Hai ngày sau...!
Lục Mạn Y theo sau là Tô Uyển Ninh có mặt tại đường bay chuẩn bị cho chuyến bay cất cánh.
Trong những năm nay, cô đã tự tạo nên cho mình một thương hiệu thời trang riêng, thu hút được nhiều sự chú ý trong nước đã đủ mạnh mẽ để quay lại nơi ấy hoàn thành mục đích chính.
Là nữ CEO trẻ trong ngày thời trang hiện đại, tài năng, thông mình và xinh đẹp nên rất được báo chí chú ý đến, săn lùng tìm kiếm.
“Tiểu thư, chúng ta sắp đến nơi rồi.
Nếu không có gì thay đổi khoảng tầm 10 phút nữa chúng ta sẽ hạ cánh tại sân bay Đông La nội thành.
Cô có cần sắp xếp gì không ạ!”
Lục Mạn Y thẩn thờ, ánh mắt u buồn hướng nhìn về phía bầu trời cao rộng mà trầm tư nghĩ về điều gì đó.
Tâm trạng cô hiện giờ một chút cũng không ổn, nỗi sợ hãi lướt thoảng qua trong cô.
Nghe được chị Uyển Ninh đang gọi mình, cô vội vàng thu lại vẻ điềm tĩnh, lạnh lùng khi nãy trở về với một cô gái trong trẻo, rạng ngời.
Mạn Y lễ phép đáp:
“ Chị cứ sắp xếp nơi nào đó để nghỉ ngơi trước, sau đó chúng ta sẽ đi tham quan một vòng nơi này nhé!”
” Vậy máy bay hạ cánh tôi liền chuẩn bị, tiểu thư cũng đừng lo lắng quá.”
“ Phải rồi! Chị Uyển Ninh sau này chỉ có hai chúng ta cứ gọi em như lúc nhỏ là được, đừng cứ gọi tiểu thư này tiểu thư nọ nữa em ngại chết mất! Nha!”
“ Được rồi, Y Y cô nương.” Cô mỉm cười, ánh mắt tỏ ra đầy sự cưng chiều dành cho Mạn Y.
Tô Uyển Ninh khá hiều tính cách của Mạn Y.
Từ khi Mạn Y khỏi bệnh sau tai nạn nhiều năm trước, Lão gia đã cho cô cơ hội để sống bên cạnh chăm sóc và bầu bạn cùng tiểu thư.
Dần dần, cuộc sống cả hai đều thay đổi hẳn ra họ thân thiết với nhau hơn xem nhau như người một nhà.
****************
“ Boss, Lâm tổng gọi đến ngỏ ý mời anh đến King kí hợp đồng chuyển nhượng công ty con.
Ông ta còn nói mình có món quà muốn tặng cho anh nhưng cụ thể là gì thì không nói rõ.”
“ Được.
Chuẩn bị xe đến đấy, xem thử món quà bất ngờ của lão ta đặc biệt thế nào!”
Hai người đàn ông này một người tên là Mạc Nhiên, người còn lại là Hàn Thiên Ngạo.
Chưa đầy mười phút sau, cả hai đã có mặt tại đó.
Vừa bước vào thôi mọi ánh mắt đều đổ dồn lên người Hàn Thiên Ngạo bao gồm ánh nhìn của sự ganh ghét, sợ hãi và còn cả những cặp mắt ve vãng của mấy cô tiểu thư ba vòng căng đét.
Nhưng tất cả đều không lọt vào tầm mắt của anh.
Người đàn ông này có thân phận gì mà được chú ý đến vậy? Ôi thật ngớ ngẩn nếu như có người nằm trong tầng lớp thượng lưu ở đất nước này lại không biết đến cái tên có một không hai Hàn Thiên Ngạo.
Là đứa con trai duy nhất của người đứng đầu Hàn thị - Hàn Thiên Ngụy.
Hiện đang là tổng tài một tay điều hành tập đoàn, sở hữu khối tài sản lớn giàu nhất nhì nước B.
Vẻ ngoài điển trai, thần thái ngút ngàn không khát gì các nam thần k-pop.
Cũng bởi vì vừa có sắc vừa có tài lại còn là người có tiền và có quyền nên đi đến đâu đều có phụ nữ vây quanh.
Bởi vì họ đều muốn nhận được sự chú ý của anh, một bước lên mây trở thành phượng hoàng.
Mạc Nhiên - chức vụ hiện tại là tổng thư kí cho Hàn thị và còn là cánh tay phải đắc lực của Hàn Thiên Ngạo.
Cả hai bằng tuổi nhau: hai mươi bảy tuổi, từng là bạn cùng lớp.
Gia đình Mạc Nhiên cũng rất có điều kiện, mở một công ty riêng nhưng chưa đủ lớn mạnh để nằm trong top 20 cả nước.
Anh tình cờ được xếp chung lớp với Hàn Thiên Ngạo năm cấp 3, lại còn cùng bàn.
Thế là không thoát đi đâu được, sau tốt nghiệp đại học, anh bị nài nỉ đến làm cho Hàn thị với chức danh thư kí.Mà người mặc dày bắt anh chấp nhận lời mời ấy cho bằng được là thằng bạn cùng bàn năm đó.
Đến nay đã được gần 6 năm Mạc Nhiên đứng sau hỗ trợ Hàn Thiên Ngạo.
“ Hàn tổng! Không ngờ ngài lại nhận lời mời này của tôi.
Thật là vinh dự.”
“ Ôi, có cả thư kí Mạc à.
Mời mời.”.
Tên Lâm tổng bám theo anh nịnh nọt.
Hắn đang có ý định đưa con gái mình lên giường cùng anh, sau đó bày ra bộ mặt ủy khuất để Hàn Thiên Ngạo chịu trách nhiệm với con bé.
Cả hai nhà liên hôn địa thế của ông ta trong giới này cũng tăng lên không ít, con gái cũng được sung sướng cả đời.
Hoàn thành kế hoặc này “ một mũi tên bắn trúng hai con nhạn.”
“ Hàn tổng để tôi giới thiệu với ngài một người.
Đây là con gái tôi, con bé ngưỡng mộ ngài từ rất lâu rồi.
Hôm nay cứ nằng nặc đòi tôi đưa theo cùng để tận mắt nhìn ngài một lần.”
“ Anh Thiên Ngạo, em là Lâm Mộc Ngư.
Người ta thích anh lắm đấy!”1
Khuôn mặt anh vẫn luôn lãnh đạm, một chút cũng không chú ý đến cô gái trước mặt.
Trên người toát ra một luồng khí lạnh như một tảng băng ngàn năm, khiến người khác phải rùn mình sởn cả gai ốc.
Thứ mà Hàn Thiên Ngạo anh chán ghét nhất chính là loại đàn bà thế này.
“ Cút.”.
Chỉ một từ thôi, anh đã làm người đối diện cảm thấy sợ hãi vô cùng.
Liền xoay người lui xuống đằng sau bố mình.
Lão Lâm kia liền trừng mắt với cô ta mắng thầm “ Thật kém cỏi.
Mày không xứng làm con tao.”.