"Tiêu công tử, phò mã gia đang bận việc?" Triệu Minh lau lau mồ hôi trên trán, thấy Tiêu Thành Diễn đến rồi. Vội vàng hỏi. Có điều vừa nhìn thấy phò mã gia không tới, nhất định là có chuyện. Thở phào nhẹ nhõm, đào ra thi thể thì phải làm sao đây?
"Phò mã bệnh nặng, mệnh ta xử lý án này." Lườm hắn.
Thì ra là như vậy. Vậy phò mã gia nghỉ ngơi cho thật tốt. "Tảng đá trong lòng cũng rơi xuống."
"Ừ." Tiêu Thành Diễn nhàn nhạt nhìn hắn một cái. Hai tay chắp sau lưng đi đến chính điện "Triệu đại nhân, có biết tội không?"
"Tiêu công tử, bổn quan có tội gì?" Ngươi chỉ là một tên tùy tùng, ta đường đường là quan tri phủ. Ngươi dựa vào cái gì định tội ta? Mặt mũi Triệu Minh lập tức tràn đầy xem nhẹ.
"Ta nhớ trước đây phủ đệ này là nơi đại nhân ở?" Tiêu Thành Diễn hai tay chắp sau lưng. Đi về hướng Triệu Minh.
"Là bổn quan không sai, có thể nói rõ được cái gì?" Triệu Minh vẩy vẩy tay áo. Ta không thừa nhận, ngươi muốn bức ta hay sao? Phò mã gia bệnh nặng, ngươi mới dám nói chuyện với ta như vậy.
"Vậy xin hỏi Triệu đại nhân trước đây có ở qua cái phòng kia?" Tiêu Thành Diễn tiếp tục nhìn xem hắn.
"Không liên quan đến ngươi." Như thế nào lại cảm giác tùy tùng bị đổi thành người khác.
"A a, vậy ra Triệu đại nhân ở Đông viện?" Cười cười lại nói. "Triệu đại nhân có biết cỗ thi thể phát hiện ở đâu không?"
"Ta..." Giọng nói như hùng hổ dọa người. Mồ hồi trên trán chảy xuống gương mặt.
"Đúng vậy, chính là ở Đông viện, trong sân nhỏ của Triệu đại nhân." Nói xong ánh mắt thẳng tắp nhìn chằm chằm vào Triệu Minh.
"Mọi người đều biết, ta rời nơi này được một vài năm." Triệu Minh vội vàng phủ nhận.
"Thật sao? Vừa vặn, Triệu đại nhân, dựa vào mức độ hư thối của thi thể. Cũng khoảng chừng một vài năm đó. Khi đó Triệu đại nhân còn chưa chuyển đi a?" Đi tới trước mặt Triệu Minh. So với Triệu Minh còn cao hơn một cái đầu. Cúi đầu nhìn xem hắn.
"Lớn mật Tiêu Khoan, dám cùng bổn quan nói chuyện như vậy." Triệu Minh thấy hắn càng ngày càng nói như có lai lịch. Ngẩng đâu vội vàng quát lớn.
"Triệu đại nhân... Tiêu Khoan không dám, có điều, Tiêu Khoan là làm theo lệnh của phò mã gia." Tiêu Thành Diễn quay đầu, không để ý đến hắn, hướng tới thi thể.
"Nương."
Mọi người nghe tiếng nhao nhao quay đầu lại, trông thấy một cô nương, mặt mũi tràn đầy nước mắt, muốn đến bên người thi thể. Lại bị thị vệ ngăn cản.
"Thư Nhã cô nương." Tiêu Thành Diễn cau mày, nhìn lần nữa nhận ra chính là Thư Nhã cô nương. Vừa rồi nàng gọi thi thể này là nương. Chẳng lẽ...
"Tiêu công tử, nàng là mẹ ta." Thư Nhã nhìn thấy Tiêu Thành Diễn vội vàng chỉ vào thi thể nói "Mẹ ta sao lại ở đây." Nói xong khóc không thành tiếng.
"Thư Nhã cô nương, làm sao lại nhận ra được thi thể?" Thi thể đã hư thối không thể nhận diện được. Lẽ nào thật sự chính là Vương phu nhân đã mất tích vài năm trước?
"Vòng tay trên tay mẹ ta chính là do tổ mẫu truyền lại. Năm đó mẹ nói sau này sẽ tặng ta, làm sao ta có thể không nhận ra? Nàng chính là mẹ ta, các ngươi tránh ra." Nàng quát lên với các thị vệ đang ngăn cản mình. Nương sớm đã chết không rõ ràng rồi, cha còn bị hàm oan mà chết.
Tiêu Thành Diễn quả nhiên trông thấy vòng tay trên cổ tay thi thể "Cô nương xin đừng kích động, ta sẽ giữ gìn lẽ phải." Vội vàng an ủi Thư Nhã. Triệu Minh này thật đáng giận. Xoay người lại nói "Triệu đại nhân, thi thể của Vương phu nhân sao lại xuất hiện trong sân nhà ngươi?"
"Làm sao ta biết." Lúc trước lẽ ra không nên tha cho con nha đầu hát xướng này. Ánh mắt căm phẫn nhìn Thư Nhã.
"Ngươi nói càn, Triệu Minh, lúc trước ngươi làm nha môn cho nhà ta, cha ta không xử bạc với ngươi, ngươi lại đối với nương ta có ý đồ không an phận. Cha ta bị oan uổng, ngươi còn thêm mắm thêm muối với triều đình, hãm hại cha ta. Cha ta bị hành hình, ta thì biến thành con hát, còn chưa nhìn thấy nương. Thì ra đã bị ngươi giết hại." Thư Nhã nhìn xem bộ dạng của Triệu Minh, cùng nương chết không minh bạch. Mặc kệ hắn là quan hay gì. Đem toàn bộ câu chuyện nói ra.
"Ngươi vu oan bổn quan, người đâu... Lôi xuống cho ta." Triệu Minh tức giận mặt đỏ lên. Nha đầu kia từ đâu mà biết rõ như vậy. Lúc trước cũng bởi vì nàng có thể bán được vài lượng bạc nên mới giữ cho nàng một mạng.
Thị vệ nha môn vừa muốn tới gần Thư Nhã.
"Các ngươi muốn tạo phản?" Âm thanh Tiêu Thành Diễn truyền đến lạnh như băng. Tuy rằng không quá lớn, nhưng đều truyền vào lỗ tai mọi người. Mang theo uy nghiêm. Gia đinh trong phủ nhao nhao bao vây lấy nha môn ba tầng trong ba tầng ngoài.
Thị vệ nha môn liền không dám lên trước. Dù thế nào người ta cũng là người của phò mã gia.
"Đại nhân cố ý không nói thật?" Tiêu Thành Diễn trừng mắt Triệu Minh. Rồi đưa một chiếc khăn đến cho Thư Nhã.
"Tiêu Khoan, ngươi muốn làm gì? Ngươi đừng tưởng có phò mã làm chỗ dựa thì có thể bắt bổn quan. Bổn quan há lại bị một tên tùy tùng nhỏ như ngươi bắt?" Triệu Minh thẹn quá hóa giận, chỉ vào Tiêu Thành Diễn thóa mạ.
"Người đâu, lôi xuống. Dùng hình tra tấn." Tiêu Thành Diễn cau mày. Sắp chết đến nơi rồi còn như vậy.
Mấy cái gia đinh nhao nhao tiến đến đè lại Triệu Minh.
"Tiêu Khoan, ngươi rồi sẽ hối hận. Bổn quan sẽ không bỏ qua cho ngươi." Trước khi đi, Triệu Minh vẫn còn mắng chửi lấy.
"Các ngươi lui ra đi." Tiêu Thành Diễn nói với những người trong phủ.
"Thư Nhã cô nương, cô không sao chứ?" Chờ người lui ra xong, thấy Thư Nhã ngã ngồi bên cạnh thi thể. Tiêu Thành Diễn vội vàng an ủi. Cảm thấy tiếc hận cho nữ tử đáng thương trước mặt.
Thư Nhã ngẩng đầu nhìn thấy thần sắc thân thiết của Tiêu Thành Diễn trước mặt, rất nhiều năm không ai quan tâm mình như vậy, khẽ cười một cái "Đa tạ Tiêu công tử. Nương nàng..." Quay đầu nhìn thi thể. Nữ nhi bất hiếu. Không thể báo thù cho cha mẹ, nữ nhi nên làm gì bây giờ?
"Cô nương yên tâm. Ta định hậu táng." Nâng Thư Nhã dậy.
"Ân tình của công tử, Thư Nhã không biết làm sao báo đáp. Chẳng qua Thư Nhã là người thấp hèn. Cuộc sống sau này cũng không biết thế nào cho phải." Tiếp theo lại quỳ gối trước mặt Tiêu Thành Diễn. Nước mắt không ngừng tuôn rơi. Buồn khổ trong lòng cứ ph4t ti3t ra. Cũng không cần người nào hiểu cho. Chỉ là tâm tình này giữ mãi trong lòng khiến mình thở không nổi. Chỉ có thể dùng ánh mắt lạnh như băng đối với thế tục, che dấu thương thế của mình. Chung quanh bốn bề vắng lặng, chính mình rất lâu cũng không khóc thành như vậy...
"Cô nương, con người tại thời điểm bất lực, phải kiên cường, tin tưởng trời sinh ta ra nhất định hữu dụng, trời không tuyệt đường đi, nhất định sẽ tốt hơn thôi. Xin đừng coi nhẹ bản thân mình." Điều Tiêu Thành Diễn có thể làm, cũng chỉ là lặng yên cổ vũ. Thân phận của chúng ta không có sự lựa chọn khác, nhưng có thể cố gắng đi thay đổi. Ta làm sao không có? Đi ngủ cũng phải chú ý cẩn thận, thân phận một khi bại lộ, sẽ là họa lớn cho cả nhà Tiêu gia. Lạc Nhi làm sao không có? Vì để sống sót, không tiếc gả cho một người nổi danh ăn chơi như ta. "Thư Nhã cô nương là người may mắn đấy. Bởi vì Thư Nhã cô nương được tự do." Thở dài một hơi. Trong lòng thêm buồn phiền.
Thư Nhã vội vàng ngẩng đầu, đôi má còn treo nước mắt. Không thể tin nhìn nam tử cười khổ trước mặt. Chuyện của hắn chắc cũng không hơn gì mình.
"Tại hạ thất lễ." Tiêu Thành Diễn vội vàng sửa sang lại chút tâm tình. "Về sau cô nương nhất định sẽ gặp được một phu quân biết ăn nói, biết hiểu chuyện, nếu như hắn phụ cô, mặc dù đã biết rõ cội nguồn đáng thương của cô vậy thì hắn không đáng để cô rơi lệ." Nói xong cười cười, "Tiêu Khoan đi trước." Không biết Lạc Nhi thế nào. Cau mày.
Thư Nhã như trước nhàn nhạt nhìn xem Tiêu Thành Diễn đã đi xa, nhớ tới lời hắn nói với mình "Phu quân của mình, có phải hay không đã tìm được?"
Tiêu Thành Diễn chạy nhanh tiến vào Đông viện. Thấy đại phu vẫn còn bắt mạch liền vội vàng hỏi "Đại phu, làm sao rồi?"
Văn Nhân Lạc ngồi ở trên giường nghe tiếng ngẩng đầu lên nhìn Tiêu Thành Diễn "Diễn, Diễn đã trở về?"
"Công tử, mời đi theo lão phu." Lão đại phu kiểm tra một phen, thi lễ với Tiêu Thành Diễn.
Tiêu Thành Diễn khom lưng sờ lên đôi má Văn Nhân Lạc. Nhẹ gật đầu "Lạc Nhi, chờ ta một chút." Rồi đi theo đại phu ra ngoài cửa.
"Đại phu, nương tử ta nàng đến cùng là làm sao?" Lo lắng hỏi. Lông mày đều nhăn thành một chữ Xuyên (川). Lạc Nhi tại sao lại có thể? Vội vàng muốn biết đáp án. Rồi lại không dám nghe đến đáp án. Nội tâm mâu thuẫn giãy giụa. Mới phát hiện trong lòng bàn tay đã đổ đầy mồ hôi.
"Công tử, phu nhân nàng trúng độc." Đại phu nhìn thấy bộ dạng của Tiêu Thành Diễn. Hai tay ôm quyền. Thở dài một hơi.
"Trúng độc?" Tiêu Thành Diễn mở to hai mắt. Lặp lại lần nữa. Khó có thể tin nhìn vào đại phu. Tại sao có thể như vậy? Sững sờ ngay tại chỗ. Còn chưa bình thường lại. Mặc dù biết Lạc Nhi có điểm không tốt. Nhưng làm sao có thể là trúng độc.
"Phu nhân của ngài trúng truy hồn thảo độc. Loại độc này chỉ sinh trưởng ở Ngụy quốc, Đại Tấn không cho phép bất kì ai đem loại độc này vào nước mình. Loại độc này sẽ làm cho người ta tinh thần hoảng hốt, sinh ra ảo giác. Dần dà cũng sẽ chết." Lão đại phu nói tiếp. Đáng tiếc cho một cô nương tốt như vậy.
"Có cách giải độc không?" Tiêu Thành Diễn tâm quất một cái. Bắt đầu sợ hãi. Không được, Lạc Nhi không thể có chuyện, sẽ không. Mắt đỏ lên, hai tay nắm chặt lấy hai tay đại phu. Hy vọng đều kí thác lên trên người đại phu.
"Công tư lãnh tỉnh, loại độc này, giải dược có thể tìm từ người hạ độc, hắn liền có định hữu giải dược. Dù sao Đại Tấn cũng không có giải dược đó." Lão đại phu vội vàng nói. Cánh tay bị công tử nắm có chút đau. "Công tử nên cẩn thận ngẫm lại xem ai khả nghi nhất." Cái này mình cũng là lần đầu tiên thấy. Ngẫu nhiên phát hiện từ sách vở mà ra.
Tiêu Thành Diễn vô lực rủ tay xuống, lui một bước tựa người lên cây cột. Từ từ ngồi xổm xuống, hai tay ôm đầu. Không nói một lời. Trong đầu bắt đầu hiện lên từng chi tiết nhỏ ở Lạc Dương.
Lão đại phu thấy hắn trầm tư, cũng thi lễ. Liền lui xuống.
Đến từ Ngụy quốc? Lại là Ngụy quốc? Lạc Nhi nếu đã nếm qua đồ gì đó mình cũng sẽ nếm qua. Sao mình lại không trúng độc? Duy chỉ có... Triệu Minh mỗi lần đều dâng trà cho Lạc Nhi. Nắm tay chặt chẽ.
Nghĩ đến nghiến chặt hàm răng. Một đấm đập xuống đất. Triệu Minh, nếu thật là ngươi. Ta nhất định sẽ không bỏ qua.
Nước mắt ở trong hốc đảo quanh, ngồi dậy đi thẳng đến đại lao.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT