Thời gian trôi qua, nháy mắt đã tới ngày sinh thần của Ngũ công chúa, trong nội cung một mảnh cảnh tượng náo nhiệt.
Văn Nhân Lạc cùng Tiêu Thành Diễn đã chuẩn bị xong xuôi mọi thứ từ sớm. Hôm nay Văn Nhân Lạc ăn mặc cung trang Minh Hoàng, làn váy thật dài kéo lê dưới sàn nhà, tóc đen cột thành búi, trâm cài sau đầu, đôi mắt Đan Phượng không còn sự lạnh nhạt như ngày xưa nữa, ngược lại có nhiều hơn là tia vui mừng.
Tiêu Thành Diễn cũng không kém, đầu đội kim quan, cũng là một thân hoa phục vàng nhạt, bên hông buộc lấy một miếng ngọc thúy lục, trên tay cầm là quạt xếp ngà voi.
Tiêu Thành Diễn đi đến trước mặt Văn Nhân Lạc, móc ra lễ vậy đã chuẩn bị từ lâu, đặt trên tay Văn Nhân Lạc: "Công chúa, sinh thần vui vẻ." Dịu dàng cười.
Thế này đối với Văn Nhân Lạc mà nói đương nhiên là cảm thấy vui mừng, không nghĩ tới hắn sẽ vì mình mà chuẩn bị quà. Nàng cẩn thận từng li từng tí mở hộp gấm ra, thấy một vòng tay thúy lục yên lặng nằm bên trong, mặc dù mình đã từng thấy qua nhiều kì trân dị bảo, vòng tay này đối với mình mà nói cũng không có gì, nhưng đây là quà hắn tặng, không khó nhìn thấy bên trong vòng tay còn được khắc cẩn thận một chữ Lạc nho nhỏ. Nàng cảm thấy càng ưa thích.
Tiêu Thành Diễn thấy nàng nhìn nhưng không nói lời nào, lấy ra vòng tay trong hộp, cầm lấy cổ tay Văn Nhân Lạc, cẩn thận đem nó đeo vào cho nàng.
"Công chúa, thích không?"
"Thích."
"Vậy đeo thế này có được không?"
"Được."
Hai người lúc tới hoàng cung, đại thần trong triều đã sớm có mặt đông đủ.
Chỉ nghe thái giám lanh lảnh cuống họng hô: "Ngũ công chúa, phò mã đến."
Đám đại thần ánh mắt nhao nhao ném qua ném lại, đến khi thấy một đôi Kim Đồng Ngọc Nữ tiến vào, vội vàng quỳ xuống hành lễ.
Tiêu Thành Diễn cùng Văn Nhân Lạc kề vai sát cánh đi đến giữa đại điện hành lễ: "Nhi thần, tham kiến phụ hoàng, mẫu hậu."
Văn Nhân Chấn ngồi trên cao nhìn xuống thấy nữ nhi không giống như đang còn suy yếu, cũng vậy yên tâm: "Lạc Nhi, Diễn Nhi không cần đa lễ."
Tiêu Thành Diễn nắm lấy tay Văn Nhân Lạc đi ở vị trí hàng phía trước. Nhờ vào thân phận Tiêu Thành Diễn hiện nay là phò mã, vị trí tự nhiên được đưa lên hàng đầu.
Hoàng thượng hướng Lưu công công nháy mắt một cái, Lưu công công hắng giọng, nhiều đại thần cũng vậy chờ nghe tiếp.
Lưu công công mở ra thánh chỉ màu vàng, dùng thanh âm lanh lảnh đọc lên: "Phụng thiên thừa vận, Hoàng đế chiếu viết, trẫm chi Hoàng ngũ nữ lạc, nay đầy mười sáu tuổi, đặt biệt tứ phong Vị Ương, là Vị Ương công chúa, khâm thử."
Đọc xong, quần thần hô to: "Hoàng thượng, vạn tuế vạn tuế vạn vạn tuế, Vị Ương công chúa thiên tuế thiên tuế thiên thiên tuế."
"Vị Ương công chúa mời tiếp chỉ." Lưu công công hô.
"Nhi thần, tiếp chỉ." Nói xong quỳ xuống, hai tay tiếp lấy thánh chỉ.
Quần thần cảm thán, không phải Hoàng thượng bình thường vẫn sủng Ngũ công chúa nhất sao, các hoàng tử, công chúa, đều hai mươi tuổi đời rồi còn chưa nhận được phong hào nào, ngay cả Lục công chúa trưởng nữ của Hoàng hậu còn không có, Ngũ công chúa mới mười sáu tuổi đã nhận được phong hào. Xem ra cần phải nịnh bợ nhiều một chút.
Lúc này Đại hoàng tử bỗng nhiên lên tiếng nói: "Bổn hoàng tử ở nơi này chúc Ngũ hoàng muội sinh thần vui vẻ." Nói xong vỗ vỗ hai tay, một nha hoàn bưng lên một đôi ngọc bội Long Phượng mang đến trước mặt Văn Nhân Lạc. "Đây chính là bảo bối trong giới kinh doanh của Ngụy quốc, ngày hôm trước vi huynh cố ý bỏ ra nhiều tiền để mua chúng." Dừng một chút lại nói: "Lần trước bổn hoàng tử mời muội phu ngâm thơ, bởi vì canh giờ đã trễ, vi huynh đáng tiếc không thể nghe được, lần này thỉnh mời muội phu vì Hoàng muội làm một bài thơ, ngọc bội Long Phượng này tặng cho Hoàng muội cùng muội phu." Đại hoàng tử nói xong vẫn không quên cười tà tà. Bổn hoàng tử ta chính là đang muốn bao cỏ ngươi mất mặt giữa quần thần.
Hoàng thượng cùng quần thần đều cả kinh, người nào chả biết Tiêu Thành Diễn từ nhỏ tới lớn vốn dĩ là thiếu niên hư hỏng nhất kinh thành. Hắn khiến cho nhiều thái phó tức giận không nói, các tiên sinh dân gian cũng thấy hắn mà bỏ chạy. Đại hoàng tử đây không phải cố tình gây khó xử Tiêu phò mã sao?
Hoàng thượng càng là sinh khí, nghịch tử này, lần trước trẫm đã nói như vậy, còn không bỏ qua, thật sự là làm trẫm tức chết, càng ngày càng không thích nổi đứa con này.
Tiêu Hầu gia nghe xong vội nghĩ, con thứ hai vốn không có tài văn chương, muốn lên tiếng nhưng lại không nói được gì, mặt mũi mình về sau không biết để nơi nào?
Tiêu Thành Hành ở trong đám người trong lòng lại nở hoa, cái này cũng đủ khiến ngươi mất thể diện, không chỉ làm mất mặt bản thân mình, còn làm mất mặt cả công chúa lẫn mất mặt Hầu gia.
Nhị hoàng tử không nghĩ tới Đại hoàng huynh như chó chết cắn không buông. Chính mình lần này lấy lý do gì để chống đỡ cho hắn đây?
Phương thừa tướng cũng nhíu mày, Đại hoàng tử đã xảy ra chuyện gì vậy? Vậy mà cũng có thể lướt nhẹ mặt mũi Hầu gia, ngày sau muốn làm nghiệp lớn, sao người ta chịu giúp đây?
Phương Dũng một bên lại thật nhiều hứng thú nhìn Tiêu Thành Diễn, để xem công chúa lần này làm sao mà vừa ý ngươi?
Văn Nhân Lạc cũng cả kinh, trong lòng bàn tay ứa ra toàn mồ hôi, không thể nghĩ được Đại hoàng huynh có thể ngay hôm nay đề cập tới vấn đề này, nên làm sao bây giờ, làm sao bây giờ? Lần trước chẳng qua là gia tiệc, đáp không được cũng không có gì, nhưng mà lần này không phải chuyện đùa, các loại đẳng cấp đều có hết ở đây.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT