Sấm sét bổ mặt đất nức toát, đất đá văng tung toé. Bốn bức tường vốn đã rách mướp càng lung lay sắp đổ trong cơn rung lắc dữ dội. Giữa cơn chấn động trời sụp đất nứt thế này, mà khắp nơi lại chìm trong sự yên tĩnh quái dị.
Ta khiếp sợ nhìn Tinh Trầm, Tinh Trầm và hai anh trai của chàng khiếp sợ nhìn về phía A Phụ. Đến cả Lục Bạch dường như cũng quên mất mình đang trong tình cảnh khốn cùng, cũng nhìn hai người đang đánh nhau trong điện với vẻ mặt khó lòng tin nổi.
Ta lặng lẽ nắm lấy tay Tinh Trầm. Nhiệt độ tay chàng quá mức lạnh lẽo, ta lại cầm thêm tay nữa, hơi ấm vẫn không thấm vào năm ngón tay chàng nổi, chàng còn đang run nhè nhẹ.
Ta thì thầm gọi chàng: “Sư huynh…”
Chàng khẽ giật mình, lúc này mới nắm chặt tay ta như vừa bừng tỉnh khỏi giấc mộng. Ánh trăng chiếu xuyên qua cửa sổ, rọi lên gò má đang căng chặt của chàng. Cơn uất hận khiến người ta sợ hãi ở đuôi mắt chàng rốt cuộc cũng phai nhạt đi chút ít…
A Phụ vừa so chiêu với Ngưỡng Sơn, vừa nói rành rọt: “Để ta đoán xem, lần này ngươi tất nhiên sẽ không đến một mình. Nếu có người phá ngôi miếu này ra ngoài, thiên binh thiên tướng trên đụn mây chắc chắn sẽ hiện thân. Nhưng có lẽ ngươi không dự đoán được chúng ta lại tìm tới đây nhanh như vậy. Dựa theo kế hoạch trước đó của ngươi, đợi đến khi chúng ta tìm tới nơi này, Lục Bạch đã khoét tim tiên nữ này ra rồi. Như vậy cậu cáo đây sẽ thực sự trở thành tội nhân tội ác tày trời, dù ngươi có sai mười vạn thiên binh đuổi bắt cậu ta, cũng sẽ không bị Tiên giới đồn đoán và phê bình.”
Sắc mặt Lục Bạch càng tái nhợt đến đáng sợ, cái tay đang bóp cổ Mạn Mạn sư tỷ dần lỏng ra. A Phụ nhẹ nhàng nói với Lục Bạch: “Nếu cậu còn muốn rút lui toàn thây, thì đêm nay hãy bảo vệ tiên nữ này. Con bé cũng xui bạt mạng, gặp rất nhiều tai bay vạ gió vì cậu đó…”
Nhân lúc Lục Bạch đang ngẩn ngơ, Tễ Nguyệt sư huynh lập tức cướp Mạn Mạn sư tỷ về từ tay cậu ta, ôm riết tỷ ấy vào lòng mình, nhanh chóng vọt tới chỗ cách Lục Bạch xa nhất có thể.
Ta chợt thở phào nhẹ nhõm.
A Phụ tiếp tục nói thản nhiên: “Nhưng ngươi không dự đoán được chúng ta lại chạy đến nhanh như vậy, càng không dự đoán được một người trong đó là ta. Ban nãy đứng ngoài cửa chắc hẳn ngươi đã nghe được rồi. Ta ra khỏi đá Côn Luân không vì lí do gì khác, chỉ để đi tìm Lục Bạch. Ta muốn tìm cậu ta, ngươi cũng muốn tìm cậu ta, hình như đế hậu cũng rất muốn tìm cậu ta. Lòng hiếu kỳ của ta thực sự càng ngày càng không chịu nổi tra tấn. Cô Uyển Duyệt tiên tử mà cậu ta trộm đi, rốt cuộc tại sao lại khiến các ngươi phải làm rùm beng đến thế?”
Tễ Nguyệt sư huynh chỉ lo xem xét vết thương của Mạn Mạn sư tỷ, vẫn chưa để ý A Phụ nói gì.
Cảnh Húc sư huynh lại khiếp sợ nhìn về phía Lục Bạch, lẩm bẩm hỏi: “Uyển nương nương ở chỗ cậu sao?”
Lục Bạch rưng rưng gật đầu, Cảnh Húc vừa hoang mang vừa bực bội hỏi Tinh Trầm: “Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì? Tại sao đệ chưa từng kể với ta?”
Tinh Trầm hơi hổ thẹn đáp: “Tụi đệ gặp Lục Bạch ở trên đường, chuyện này khó kể hết chỉ trong một câu. Hôm trước trên đỉnh Phượng Vũ, đệ chỉ chăm chăm nghĩ cách nói với huynh rằng đệ muốn cưới Phinh Phinh…”
Ta chết trân, thảo nào hôm nọ chàng phá cái gương kia xong là chui tọt vào phòng Cảnh Húc sư huynh tới nửa đêm mới về, hóa ra là đi nói chuyện này…
Cảnh Húc bất đắc dĩ lắc đầu, tiến lên một bước nói với A Phụ và Ngưỡng Sơn Tiên Tôn: “Xin hai vị cùng nhường một bước, chắc hắn có hiểu lầm gì trong chuyện này. Mong hai vị hãy thu tay lại, giao Lục Bạch cho ba anh em ta. Cảnh Húc sẽ giải thích với mẫu hậu sau.”
A Phụ và Ngưỡng Sơn Tiên Tôn nào chịu nghe theo, mỗi chiêu như đều muốn lấy tính mạng đối phương. Ngôi miếu sập xệ sắp sụp rốt cuộc cũng ầm ầm đổ ụp xuống theo từng đợt gió. Mọi người cưỡi mây bay lên giữa đống cát đá loạn xạ. Ta kinh ngạc thấy một kết giới đỏ sậm ụp lên bầu khí quyển trên đỉnh đầu, như một cái nắp nồi đỏ lửa.
A Phụ thảnh thơi cả đêm, mãi đến lúc này sắc mặt người mới hơi nghiêm túc hơn. Ngài lạnh lùng nói: “Ta đã khinh thường ngươi rồi, ngươi còn có thể bày ra cả lôi trận của đá Côn Luân.”
Người lại chợt hiểu ra tất cả, nói: “Lửa sấm sét của đá Côn Luân muôn đời bất diệt, chẳng lẽ ngươi đã lấy một ngọn lửa sét từ thi thể của cha bọn trẻ? Thảo nào trong loạn Núi Vu ngươi vẫn là một kẻ vô dụng chỉ biết nịnh nọt, trăm năm không gặp, ngươi còn có thể bày ra lôi trận hùng mạnh nhất đất trời. Năm đó ngươi mưu hại tính mạng y, chẳng lẽ là vì một quầng lửa sét bất diệt này, hay là còn có mưu đồ gì khác?”
Ta vừa sợ hãi tan tác heo may, vừa cảm thán mồm mép sư tổ còn sắc bén hơn cả dao găm, xọc từng cú khiến Ngưỡng Sơn Tiên Tôn luôn ra vẻ cao ngạo phải thương tích đầy mình.
A Phụ vừa chế nhạo Ngưỡng Sơn Tiên Tôn, vừa vọt cực nhanh tới cạnh ta, thì thầm bên tai ta: “Sau khi về Lưu Ba, con hãy lập tức vào mê trận tìm Nhược Thủy tiên tử, hỏi xin một chén nước suối Tử Sinh.”
Nói xong thì đẩy ta đi.
Ngưỡng Sơn Tiên Tôn quả nhiên tức muốn hộc máu nhào vào đánh người, để lộ một sơ hở. Nếu lúc này A Phụ xông lên tung một chiêu, có lẽ có thể chặn ông ta lại. Nhưng A Phụ chẳng những không tiếp chiêu, ngược lại còn xoay người tùy tiện giơ lưng cho Ngưỡng Sơn Tiên Tôn, dang hai tay huơ thật mạnh về phía chúng ta.
Ta còn chưa rõ chuyện là thế nào, thì đồng tiền trong ngực áo đã toả ra ánh đỏ thắm sáng ngời, bao vây toàn thân ta chỉ trong giây lát. Ngọn lửa hừng hực thiêu đốt, nhưng cơ thể ta chỉ cảm thấy ấm áp. Sau đấy thân thể ta như bị cuồng phong cuốn lại, đâm sầm vào kết giới đỏ sậm kia. Ta hoảng sợ gọi tên Tinh Trầm. Giữa lúc trời đất quay cuồng, ta chỉ thấy chàng cũng bị bọc trong một ngọn lửa sáng ngời, bổ nhào về phía kết giới.
Dường như ta đã hiểu tại sao A Phụ lại để lưng mình trống không cho Ngưỡng Sơn Tiên Tôn rồi…
Ta giãy giụa gọi người: “A Phụ… Sư tổ…”
Hình như người đang toét miệng cười với ta, vẫn không đứng đắn như trước kia…
Một chưởng của Ngưỡng Sơn Tiên Tôn giáng xuống, màn sương mù đỏ thắm như máu lập tức tràn ngập trong kết giới. Động tác của A Phụ không hề chậm lại, người phất tay về phía Lục Bạch. Một ngọn lửa chói loà phóng ra từ lòng bàn tay người, nhào về hướng Lục Bạch đang luống cuống không biết phải làm sao. Ngọn lửa cũng lập tức cuốn lấy cậu ta, đâm sầm vào kết giới.
Ngưỡng Sơn Tiên Tôn hiểu ra tất cả chỉ trong nháy mắt, ông ta kinh hãi điều khiển muôn vàn sấm sét ập xuống đuổi theo chúng ta. Nhưng ông ta vẫn chậm chân. Một tiếng sấm đáng sợ lướt qua ta, còn ta thì đã ngã xuống mặt đất phủ cỏ dại ở ngoài lôi trận.
“A Phụ…”
Nước mắt ta tuôn rơi như mưa, ta chạy tới kết giới chói mắt kia.
Bên tai là tiếng gào xé tim xé phổi của Sở Dao tiên quân: “Sư phụ…”
Giọng A Phụ vọng ra từ lôi trận ầm ầm tiếng sấm, nghe khác hẳn giọng điệu hi hi ha ha thường ngày của người. Người nói: “Đưa Lục Bạch đi, nhờ các con…”
Tinh Trầm túm chặt ta từ đằng sau. Nước mắt ta chảy quá dữ, ta không nhìn rõ cảnh tượng trước mắt, chỉ loáng thoáng nghe thấy giọng A Phụ: “Đuổi lũ con nít con nôi phiền phức mấy đứa đi, ta mới có thể tập trung đối phó với hắn. Ta còn có chuyện chưa hỏi được Lục Bạch, sẽ không chết dễ vậy đâu…”
Chỉ trong giây lát, đám thân tín đang trốn trong mây của Ngưỡng Sơn Tiên Tôn đã bao vây chúng ta. Ta chỉ cảm thấy một trận cuồng phong lại quét về phía chúng ta. Khi ta nhìn rõ được tình hình xung quanh lần nữa, thì đã không biết mình cách Biện Lương bao xa rồi.
Còn ngọn lửa đỏ trên người cũng đốt hết chút ấm áp cuối cùng…
Sở Dao tiên quân không kịp suy nghĩ, thoát khỏi sự ngăn cản của Cảnh Húc sư huynh, chạy về chốn cũ nhanh như điện chớp. Ta thấy bóng ngài biến mất chỉ trong giây lát, đột nhiên hơi hiểu ra cảm giác mất mà tìm lại được là thế nào. Có lẽ bất kể mình đã mất gì mà còn tìm lại được, thì đều không chịu nổi việc phải mất đi nó lần nữa. Dù chỉ suy nghĩ một chút thôi cũng không chịu nổi.
Ta túm tay áo lau đôi mắt đẫm lệ, nhớ tới cái nhìn cuối cùng A Phụ dành cho mình. Dù ta đang giàn giụa nước mắt, tầm nhìn mơ hồ, nhưng ta biết chắc chắn cái liếc mắt cuối cùng ấy của người là nhìn về phía ta. Người đã gửi gắm chuyện quan trọng cho ta làm, người mong ta có thể làm cho đến nơi đến chốn.
Vì thế khi lảo đảo đứng dậy sau khi rơi đè lên cái đệm thịt lót là Tinh Trầm, ta thất tha thất thểu chạy đến bên cạnh Lục Bạch, nói với cậu ta: “Sư tổ của ta muốn chúng ta đưa cậu đi, cậu có bằng lòng không?”
Lục Bạch vẫn hơi chần chờ hỏi: “Ông ấy… là thượng thần Phong Lăng thật ư?”
Ta bực mình, nên giọng điệu không lấy làm nhẹ nhàng gì, “Nếu cậu không tin thì cứ đi tìm tiếp đi.”
Lục Bạch không lên tiếng nữa, nhưng cũng không có ý rời đi. Tinh Trầm đi tới ngồi xổm xuống hỏi: “Uyển nương nương ở đâu?”
Lục Bạch chần chờ không chịu nói.
Cảnh Húc sư huynh cũng đi tới ngồi xổm cạnh Lục Bạch. Huynh ấy nói: “Cậu cứ về Lưu Ba với chúng ta trước đã, rồi hẵng từ tốn bàn chuyện khác sau. Ta không gặp Uyển nương nương nhiều năm rồi, không biết rốt cuộc giữa hai người và mẫu hậu ta có mối thù hận gì không thể hoá giải. Đợi hôm nào ta tận tình khuyên giải mẫu hậu, chưa chắc đã không thể giải quyết việc này một cách hoà bình…”
Dần dà Cảnh Húc sư huynh không nói tiếp nữa, có lẽ vì biểu cảm lúc này của ba chúng ta đã khiến huynh ấy cảm giác được điều gì.
Giọng điệu huynh ấy dần trở nên nặng nề hơn, huynh ấy hỏi Lục Bạch Uyển Duyệt tiên tử đang ở đâu, liệu có thể ra đây gặp mặt huynh ấy một lần được không.
Lục Bạch im lặng thật lâu, chỉ ngẩn ngơ nhìn xuống đất. Không biết phải qua bao lâu, cậu ta mới ngẩng đầu lên nhìn Tinh Trầm, nói từng câu từng chữ: “Tôi giao bà ấy cho ngài, ngài có thể thề dù tan thành tro bụi cũng không giao bà ấy cho đế hậu không?”
Tinh Trầm gật đầu, không nói hai lời chỉ trời thề độc ngay.
Lục Bạch đứng lên, huýt sáo về thung sâu thăm thẳm. Chẳng bao lâu sau, những tiếng động nhỏ xíu vang lên từ bụi cỏ đen kịt. Một chú cáo con ngoạm cái túi hở miệng chui ra từ bụi cỏ.
Thấy vẻ mặt kinh ngạc của ta, Lục Bạch giải thích: “Tôi từng giúp đỡ nó một lần, nên bị nó bám lấy, đường quang lối rộng không đi, nó lại muốn đi đường mòn lối tắt với tôi…”
Chú cáo con thấy Lục Bạch, hào quang trong mắt lập tức b4n ra bốn phía. Chú ta tung ta tung tăng chạy về phía chúng ta. Có điều chiếc túi kia phải to ngang cơ thể nó, nó vừa chạy vừa không giữ được thăng bằng, bổ nhào lên trước, bị cốc đầu suốt quãng đường, chạy tới trước mặt chúng ta.
Đêm nay là Giao Thừa, ta không kìm được lòng mình, chỉ muốn mò khắp người kiếm bao lì xì tặng cho chú ta…
Cáo con cẩn thận đặt túi lên mặt đất, tới đây mới sốt sắng nhào về phía Lục Bạch. Lục Bạch đỏ mặt nhấc nó qua một bên. Cáo con cũng không tức giận, nó đứng dính người cạnh Lục Bạch, ngửa đầu nhìn chúng ta, vẻ mặt ngây thơ cảnh giác.
Lục Bạch cúi người kéo túi ra, Cảnh Húc sư huynh chỉ mới liếc thứ trong túi một cái, là đã không khỏi cau mày lại. Huynh ấy nhìn ngó khắp nơi, hoang mang hỏi: “Không phải cậu nói có thể để chúng ta gặp mặt Uyển nương nương một lần sao?”
Ta và Tinh Trầm không biết phải nói gì. Cảnh Húc sư huynh nghi hoặc liếc chúng ta. Dần dà, hình như huynh ấy đã hiểu, huynh ấy lại nhìn vật máu me be bét trong túi lần nữa, biểu cảm gần như vụn vỡ vì kinh hãi cực độ.
Tễ Nguyệt bế Mạn Mạn sư tỷ hẵng còn mơ màng đi tới, nhìn thấy thứ trong túi, anh ta cũng nhất thời kinh hãi tới độ hóa đá…
Lục Bạch nói nhẹ tênh: “Đại điện hạ, ngài còn cảm thấy nút thắt giữa nương nương và đế hậu, có thể giải quyết hòa bình được nữa không?”
[HẾT CHƯƠNG 79]
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT