Văn Nhân Mạt, Cố Vũ thấy hai người đã hòa hảo trở lại, tảng đá lớn trong lòng cuối cùng cũng bỏ xuống.

Người một thân áo choàng màu vàng nhạt ngồi đối diện cũng vậy, nhìn thấy hai người ngọt ngào tình tứ. Cảm thấy quả nhiên là một đôi tài tử giai nhân.

Tri phủ đại nhân Triệu phủ tràn đầy vui mừng. Giăng đèn kết hoa rất náo nhiệt.

Văn Nhân Chấn đi phía trước, theo sau là nhị công chúa và nhị phò mã cùng ngũ công chúa và ngũ phò mã.

"Ôi, Văn lão gia đến rồi." Triệu tri phủ thấy khách quý đã đến, vội vàng nghênh đón. Văn lão gia cùng Tô gia có quan hệ rất tốt.

Văn Nhân Chấn cũng tao nhã chào hỏi "Triệu đại nhân." Trước đây, Văn Nhân Chấn chưa từng gặp mặt kiểu này, nên không quen thuộc với cách chào hỏi của người xưa, nên khó mà nói cái gì.

"Văn lão gia, đây là khuyển tử nhà ta." Triệu tri phủ một tay đặt lên trên vai nhi tử, một tay vung vẩy giới thiệu.

Triệu Thụy thấy hai tỷ muội sau lưng Văn Nhân Chấn mà tròng mắt như muốn rớt xuống đất. Nhìn chằm chằm lấy hai người. Còn kém chưa ch4y nước miếng thôi.

Triệu tri phủ thấy nhi tử như vậy, quay đầu nói với hắn một câu "Mau chào Văn bá phụ đi." Tuy nói là chào Văn Nhân Chấn, nhưng ánh mắt vẫn nhìn lấy Văn Nhân Lạc và Văn Nhân Mạt.

Văn Nhân Lạc, Văn Nhân Mạt thấy ánh mắt háo sắc của Triệu Thụy, lập tức sinh lòng chán ghét. Không thèm nhìn lấy hắn.

"Khục.. khục.. khục" Triệu tri phủ ho vài tiếng nhắc nhở nhi tử. Lại ngượng ngùng cười cười với Văn Nhân Chấn.

"Người đâu." Văn Nhân Chấn hướng nha hoàn hô lên.

Mấy nha hoàn lần lượt bưng những mâm quả bên trên có che một tầng vải đỏ tiến vào.

"Thỉnh đại nhân vui lòng nhận cho." Văn Nhân Chấn chỉ vào những mâm vải đỏ trên tay nha hoàn nói. Hình thức bên ngoài lẫn bên trong đều giống như vậy.

Triệu tri phủ vừa nhìn, hai mắt tỏa sáng. Cười nói "Văn lão gia khách khí, khách khí. Tới được rồi còn chuẩn bị quà cáp làm gì a." Ánh mắt lại nhìn mâm vải đỏ trên tay nha hoàn, hai tay chà xát.

"Triệu đại nhân đại thọ vui vẻ." Tô Nam Khải cùng Tô Đan đi đến.

"Tô hiền chất, Văn lão gia mời vào bên trong." Triệu tri phủ cười đến không khép được miệng.

"Văn bá phụ, Văn cô nương, Cố huynh." Tô Nam Khải nói xong nhìn lại chỗ Tiêu Thành Diễn một chút.

"Tô công tử, tại hạ họ Tiêu." Tiêu Thành Diễn cũng không keo kiệt, hai tay ôm quyền với Tô Nam Khải nói. Sau đó vừa cười vừa lôi kéo tay Văn Nhân Lạc. "Đây là nương tử của ta."

"Thì ra là Tiêu huynh, Tiêu... phu nhân." Tô Nam Khải lúng túng cười cười. Liền giật mình nhận ra... Văn Lạc cô nương hôm nay hóa trang như người đã lập gia đình, thì ra đã sớm gả cho người ta, trong lòng không hiểu sao mất mát. Vẫn không tình nguyện xưng Văn Nhân Lạc là Tiêu phu nhân.

"Tô công tử." Văn Nhân Lạc cùng Văn Nhân Mạt khom người chào.

"Tô huynh." Cố Vũ cũng vậy chào theo.

"Tô hiền chất nếu không ta vào bên trong trò chuyện." Văn Nhân Chấn nhìn tất cả cứ đứng trước cửa như vậy thì cũng không tốt.

"Bá phụ nói phải lắm." Tô Nam Khải vội nhẹ gật đầu.

Văn Nhân Chấn ngồi giữa, tỷ muội Văn Nhân Lạc Văn Nhân Mạt ngồi hai bên. Tiêu Thành Diễn cùng Cố Vũ ngồi bên cạnh thê tử của mình. Cố thái phó ngồi bên cạnh Cố Vũ. Tô Nam Khải lúng túng liền lôi kéo Tô Đan ngồi đối diện Văn Nhân Lạc. Nhìn thấy hai người một bộ dạng tình chàng ý thiếp. Đặc biệt chói mắt. Dứt khoát không nhìn đến nữa.

"Văn lão gia, đại nhân mời ngài đi qua." Một gia đinh hấp tấp chạy tới.

Văn Nhân Chấn hồ nghi nhìn hắn. Sau đó liếc nhìn Cố thái phó. Cố thái phó nhẹ gật đầu. Hai người theo gia đinh rời đi.

Trên bàn cơm còn lại sáu người lộ ra sự trống trải.

Văn Nhân Chấn cùng Cố thái phó đến gần gian phòng. Trông thấy một bàn người ngồi đấy.

"Văn lão gia, mời ngồi mời ngồi." Triệu tri phủ tranh thủ thời gian hô. Cũng quay sang xung quanh nói "Đây là Văn lão gia, cũng là người kinh doanh đấy."

"Văn lão gia. Vị này chính là Tô gia." Triệu tri phủ chỉ vào một người già mập mạp nói.

Văn Nhân Chấn nhẹ gật đầu.

"Vị này chính là Trần viên ngoại." Lại chỉ vào một người đàn ông trung niên gầy gò nói.

Văn Nhân Chấn nhìn dung mạo hai người, xem như nhớ kĩ. Hai người này chính là đối tượng mình muốn kéo về.

"Vị này chính là..." Các phú thương ở Lạc Dương muốn hỏi một chút.

"Khục.. khục.." Triệu tri phủ về tới vị trí của mình, lấy tay nắm thành quyền ho khan vài cái.

Tất cả mọi người hiểu hắn đang muốn bàn đến chính sự.

"Mọi người đều biết, dân đấu không lại quan, các vị đều là những vị thương gia có tên tuổi. Bây giờ thế cục trong triều, thừa tướng đương nắm quyền. Nếu các vị đại gia đứng về phía thừa tướng, bổn quan cam đoan, thời gian các vị thăng quan phát tài sẽ không xa." Nói xong dừng lại một chút "Các vị cũng biết, ta vốn là một nha môn, nhưng mới nửa tháng ngắn ngủi đã lên đến chức tri phủ. Hơn nữa..."

Văn Nhân Chấn không tự chủ bóp chặt nắm đấm.

...

"Lạc Nhi ăn nhiều một chút." Tiêu Thành Diễn thấy Cố Vũ gắp rau cho Văn Nhân Mạt, cũng cẩn thận gắp lấy vài miếng cho Văn Nhân Lạc.

"Diễn, ngươi cũng thế." Văn Nhân Lạc cười cười, chọn lấy vài món ăn Tiêu Thành Diễn ưa thích bỏ vào chén nàng.

Tô Nam Khải nhìn động tác của hai người. Khó trách ta lấy lòng nàng như vậy nàng cũng không để mắt tới... Thì ra, sớm đã có phu quân. Nghĩ một hồi liền bưng chén rượu bên cạnh lên uống sạch.

"Đại nhân đại nhân, không hay rồi, có việc lớn xảy ra." Một gia đinh chạy vào bẩm báo.

Nghe tiếng, tất cả mọi người tập trung lực chú ý, nhìn xem tên gia đinh kia.

Chỉ chốc lát sau, Triệu tri phủ cùng các thương nhân đi ra.

"Chuyện gì?" Triệu tri phủ cau mày, thật sự còn chưa hiểu, làm cắt ngang kế hoạch của mình.

"Có người báo án, miếu đổ bên núi phía Tây có mệnh án." Gia đinh thở một cái nói.

Triệu tri phủ thấy nhiều ánh mắt nhìn về phía mình, không biết nói cái gì, hay là trước cứ mang đi chôn cái đã. Hôm nay vẫn nên đi xem một chút "Người báo án là người phương nào?"

"Quản gia Trần phủ, công tử Trần gia một đêm không về, cũng ngay tại miếu đã tìm được thi thể của hắn."

Triệu tri thủ nghe xong, Trần gia? Không phải là đệ đệ của Trần viên ngoại sao? "Nhanh, nhanh, nhanh đưa bổn quan đi xem."

Trần viên ngoại ngẩn người, đệ đệ tuy sống hơn nửa đời người, chỉ là kẻ vô tích sự, mình cũng không thích cái dạng này của hắn. Nhưng hắn vẫn là thân đệ đệ của mình. Bóp nắm đấm thật chặt, mình nhất định phải tìm cho ra hung thủ. Báo thù cho hắn. Hốc mắt hồng hồng, cũng liền đi theo.

Tối hôm qua, thời điểm rời đi, Trần gia còn chưa có chết a? Văn Nhân Lạc không thể tin, mình giết người? Thật sự là thế này sao?

Văn Nhân Chấn cũng đi theo xem.

Chỉ có Văn Nhân Lạc đứng tại chỗ ngẩn người. Tiêu Thành Diễn thấy nàng có điểm gì đó không thích hợp, dùng ngón trỏ chọc chọc bờ vai nàng "Lạc Nhi, đi thôi."

Văn Nhân Lạc lúc này mới hồi phục lại tinh thần.

Đến hiện trường, lá gan Văn Nhân Mạt quá nhỏ nên đã cùng Cố Vũ hồi phủ rồi.

Trần gia nằm trên mặt đất, hai mắt mở ra, là chết không nhắm mắt?

Bởi vì chính mình là người trói hắn đến đây nên nhất định phải đến xem, tại thời điểm mình rời đi rõ ràng hắn còn sống mà.

Trần viên ngoại đứng bên cạnh nhìn mà ẩn nhẫn lấy.

"Y, cái này không phải ngọc bội của ta sao?" Tại lúc này Triệu Thụy đi tới, ngồi chồm hổm trên mặt đất nhặt miếng ngọc bội lên. "Hèn gì không thấy đâu, thì ra là ở đây."

Mọi người giật mình nhìn hắn. Ai cũng biết rõ ngọc bội này là vật chứng tại hiện trường, nhưng đây lại là của Triệu Thụy. Trong khi đó, hiện trường còn là một góc kinh sợ. Những thứ này chưa thể nói rõ lên được điều gì.

Trần viên ngoại cũng mặc kệ hắn thân phận gì, thẳng đến nắm lấy cổ áo Triệu Thụy đánh tới. "Trả đệ đệ lại cho ta." Gầm thét lên với Triệu Thụy.

Triệu tri phủ nhìn thấy cảnh tượng con mình bị đánh, ngay cả bản thân còn không nỡ đánh con, vậy mà lại bị người đánh cho chảy máu, vội vàng quát lớn "Càn rỡ!" Chỉ vào Trần viên ngoại "Ngươi dám cả gan đánh con của ta?"

"Hắn giết đệ đệ ta, ta muốn hắn đền mạng." Trần viên ngoại tâm tình kích động.

"Người đâu bắt hắn về nhà môn cho ta." Chỉ vào Trần viên ngoại nói.

Hai thị vệ trực tiếp ấn Trần viên ngoại xuống lôi đi, thật xa còn nghe thấy tiếng "Buông ta ra, buông ta ra."

"Thụy Nhi, Thụy Nhi, con không sao chứ?" Triệu tri phủ vội vàng đỡ lấy nhi tử.

Triệu Thụy bụm mặt "Cha, đau."

"Yên tâm, cha sẽ vì con đòi lại hết thảy." Xa xa Văn Nhân Chấn nhìn xem, nắm đấm bóp chặt. Thân là quan phụ mẫu, vậy mà không biết phân biệt tốt xấu, chưa gì đã liền bắt người, đúng là đáng giận mà.

"Lão gia, chúng ta về trước đi a." Cố thái phó vội vàng khuyên nhủ.

Văn Nhân Chấn thở dài, mình bây giờ cũng chỉ là thương nhân. Phải chịu đựng, phải chịu đựng. Sau đó rời khỏi miếu.

Văn Nhân Lạc nhìn thi thể nơi xa mà phát thần.

"Lạc Nhi, Lạc Nhi, đi thôi." Tiêu Thành Diễn vừa muốn đi, phát hiện Văn Nhân Lạc còn ngây ngốc sững sờ ở kia, hôm nay Lạc Nhi bị làm sao vậy?

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play