thống với bà, có lẽ dời chân khí đi sẽ không đánh động mẫu hậu ta. Đợi sau này ổn thỏa hết tất thảy, ta sẽ nói với bà, tất nhiên bà sẽ chịu cởi bỏ lời nguyền thôi…”
Tuy rằng có lý, nhưng hơi mạo hiểm. Ta áy náy nói: “Muội đã liên lụy huynh phải mạo hiểm chung rồi…”
Huynh ấy hơi á khẩu, mãi lâu sau mới thầm thì đáp: “Thằng bé là em trai ta…”
Ta gật đầu.
Muội biết. Trên cõi đời này, chẳng có ai biết rõ hơn muội, huynh đối xử với chàng tốt đến thế nào…
[HẾT CHƯƠNG 94]
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT