Tâm như bị một phen tiểu kiếm cắt qua, bi thống đau khổ theo vết thương mà chảy ra, sau đó dần dần trở nên lớn hơn, nó kèm theo là đau đớn, là phẫn nộ và cùng là tuyệt vọng cùng thống hận đến cùng cực, nước mắt giống như thủy triều, cứ không ngừng tràn ra khỏi khóe mi. Thân thể Lục Vô Song run lên cầm cập, lạnh lẽo, đầu ngón tay truyền tới cảm giác đau đớn muôn phần, sau đó đau đớn kia lại như từ ngón tay phát tán, tràn ngập cả cơ thể nàng.

Độc hoa tình, Lục Vô Song cũng không xa lạ gì nữa, nhưng vì sao độc hoa tình phát tác là vì Lý Mạc Sầu chứ, tại sao, tại sao lại là ả ta, tại sao lại là kẻ thù của nàng, sao không phải là người mà nàng luôn ngưỡng mộ anh hùng thiếu niên Trình thiếu hiệp, nếu không thì cũng có thể tùy tiện đổi thành một người khác cũng được mà. Cho dù là tên khất cái, ăn xin trên đường nàng cũng không chút để ý, nhưng sao hết lần này tới lần khác người đó lại là Lý Mạc Sầu cơ chứ.

Sự thật này còn tàn khốc hơn nhiều so với nhưng gì nàng đã trải qua trước đây. Tại sao chứ, trên đời này thiếu gì người cơ chứ, tại sao lại là Lý Mạc Sầu.

Lục Vô Song vô lực tái nhợt nói dối chính bản thân mình, nàng bất quá là hận Lý Mạc Sầu thôi.

Thế nhưng nói dối hay không nói dối cũng vậy thôi, chẳng có thể làm gì được, cũng không thể thay đổi được gì.

Trình Anh bưng một chén cháo loãng đến bên Lục Vô Song, nàng ngồi bên mép giường, từ từ múc từng muỗng nhỏ, thổi cho nguội rồi đưa đến bên miệng Lục Vô Song, nhìn Lục Vô Song cố gắng ăn cháo một cách máy móc, không chút biểu cảm, nàng nhấm hai nhấm rồi nuốt xuống muỗng cháo nhỏ, cứ lặp đi lặp lại động tác đó cho đến khi chén cháo thấy đáy, sau đó Trình Anh lại đút nàng thêm nửa bát cơm.

Từ sau khi bị trúng độc hoa tình, Lục Vô Song cứ như vậy mà sống, bộ dạng cứ thất thần không biết vì sao.

Lý Mạc Sầu có thể đi vào Tuyệt Tình cốc cũng chỉ là cơ duyên xảo hợp, nàng gặp phải Công Tôn Chỉ, vừa đúng lúc nàng cần một nơi để tĩnh dưỡng, lúc trước cứu Lục Vô Song nàng hao tốn rất nhiều chân khí, vì vậy nàng tới Tuyệt Tình cốc. Cừu Thiên Xích thì khỏi phải bàn tới, bà ta không phải đối thủ của Lý Mạc Sầu, phun hạt táo và ngư võng trận pháp Lý Mạc Sầu có thể ứng phó được, huống chi còn có Công Tôn Chỉ và Trình Anh trợ giúp.

Lý Mạc Sầu ở trong tiểu viện mà lúc trước Tiểu Long nữ từng ở, ở trong này tĩnh dưỡng chừng nửa tháng thì chân khí cũng hồi phục, chuẩn bị rời khỏi. Ai ngờ trong lúc này Lục Vô Song lại vô tình đụng trúng hoa tình, trúng độc hoa tình, để giải độc cho nàng, Lý Mạc Sầu bị ép phải lưu lại.

Công Tôn Chỉ là cốc chủ Tuyệt Tình cốc, giải độc đương nhiên là trách nhiệm của hắn, thế nhưng tuyệt tình đan muốn đi nơi nào để tìm, thì chỉ có chờ đợi một ngày rồi một ngày thôi. Công Tôn Chỉ bất quá là coi trọng nhan sắc của Lý Mạc Sầu chứ chẳng có ý gì giúp nàng.

Trình Dương đến trước cửa Tuyệt Tình cốc thì đã có người thông báo cho Công Tôn Chỉ biết, hiện tại Tuyệt Tình cốc đã bị người bên ngoài biết đến, nên các biện pháp an toàn đề phòng càng thêm chu đáo.

Trình Dương đến bên trong đại sảnh, Công Tôn Chỉ đã ngồi ở ghế trung tâm mà hoan nghênh nàng, Công Tôn Chỉ quyết không cho phép Tiểu Long nữ có thể lần thứ hai trốn đi trước mắt hắn.

" Họ Công Tôn Chỉ? Lý Mạc Sầu đâu? "

Công Tôn Chỉ có phần kiêng kỵ Trình Dương, Trình Dương biết nhược điểm trong công phu của hắn, muốn đánh nhau với nàng thì hắn cũng không thể chắc chắn thắng, hơn nữa mới mấy tháng không gặp, hắn cảm thấy dường như công lực tiểu tử này lại mạnh thêm rất nhiều, phía sau còn dẫn theo một con quái vật t o lớn:

" Tiên cô là người mà ngươi muốn thấy là thấy sao? "

Lý Mạc Sầu, cũng nhờ có Trình Dương nhắc nhở hắn mới nhớ, hắn sém nữa là quên, hắn có thể nhờ Lý Mạc Sầu giúp hắn diệt trừ Trình Dương mà.

Công Tôn Chỉ càn rỡ cười to.

Trình Dương thấy Công Tôn Chỉ rời đi, nàng nắm chặt lấy tay Tiểu Long nữ bước theo sau, đi chưa được mấy bước nàng liền biết Công Tôn Chỉ muốn đi đâu, tiểu viện? nơi đó không phải vẫn không có người ở hay sao? Hắn vào đó để làm gì chứ? Vậy thì Lý Mạc Sầu ở nơi nào?

" Chim to, chú ý hắn, muốn chơi đùa như thế nào thì chơi đùa như thế ấy, không sao cả." thần điêu võ công tốt hơn nàng rất nhiều, cực kỳ lợi hại, nếu như có nó chú ý mọi hành động của Công Tôn Chỉ thì nàng cũng yên tâm phần nào.

Tới tiểu viện, Trình Dương thấy Hồng Lăng Ba, Lý Mạc Sầu ở trong tiểu viện, hoàn toàn không nhìn thấy Lục Vô Song.

" Sư bá. "

Lý Mạc Sầu hừ lạnh một tiếng, thấy Tiểu Long nữ và Trình Dương liền làm cho nàng nhớ tới Lục Triển Nguyên, nhớ tới tiểu tiện nhân như thế nào chống đối với nàng.

" Sư bá tựa hồ không chào đón ta, nếu như ta nói với sư bá, ta có có thể có khả năng cứu Vô Song sư muội……"

Quả nhiên Trình Dương nhìn thấy ánh mắt Lý Mạc Sầu sáng lên:

" Ngươi tại sao không đến nói cho nàng, nói cho ta làm gì? "

Lý Mạc Sầu lạnh lùng cười, nàng đi vào trong phòng, Trình Anh ở bên cạnh Lục Vô Song, đang dùng khăn lau hai má cho nàng, Lục Vô Song cứ như những ngày trước duy trì một dạng bộ dáng, sắc mặt tái nhợt, nếu không phải thân thể nàng thường hay run rẩy chứng tỏ chủ nhân của nó còn sống thì thật sự giờ đây nàng không khác gì một cổ thi thể:

" Tiểu tiện nhân, ngươi muốn chết, không dễ như vậy đâu….."

Trình Dương lén thở dài một hơi, quan hệ của hai người tựa hồ chẳng có chút gì tiến triển. Bất quá Lý Mạc Sầu đối với họ Lục thật là có duyên, mất đi Lục Triển Nguyên thì có Lục Vô Song thay thế:

" Sư bá, sao ngươi không thử ôn nhu, dịu dàng một chút, tựa như ngươi đối đãi với Lục Triển Nguyên vậy đó……ôn nhu. "

Lời nói của Trình Dương làm cho Lục Vô Song phản ứng, ánh mắt nàng nhìn về phía Trình Dương, chỉ có điều ánh mắt như muốn xé xác Trình Dương ra vậy đó. Lý Mạc Sầu nghẹn miệng, đương nhiên nàng ta bị lời nói của Trình Dương chọc giận, Trình Dương nhún nhún vai bàng quang như không thèm quan tâm phản ứng của hai người các nàng:

" Cỏ đoạn trường có thể giải độc hoa tình. "

"Ngươi, làm sao biết được." Lý Mạc Sầu không tin.

" Tin hay không tùy ngươi, tuyệt tình đan chỉ còn một viên, nhưng các ngươi có tìm được không, nó ở trên người Cừu Thiên Xích, bất quá bà ta là một bà già biếи ŧɦái, ta nghĩ bà ta cho dù có chết cũng không Lý Mạc Sầu ngươi được như ý, ngươi đối với bà ta làm gì, ngươi so với ta càng hiểu rõ hơn."

Tuyệt Tình cốc lại trở về tay của Công Tôn Chỉ, không thấy Cừu Thiên Xích đâu, Lý Mạc Sầu và Công Tôn Chỉ không phải hạng tốt lành gì, chắc là Cừu Thiên Xích cũng không có kết cục tốt đẹp gì.

Lý Mạc Sầu thật sự đang tìm Cừu Thiên Xích, viên tuyệt tình đan cuối cùng Cừu Thiên Xích dù có chết cũng không cho Lý Mạc Sầu ngươi được như ý, này một câu cứ luẩn quẩn trong tâm trí Lý Mạc Sầu.

Cừu Thiên Xích bị Công Tôn Chỉ nhốt trong địa lao của Tuyệt Tình cốc, tay chân dùng khóa sắt giữ lại, nhưng hắn vẫn để Công Tôn Lục Ngạc bên cạnh chăm sóc bà ta:

" Giao tuyệt tình đan, thả ngươi ra ngoài. "

Cừu Thiên Xích quái gỡ cười to, chờ bà ta cười xong rồi lại nói:

" Lão tặc Công Tôn Chỉ không nói cho ngươi, tuyệt tình đan đã bị ta hủy hết rồi sao? "

Đúng là Công Tôn Chỉ chưa từng nói cho nàng biết, Trình Dương nói với nàng tuyệt tình đan chỉ còn một viên, đồng thời nó hiện tại trên người Cừu Thiên Xích, nàng vun phất trần, vươn tay bóp chặt cổ Cừu Thiên Xích, trên tay mỗi lúc một dùng sức nhiều hơn. Công Tôn Lục Ngạc tiến đến ngăn cản, bị Lý Mạc Sầu đá văng:

" Ta đếm tới ba, một, hai………."

" Gϊếŧ ta, gϊếŧ ta, ngươi vĩnh viễn đừng mơ biết tới viên tuyệt tình đan cuối cùng ở đâu."

Lý Mạc Sầu buông rơi phất trần:

" Rốt cuộc như thế nào ngươi mới chịu giao ra tuyệt tình đan. "

Cừu Thiên Xích nghĩ tới đại ca bị Quách Tĩnh Hoàng Dung gϊếŧ hại:

" Ta muốn đầu của Quách Tĩnh, Hoàng Dung. "

Lý Mạc Sầu tự biết bản thân nàng không phải đối thủ của Quách Tĩnh Hoàng Dung, lẽ nào muốn lấy được Tuyệt tình đan lại khó khăn như vậy sao, cần phải nếm thử cỏ đoạn trường, tiếng cười của Cừu Thiên Xích trở nên sắc bén.

Chờ Lý Mạc Sầu trở lại tiểu viện đã sau giờ tý,Trình Dương đã chuẩn bị một ít cỏ đoạn trường, nàng đoán trước Lý Mạc Sầu nhất định tay không mà về, nhìn cỏ đoạn trường, Lý Mạc Sầu cười nhạt.

Trình Dương điểm mấy đại huyệt trên người Lục Vô Song, che lại tâm mạch của nàng, Lục Vô Song có chút kích động:

" Ta không cần, ta không cần, ta tình nguyện chết cũng không muốn Lý Mạc Sầu cứu mạng ta."

" Tiểu tiện nhân, ngươi... " Trình Dương chặn đứng lời nói của Lý Mạc Sầu:

" Là ta cứu mạng của ngươi, không phải Lý Mạc Sầu. "

Trình Dương đưa cỏ đoạn trường cho Lục Vô Song:

"Chắc sẽ rất khó chịu, mỗi ngày dùng một ít, lượng cũng giảm dần, như thế nào phán đoán chất độc khi nào thì hoàn toàn biến mất ngươi so với ta rõ hơn."

Nói xong Trình Dương cười, ánh mắt nhìn hướng Lý Mạc Sầu.

Lục Vô Song cắn răng.

Lúc Lục Vô Song ăn vào cỏ đoạn trường, khóe miệng nàng chảy xuống một tia máu.

" Xảy ra chuyện gì? " Lý Mạc Sầu lập tức hỏi, so với ai khác đều khẩn trương.

" Cỏ đoạn trường cũng là kịch độc, nàng ta ăn nhưng không bị gì, như vậy càng chứng minh cỏ đoạn trường đối với độc tính của hoa tình rất hữu hiệu, ngày mai tiếp tục. "

Kế tiếp mấy ngày, Lục Vô Song đều được Trình Dương và Lý Mạc Sầu chăm sóc, khích lệ ăn cỏ đoạn trường, mỗi khi nàng ăn cỏ đoạn trường thì không biết cố tình hay do vô tình mà nhưng về phía Lý Mạc Sầu, tưởng suy nghĩ một chút Lý Mạc Sầu, đầu ngón tay tuy rằng đau đớn sau đó còn tràn ra tới toàn thân, nhưng không có đau tới muốn chết đi sống lại như mấy ngày trước.

Trước đây vài ngày, Trình Dương từng hỏi Lý Mạc Sầu:

" Sư bá, ngươi có từng nghĩ tới vì sao lại đối xử đặc biệt với Vô Song sư muội như thế không? "

Lý Mạc Sầu không trả lời nàng.

" Là vì Lục Triển Nguyên, nàng và Lục Triển Nguyên có chút giống nhau. "

Bất quá Trình Dương cũng là suy đoán, đều nói con gái giống cha, Lục Lập Đỉnh và Lục Triển Nguyên là anh em, hai người cũng có phần giống nhau, việc Lục Vô Song giống Lục Triển Nguyên cũng không phải không thể.

Lý Mạc Sầu vẫn như cũ không có trả lời.

" Sư bá nhất định hiểu rõ. Về phần Vô Song sư muội ta cũng sẽ giúp sư bá hỏi rõ ràng. "

" Sư bá, người nhà của Vô Song tất cả là chết trong tay ngươi, mặc kệ là nó xuất phát từ nguyên nhân nào, nhưng nàng hận ngươi là điều hiển nhiên." Trước khi rời đi, Trình Dương nói lại một câu.

Trình Dương nói với Lục Vô Song vô cùng đơn giản:

" Yêu và hận không thể cùng tồn tại, ngươi phải lựa chọn."

Sâu trong nội tâm của Lục Vô Song có một con mãnh thú, nàng không biết là yêu hay là hận, có lẽ là cả hai, hai loại tình cảm trái ngược nhau nhưng chúng đều đưa tới một mục đích, chính là không lúc nào không cắn rứt thôn phệ trái tim nàng. Nơi đó có vết thương, luôn rầu rỉ chảy ra đau đớn thống khổ, phẫn hận,cùng với một linh hồn không hề có chút sức sống.

Yêu kẻ thù của chính mình, hơn nữa kẻ thù lại giống nàng, là một nữ tử, Lục Vô Song thấy rằng sự tồn tại của nàng thật đáng chê cười, như một trò đùa của số phận, quả thật là ông trời trêu đùa nàng mà.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play