Hôm nay là ngày mà Hoàng Dung và Hoắc Đô hẹn nhau tỷ thí võ nghệ, mọi người trong Lục gia trang cũng theo đó mà tâm tình phấn khởi không thôi, trời có chút sáng, liền có nha hoàn kêu cửa gọi mọi người dậy, một ít võ lâm nhân sĩ ở trong Lục gia trang cũng vì vậy mà lục đục thức giấc đi ra khỏi phòng.
Tiểu Long nữ và Trình Dương không cần ai gọi cũng tự động thức giấc như thường ngày, lúc nha hoàn tới gọi cửa thì Trình Dương và Tiểu Long nữ đã rửa mặt vệ sinh xong xuôi. Lục gia trang ngày hôm nay so với bình thường có chút khác biệt, từ trên xuống dưới trong sơn trang dường như hoạt động sớm hơn ngày thường một canh giờ.
Hai tiểu nha hoàn đem dụng cụ rửa mặt tới đứng trước của phòng Trình Dương và Tiểu Long nữ gõ cửa.
Trình Dương và Tiểu Long nữ hai người còn đang nằm ôm nhau ngủ trên giường. Trình Dương đối với tiếng gõ cửa vờ như không nghe không thấy, nàng ở trong lòng Tiểu Long nữ cọ cọ, ôm lấy thân thể mềm mại của Tiểu Long nữ mà tiếp tục ngủ.
" Dương. " Tiểu Long nữ hừ nhẹ một tiếng.
Trình Dương giật mình đem thân thể vùi vào trong lòng Tiểu Long nữ, càng đem Tiểu Long nữ ôm chặt hơn.
Hai nha hoàn bên ngoài phòng cứ đứng như vậy mà không hề nghe thấy bên trong phòng có chút thanh âm hay tiếng nói nào trả lời lại vậy nên tiếp tục gõ cửa ba cái:
" Dương thiếu gia, nên dậy đi. "
Nha hoàn nghe đến trong phòng truyền đến giọng nói của Tiểu Long nữ, đều che miệng cười trộm, hai người nha hoàn này rất thích Trình Dương, đương nhiên cũng rõ Trình Dương thích Tiểu Long nữ rất nhiều, lại thường hay làm nũng với Tiểu Long nữ, so với hài tử chỉ hơn không kém, lúc này chắc Trình Dương lại sử dụng công phu làm nũng với Tiểu Long nữ chứ không có làm gì khác.
" Dương thiếu gia, những thứ này ta đặt trước cửa phòng nha. "
Hai tiểu nha hoàn có chút xấu hổ, đem mọi thứ đặt xuống trước cửa rồi cúi đầu chạy đi.
Tiểu Long nữ vươn tay nắm lấy cánh mũi của Trình Dương:
" Dậy đi. "
Trình Dương vẩy tay lắc đầu:
" Không đâu. "
Cũng không biết Tiểu Long nữ học cách nhéo mũi ở đâu, làm cho ý tưởng muốn ngủ nướng thêm một chút của nàng cũng vơi đi một nữa, thế nhưng Trình Dương vẫn không chịu đứng lên.
Tiểu Long nữ kéo cánh tay Trình Dương ôm lấy nàng ra, xuống giường mở cửa đem dụng cụ rửa mặt cầm lên đem vào phòng.
Trình Dương nằm ở trên giường cảm thấy không còn thú vị, không có gì hứng thú mà ngồi bên giường nhìn chằm chằm Tiểu Long nữ, Tiểu Long nữ vẩy tay, ý bảo Trình Dương lại bên nàng.
Trình Dương và Tiểu Long nữ trong phòng rửa mặt chảy đầu một lúc không lâu lắm, đợi đến lúc thấy mọi thứ đã tốt rồi mới cùng nhau bước ra trước sân Lục gia trang.
Trình Dương và Tiểu Long nữ ra tới sân trước, nhìn thấy trong sân đã tụ tập không ít người, Trình Dương rất khó tìm được hai chỗ kế bên nhau để hai người có thể ngồi xuống. Nàng múc hai chén cháo và một ít màn thầu ( bánh bao không nhân) đặt trước mặt Tiểu Long nữ:
" Phải ăn hết "
Tiểu Long nữ ăn uống từ từ chậm rãi thì thôi đi, đã vậy nàng ăn uống lại rất ít làm cho Trình Dương luôn lo lắng chuyện ăn uống của nàng
Đại võ Tiểu võ ngồi cách hai người khá xa nhìn lại cười khinh miệt, lại còn cùng mọi người xung quanh bắt đầu bàn tán hai người.
Thì ra là Đại võ tiểu võ nghe được hai nha hoàn hầu hạ Trình Dương và Tiểu Long nữ nói chuyện, hai tiểu nha hoàn mấy ngày nay luôn hầu hạ chăm sóc Trình Dương và Tiểu Long nữ cũng không phải làm gì nhiều, bình thường không có gì làm thì lại túm tụm nói chuyện phiếm, nói qua nói lại rồi nói tới Trình Dương và Tiểu Long nữ, nói Tiểu Long nữ hôm qua ngủ lại trong phòng của Trình Dương. Hai người vừa nói vừa xấu hổ lại vừa phấn khích, các nàng nghĩ Tiểu Long nữ và Trình Dương đúng là một đôi mà trời đất tạo thành.
Đại võ tiểu võ cùng những người tới tham gia đại hội anh hùng nghị luận nói xấu Trình Dương và Tiểu Long nữ, người nọ kinh ngạc lại quay qua nhìn Trình Dương và Tiểu Long nữ, chỉ thấy nam lớn lên tuấn tú, nữ thì thanh lệ lạnh lùng, không giống với những gì đại võ tiểu võ nói:
" Hai vị huynh đài, chuyện này chắc có hiểu lầm. "
Đại võ tiểu võ liên tục lắc đầu phủ nhận.
Mà chuyện náo nhiệt này cũng mở ra một hồi khôi hài, người truyền ta, ta truyền ngươi, người này nói người kia, người kia lại nói người nọ, thêm mắm dặm muối, làm cho không ít người cứ hướng Trình Dương và Tiểu Long nữ chỉ trỏ bình luận.
Trình Dương lúc đầu cũng không thấy có gì khác thường, đến khi bỗng nhiên có một người bộ dạng thư sinh, đến trước mặt nàng cứ chăm chú quan sát nàng, ánh mắt đảo liên tục trên người nàng. Trình Dương cắn một miếng màn thầu, bị thư sinh kia nhìn chằm chằm như vậy càng thêm khó chịu, uống xong ly nước do Tiểu Long nữ đưa cho, nuốt xuống miếng bánh liền nhìn về phía người kia hỏi:
" Ngươi nhìn gì vậy? "
" Nhìn thấy ngươi cũng nho nhã khiêm tu, giống như một người hiểu lễ nghĩa, ai ngờ người mặt người dạ thú."
Thư sinh nhìn Trình Dương một lúc lâu, rốt cuộc đưa ra nhận xét.
Tiểu Long nữ trước đây vẫn ngăn cách với thế nhân, không thích tiếp xúc với người khác, nhưng nàng cũng hiểu là người nọ đang sỉ nhục Trình Dương, nhẹ nhàng vung tay, một cây ngọc phong châm bắn vào vai người nọ.
Thư sinh bất ngờ, muốn tránh cũng tránh không thoát.
Ước chừng thời gian qua chỉ bằng uống một chén trà nhỏ, nọc độc của ngọc phong(ong) trên người thư sinh kia cũng phát tác. Trình Dương thản nhiên cười hỏi thư sinh:
" Ngươi vừa nói ta cái gì? " Trình Dương móc móc lỗ tai, nhìn thư sinh hỏi.
Thư sinh nén chịu trên người cái cảm giác vừa ngứa vừa đau,không thèm trả lời câu hỏi của nàng.
Trình Dương nhún vai không quan tâm, tiếp tục ăn bánh màn thầu. Đôi khi đối với vài tiểu nha hoàn và Tiểu Long nữ trêu đùa vài câu.
Quách Tĩnh Hoàng Dung từ phía sau ra trước sân nhìn thấy trước sân một trận rối loạn liền hỏi:
" Này….?? "
Mọi người ở đây không ít người biết Trình Dương và Quách Tĩnh quan hệ không chút tầm thường, thư sinh kia quả thực quá đáng, nhưng không đến mức phải mất mạng, nhìn thấy thư sinh khó chịu lăn lộn trên mặt đất, không ít người đều cảm thấy có thể người đó sẽ là mình nếu như lúc nãy đến trước mặt Trình Dương gây chuyện, không thể buông tay mặc kệ:
" Quách đại hiệp, là Dương huynh đệ làm. "
Tránh ra một đường, để cho Quách Tĩnh Hoàng Dung đi đến trước mặt thư sinh.
Hoàng Dung vươn tay bắt mạch cho thư sinh, nhướng mày, loại độc này nàng chưa bao giờ gặp qua. Nếu nói nó hung ác cũng không phải hung ác gì, nhưng nó làm cho người trúng độc khó chịu muốn chết, cho thư sinh uống cửu hoa ngọc lộ hoàn.
Quách Tĩnh hỏi, nói xong mới phát hiện hắn kêu sai:
" Quá nhi, đây là chuyện gì? "
Trình Dương cũng không so đo chuyện xưng hô với Quách Tĩnh làm gì:
" Quách bá bá, ngươi hỏi hắn. "
Quách Tĩnh có chút khó xử:
" Đưa giải dược cho hắn ăn là được."
Trình Dương nhìn Tiểu Long nữ, Tiểu Long nữ đem lọ mật ong đặt lên trên bàn
" Mọi người thật sự chờ mong hôm nay tiếp tục thi đấu nha."
Những chuyện rối loạn trong sân còn chưa giải quyết xong thì Hoắc Đô và người của hắn cũng bước ra, Hoắc Đô vỗ vỗ cây quạt nhìn mọi người.
Hoắc Đô đã đến, ở đây mọi người cũng không còn tâm trạng ăn sáng, tất cả mọi người tốp năm tốp ba cùng nhau buông đũa đi tới bãi đất trống trước sân.
" Như vậy đi, các ngươi ở đây người đông thế mạnh, mà thầy trò chúng ta cũng ít người, ta nghĩ hay là như thế này, chúng ta sẽ chọn ra người thích hợp cùng nhau tỷ thí, được không? "
Ý kiến này của Hoắc Đô cùng ý tưởng lúc trước của Hoàng Dung là khác nhau một trời một vực, có thể nói ở đây cao thủ không ít, nhưng đa số võ công cũng chỉ tầm thường, thêm vào đó còn có cái võ lâm thâm sâu không lường được như Kim Luân pháp vương, nếu như làm theo ý của Hoắc Đô, thì kết quả tỷ thí sẽ rất không có lợi cho các nàng, ở đây mọi người nhìn nhau, ngươi xem ta, ta xem ngươi, cùng nhau bàn luận rôm rả.
Hoắc Đô cười nhếch môi:
" Đứng nói là các ngươi muốn ỷ đông hϊếp yếu nha. "
Đại võ tiểu võ nóng tình, lại thấy Hoắc Đô kiêu ngạo liền lên tiếng nói:
" Ngươi nói cái gì, đừng nói xấu người khác. "
Hoàng Dung do dự đáp ứng Hoắc Đô, dù cho có thực sự thua nàng cũng muốn nhanh chóng nghĩ ra đối sách đối phó thầy trò Hoắc Đô.
Hoắc Đô phe phẩy cây quạt:
" Ở đây công phu của ta là kém nhất, đương nhiên trước tiên ra đấu là ta. "
Đưa mắt nhìn mọi người rồi nói:
" Đại hội lần này do Cái Bang cử hành, tại hạ bất tài, muốn dùng cây quạt giấy này mà phá vỡ đả cẩu bổng pháp của Cái Bang. "
Người mà Hoắc Đô cài vào Cái Bang có nói, người sắp sửa kế nhiệm chức vụ bang chủ là Lỗ Hữu Cước, người này học nghệ không tinh, muốn phá giải đả cẩu bổng pháp của hắn không phải việc khó, nhưng lựa chọn tỷ thí cùng Lỗ Hữu Cước thật ra cũng có nguyên nhân, một là có thể miễn cho mọi người nói rằng hắn cố ý chọn người võ công thấp kém mà so chiêu, vả lại nếu có thể phả giải đả cẩu bổng pháp cũng làm cho Kim Luân pháp vương nở mày nở mặt, biết đâu còn khen hắn.
Hoắc Đô nhìn quét qua mọi người, cuối cùng đem cây quạt chỉ hướng Lỗ Hữu Cước, Lỗ Hữu Cước nóng lòng muốn thử, bậc người nhảy cao tới trước mặt Hoắc Đô.
Hoàng Dung thầm lo ngại, nhưng nghĩ Lỗ Hữu Cước sắp sửa tiếp nhận chức bang chủ, nàng không tiện ngăn cản, nếu không sẽ vừa làm giảm uy phong của Lỗ Hữu Cước, vừa ra vẻ ta đây vẫn còn quyền thế ở Cái Bang, đành để lão thượng trận trước vậy. Hoàng Dung đem đả cẩu bổng giao cho Lỗ Hữu Cước:
" Đả cẩu cần đả cẩu bổng. "
Hoắc Đô nói: " Xin mời! "
Lời vừa dứt, Hoắc Đô phe phẩy cây quạt, một luồng kình phong quạt tới mặt Lỗ Hữu Cước, trong gió thoang thoảng mùi hương. Lỗ Hữu Cước sợ trong gió có độc, vội né tránh. Hoắc Đô vẩy tay, xoẹt một tiếng, cây quạt đã gấp lại thành một cây bút điểm huyệt dài tám tấc, chọc tới mạng sườn đối phương.
Lỗ Hữu Cước vung cây gậy trúc, bất chấp Hoắc Đô định điểm huyệt, dùng khẩu quyết chữ "Triền", một quét ngang một gảy lên, môn Đả cẩu bổng pháp quả nhiên xảo diệu dị thường, thế đánh toàn vào những chỗ người bên cạnh không thể ngờ tới. Hoắc Đô nhẹ nhàng nhảy lên tránh, nào ngờ cây gậy đột nhiên quật lại, đánh trúng vào ống chân hắn, hắn loạng choạng ba bước, suýt nữa thì ngã.
Trình Dương cười nói: " Long nhi, ngươi xem đả cẩu bổng đánh trúng cẩu rồi! "
Tiểu Long nữ nhẹ nhàng cười.
Quần hùng đứng xem cùng reo lên: " Đánh trúng con chó rồi! "
" Cho mi biết thế nào là uy phong của Đả cẩu bổng pháp! "
Bị trúng một đòn, Hoắc Đô đỏ mặt đến tận mang tai, xoay mình, tay trái đánh ra một chưởng. Lỗ Hữu Cước tung chân trái đá, gậy trúc quét ngang, tức thì bổng ảnh múa lượn biến ảo vô định. Hoắc Đô nghĩ thầm:
"Đả cẩu bổng pháp quả nhiên danh bất hư truyền!" Hắn tập trung toàn bộ tinh thần, tay phải cầm quạt phối hợp với tả chưởng mà đối phó. Lỗ Hữu Cước rốt cuộc chưa luyện thành Đả cẩu bổng pháp, mấy lần đáng lẽ đắc thủ, lại bỏ phí.
Quách Tĩnh, Hoàng Dung ở ngoài quan sát, không khỏi kêu thầm " Tiếc quá! "
Đánh hơn mười chiêu nữa, Đả cẩu bổng pháp của Lỗ Hữu Cước đã bộc lộ sơ hở càng lúc càng lớn.
Trình Dương nhìn rõ từng chiêu, bất giác cau mày.
May mà Đả cẩu bổng pháp vừa xuất thủ, đã đánh trúng ngay vào ống chân đối phương, Hoắc Đô thầm ngán ngại, không dám bám sát quá, chứ không thì Lỗ Hữu Cước đã thất bại từ sớm. Hoàng Dung thấy tình hình không ổn, định gọi Lỗ Hữu Cước dừng lại, thì Lỗ Hữu Cước đột nhiên sử chiêu "Tà đả cẩu bối", mím môi mím lợi giáng một gậy vào má trái của Hoắc Đô.
Nhưng gậy này giáng quá mạnh, mất cái sự khôn khéo nhẹ nhàng; Hoắc Đô vừa đau vừa ngượng vì trúng đòn ở ống chân, đã giơ tay cực nhanh, chộp giật được cây gậy, chẳng cần suy nghĩ, tay kia giáng luôn một chưởng đánh trúng vào ngực Lỗ Hữu Cước, cây gậy thì quật ngang một cái, cách một tiếng, Lỗ Hữu Cước đã bị đánh gãy xương ống chân, miệng hộc ra một ngụm máu tươi, ngã sấp mặt xuống đất.
Hai đệ tử bảy túi vội chạy tới đỡ Lỗ Hữu Cước dậy.
Hoắc đô chắp tay nói: " Cám ơn. "
Hồng Thất Công ở một bên nhìn Lỗ Hữu Cước sử dụng đả cẩu bổng pháp, liên tục thở dài, không ngừng lắc đầu.
Quần hùng thấy Hoắc Đô xuất thủ tàn bạo, đều căm phẫn, nhiếc móc hắn.
Hoắc Đô đắc ý, nói:
" Đả cẩu bổng, bảo bối trấn bang của Cái Bang chẳng qua chỉ thế mà thôi."
Hắn cố ý làm nhục một đại bang hội có tiếng nghĩa hiệp ở Trung Nguyên.
Trình Dương tiến về phía trước một bước:
" Lúc nãy các ngươi chọn người xong rồi, vậy bây giờ đến phiên chúng ta."
" Ngươi nói sai rồi, kế tiếp tới phiên sư huynh ta chọn. "
Trình Dương đi vòng vòng xung quanh Hoắc Đô, tay lắc lắc chỉ Hoắc Đô:
" Đây là công bằng mà các ngươi nói sao, chỉ do các ngươi chọn người còn chúng ta thì không thể, vậy công bằng này chúng ta không cần. "
" Này…. Ngươi, các ngươi nhiều người như vậy, chúng ta thầy trò chỉ có ba người. "
" Vậy dễ thôi, chúng ta cũng đưa ra ba người xuất chiến, như vậy công bằng chứ."
" Ngươi. "
Trình Dương chặc chặc hai tiếng:
" Thế nào, không đồng ý à, không đồng ý thì thôi. "
Trình Dương nhún vai, bộ dạng tỏ ra không công bằng, thắng mà không làm người khác phục thì dù cho ba thầy trò có thắng, võ lâm nhân sĩ có mặt ở đây cũng nhất định không phục
" Được thôi. "
Trình Dương mỉm cười gật đầu một cái, sau đó chỉ vào Hoắc Đô nói:
" Từ ngươi nha. "
" Ngươi... "
" Ngươi chưa nói không được lặp lại người thi đấu, nếu là ngươi sợ thua, cũng đừng so nữa. "
" Được thôi. "
Hoắc Đô cả giận, cầm cây quạt đánh thẳng xuống đầu Trình Dương. Trình Dương nhớ tới mới vừa rồi Hoắc Đô coi thường đả cẩu bổng pháp, nàng đối với Hồng Thất Công vốn kính trọng rất nhiều, nàng muốn làm cho Hoắc Đô thua trước đả cẩu bổng pháp, cũng lấy lại mặt mũi cho Hồng Thất Công, cũng là đánh vào miệng của Hoắc Đô làm cho hắn hiểu không thể xuất khẩu cuồng ngôn.
Trình Dương đã cúi đầu luồn qua dưới nách Hoắc Đô, gậy trúc xoay vòng, quét ngang dưới chân Hoắc Đô theo khẩu quyết chữ "Triền" của Đả cẩu bổng pháp. Hoắc Đô đứng không vững, lảo đảo suýt ngã; thực ra là nhờ võ công cao cường, đang ngã đã lật người lại được.
Hoàng Dung ngẩn ra, không nghĩ tới Trình Dương dĩ nhiên biết đả cẩu bổng pháp:
" Tĩnh ca ca, Quá nhi dùng chính là đả cẩu bổng pháp." Quách Tĩnh cũng hơi bị ngạc nhiên ngẩn người.
Hồng Thất Công uống một ngụm rượu trong hồ lô, thỏa mãn gật đầu, tiểu tử này tư chất rất tốt, không có khẩu quyết tâm pháp, vậy mà dùng đả cẩu bổng đùa giỡn cũng rất có trật tự, y như thật.
Hoắc Đô bị Trình Dương quét ngang chân, ngỡ là mình thiếu cẩn thận, chứ đâu ngờ một thiếu niên như nàng lại có võ công cao cường, nghĩ thầm hiện thời việc tranh chức minh chủ là đại sự, tranh xong sẽ xử lý tên tiểu tử này cũng không muộn, bèn nói lớn với Quách Tĩnh:
" Quách đại hiệp, cuộc tỷ thí hôm nay tại hạ đã thắng, sư phụ của tiểu vương là Kim Luân pháp vương từ nay làm minh chủ võ lâm thiên hạ. Có vị nào không phục… "
Hoắc đô nói đến một nữa liền nghĩ Trình Dương có vài phần nhìn quen mắt, nhưng là hắn không nhớ nổi khi nào gặp qua.
Hoắc Đô chưa dứt lời, Trình Dương đã lặng lẽ tới sau lưng hắn, vươn tay lấy gậy trúc của một tên khất cái kế bên sử dụng chiêu thứ tư theo khẩu quyết chữ "Tróc" của Đả cẩu bổng pháp, chọc vào mông hắn.
Tu vi võ công của Hoắc Đô dẫu có người bất ngờ ám toán, lẽ nào hắn không biết? Nhưng môn Đả cẩu bổng pháp này thần kỳ huyền diệu, hắn tuy cảm thấy, vội vã né tránh, song vẫn cứ trúng đòn, "bộp" một cái vào mông, may nhờ hắn nội công thâm hậu, mông lại là chỗ dày thịt, vậy mà hắn vẫn thấy đau điếng, phải kêu "ối" một tiếng.
Trình Dương nói:
" Có ta không phục đây."
Cả đại sảnh cười ầm lên. Quần hùng đều nghĩ thiếu niên không chỉ ngang ngạnh, mà còn can đảm,võ công cao cường, gã vương tử Mông Cổ hai lần bị chàng cho nếm đòn.
Đến nước này thì Hoắc Đô không tức sao được? Hắn một chưởng tát ngược lại một cái cho đỡ tức đã rồi tính sau. Một chưởng này của Hoắc Đô chứa đựng kình lực đủ để làm cho thiếu niên kia ngã xuống ngất lịm, chính là cái tinh túy của võ công phái Tây Tạng.
Thân hình Trình Dương nhất thời di chuyển tránh thoát một chưởng của Hoắc Đô, khinh công phái Cổ Mộ lấy mau lẹ làm trụ cột, muốn chạy trốn hay ngăn cản kẻ địch đều rất tốt.
Hoắc Đô vung chưởng tung cước liên tiếp tấn công Trình Dương. Trình Dương thì vừa né, miệng kêu to:
" Đánh đít mi này! Đánh đít mi này! "
Vừa dùng gậy trúc đánh mạnh vào mông Hoắc Đô, nhưng lúc này Hoắc Đô đã triển khai thân pháp, Trình Dương không đánh trúng mông hắn được. Hoắc Đô dùng cây quạt đập vào đầu Trình Dương, Trình Dương thì dùng gậy trúc đánh mạnh vào mông Hoắc Đô, hai người cứ thế đuổi nhau thành vòng tròn cực nhanh trong sân, không ai đánh trúng được ai.
Người xem lúc đầu thấy hoạt kê, sau vài vòng thì đều kinh ngạc, Trình Dương tuy nhỏ tuổi, song cước bộ nhanh nhẹn, thân thủ thần tốc, khinh công chẳng kém gì Hoắc Đô. Hoắc Đô mấy phen dấn lên ra đòn, đều bị Trình Dương khéo léo tránh được.
Hoắc Đô, Trình Dương trong giây lát đã chạy ba vòng, Hoắc Đô nhận thấy đối phương có khinh công cao siêu, cứ thế này đuổi tiếp, có lẽ hắn sẽ thua, bỗng chuyển thân, giơ tay trái chộp lấy gậy trúc của Trình Dương, tay phải thì dùng cây quạt điểm huyệt Hoàn Khiêu ở đùi nàng. Đòn này không còn là để phạt đứa con nít hỗn hào, mà là chiêu thức võ công hẳn hoi.
Trình Dương vẫn chưa đối chiến chính diện với Hoắc Đô, nghiêng người tránh cây quạt, quật ngang gậy gỗ, nói:
"Phụ thân mi phải đét mông mi này! Một ngày không đánh đòn quá ba lần, đánh hai lần rồi, còn một lần nữa này!"
Nàng dùng thủ đoạn đùa giỡn là để đối phương dù võ công cao cường hơn hẳn mình cũng chưa thể ra đòn nguy hiểm. Tuy thời gian qua nàng đã học không ít môn võ công thượng thừa nhưng cứ thế này lâu sẽ khó tránh tai ương.
Nhưng quần hùng rất thích thú, ra sức khích lệ, vỗ tay, giậm chân trợ uy cho nàng. Hoắc Đô nghe vậy thì tâm thần bất định, chỉ sợ trước mắt anh hùng thiên hạ bị thiếu niên đét mông lần nữa, song cũng không dám hạ sát một đứa bé, cứ chăm chú tránh đòn, nhất thời quên cả phản kích nên Trình Dương vẫn chưa gặp nguy.
Hồng Thất Công đứng ở một bên chỉ điểm Trình Dương đánh đả cẩu bổng pháp, bổ sung cho nàng tâm pháp khẩu quyết cùng chiêu thức võ công.
Có khẩu quyết và chiêu thức hỗ trợ, Trình Dương đùa giỡn đánh ra bổng pháp cũng không phải chỉ có vài chiêu qua lại nữa, trái phải giáp công, Hoắc Đô cũng vì thế mà rút lui liên tục. Trình Dương đột nhiên cầm gậy trúc quất mạnh vào mông Hoắc Đô. Hoắc Đô nghiêng người tránh, cây quạt đâm chếch, tả chưởng như gió, đánh thẳng vào đầu đối phương.
Quạt đâm là hư, chưởng đánh là thực, Hoắc Đô dồn vào chưởng này mười thành kình lực, muốn làm vỡ đầu nát óc đối phương. Trình Dương nhảy chếch sang một bên, thuận tay hất một cái bàn vuông, "bốp" một tiếng, chưởng của Hoắc Đô đánh vào cái bàn, ván gỗ bay tung, cái bàn chỉ còn một nửa. Quần hùng thấy Hoắc Đô chưởng lực kinh người, bất giác lè lưỡi. Hoắc Đô lập tức đá tung chiếc bàn, sấn tới công kích. Trình Dương thấy hắn xuất chưởng hiểm ác thì không dám coi thường, múa gậy trúc theo Đả cẩu bổng pháp mà đấu với hắn.
Trình Dương giơ Đả cẩu bổng chọc tới bụng dưới của Hoắc Đô.. Hoắc Đô đang đánh một chưởng tới cổ Trình Dương, thấy gậy trúc chọc tới huyệt Quan Nguyên ở dưới rốn ba tấc, là yếu huyệt của mạch Nhâm.
" Tên tiểu tử kia nhận biết huyệt vị quả là chuẩn xác"
Hắn nghĩ và giật mình. Ban nãy hắn cứ tưởng Trình Dương chẳng qua là một thiếu niên có thân thủ nhanh nhẹn, được cao nhân chỉ điểm; bây giờ nhìn một chiêu điểm huyệt của nàng, mới thấy nàng quả là một đối thủ đáng gờm, không thể coi thường, vội thu chưởng về, lấy cây quạt che ngực. Người xem thấy hắn lui về thế thủ, chứng tỏ ngán ngại Trình Dương, thì họ càng kinh ngạc.
Trình Dương được lợi một chiêu, thừa thế dùng bổng pháp tấn công mạnh. Hoắc Đô phải dốc toàn lực chống đỡ.Trình Dương từng côn từng côn đánh vào mông của Hoắc Đô, đến cuối cùng kể cả đai lưng bên hông của Hoắc Đô cũng bị nàng dùng côn cắt xuống, Hoắc Đô thoáng cái liền luống cuống tay chân.
Trình Dương nhìn thấy quần của Hoắc Đô rơi xuống trước mặt quần hùng võ lâm, Trình Dương hai tay chống trên gậy trúc:
" Có phục hay không, cái này mới thực sự là đả cẩu bổng pháp. "
Một ít thiếu nữ xấu hổ quay mặt đi, còn nam nhân thì cứ nhìn Hoắc Đô, có người còn phá lên cười to, vỗ tay trầm trồ khen ngợi. Hoắc Đô lần này thật sự không còn mặt mũi mà trở về Mông Cổ nữa.
Kim Luân pháp vương nhìn tới Trình Dương, lại nghĩ rằng thiếu niên này quả thật là một nhân tài, nếu có thể vì Mông Cổ mà ra sức chắc chắn sẽ làm thành nghiệp lớn, liền nói:
" Ngươi là ai, ai là sư phụ của ngươi? "
Trình Dương cười cười:
" Ta không có sư phụ, không nên nói là sư phụ đi, nhưng nếu kể ra miễn cưỡng có thể nói là nàng. "
Trình Dương đi tới bên cạnh Tiểu Long nữ, quay về phía Tiểu Long nữ mỉm cười:
" Long nhi, ta đánh hay không? "
Tiểu Long nữ lấy ra một chiếc khăn lụa, giúp Trình Dương lau mồ hôi trên trán:
" Sau này không được làm những chuyện như thế này. "
Trình Dương cũng là nữ tử, thế nào có thể trước mặt mọi người giải khai thắt lưng một nam tử cơ chứ.
Trình Dương cười hì hì nói:
" Long nhi nói cái gì ta cũng nghe theo."
Hoắc Đô bỗng nhiên nhớ ra đã gặp Trình Dương ở đâu, thiếu niên này không phải người mà hắn từng gặp ở núi Chung Nam hay sao, thật không nghĩ tới không gặp mấy tháng công phu của nàng lại cao đến như vậy, mà bên cạnh nàng là Tiểu Long nữ, Hoắc Đô nổi lên sắc tâm, thèm muốn nhìn chằm chằm Tiểu Long nữ, bực này tuyệt sắc nữ tử lại bị tiểu tử thối kia chiếm được, Hoắc Đô tức giận.
Trình Dương nhanh chóng đem Tiểu Long nữ ôm vào trong lòng, cúi đầu nói nhỏ bên tai Tiểu Long nữ, bộ dạng của Tiểu Long nữ không phải ai muốn nhìn cũng có thể nhìn được.
Kim Luân pháp vương thấy Tiểu Long Nữ dịu dàng kiều mị, nhìn ra còn ít tuổi, không tin nàng là sư phụ của Trình Dương, nghĩ thầm:
"Người Hán Trung Nguyên quỉ kế đa đoan, đừng hòng lừa nổi ta".
Lão đứng phắt dậy, lấy ra một cái kim luân, lập tức vang lên nhiều tiếng loong coong. Cái kim luân này đường kính một thước rưỡi, đúc bằng vàng, trên khắc chân ngôn Mật tông bằng chữ Tạng, bên trong có chín quả cầu nhỏ, cầm kim luân lắc lắc, tiếng loong coong sẽ phát ra hồi lâu không dứt. Kim Luân pháp vương chỉ Tiểu Long Nữ nói thẳng:
" Như vậy chỉ cần vị cô nương này đánh thắng ta thì chức vị minh chủ võ lâm thuộc về các ngươi, nếu thua thì nó thuộc về ta. "
Trình Dương nhìn Tiểu Long nữ:
" Long nhi? "
" Tốt thôi. " Tiểu Long nữ chậm rãi đáp, nàng đối với minh chủ võ lâm cũng không có khái niệm gì.
Tiểu Long nữ mang một đôi bao tay bạch kim rồi lấy từ trong người ra một dải lụa trắng, hất nhẹ một cái, đầu dải lụa buộc một quả cầu tròn màu vàng, quả cầu rỗng, bên trong có vật nhỏ, khi dải lụa chuyển động, quả cầu phát ra tiếng kinh coong trong trẻo rất êm tai.
Mọi người thấy binh khí của đôi bên đều quái dị, nghĩ thầm hôm nay quả là được mở rộng tầm mắt, một bên binh khí cực ngắn, bên kia binh khí cực dài, một bên cực cứng, bên kia cực mềm, song cả hai loại binh khí đều phát ra âm thanh kính coong.
Người sáng lập phái Cổ Mộ là nữ tử, liên tiếp hai đời đệ tử cũng là nữ nhân, tự nhiên võ công không khỏi mềm mại có thừa nhưng lại không đủ uy mãnh. Khinh công phái Cổ Mộ là tuyệt kỹ trong võ lâm, không một môn phái nào theo kịp, ở chốn trống trải hoang dã, người ta khó mà thấy chỗ mạnh của nó, còn đem nó ra sử dụng ở trong sân, chật chội đông người thì quả thật là phiêu dật vô luân, biến ảo vạn phương.
Nàng suốt đời luyện công trong thạch thất, bây giờ trong sân tiến thoái như thần. Kim Luân pháp vương võ công tuy cao hơn hẳn nàng, nhưng khinh công thì không sánh được, chỉ thấy nàng chạy, nhảy, luồn lách, chiêu thứ nhất chưa hết chiêu thứ hai liền ra.
Nàng khoa chân múa tay xuất ra kiếm chiêu, chiêu thức vừa ra thì đánh bên trái, kiếm chiêu làm cho kẻ địch xoay vòng, dường như kiếm là kiếm mà người là người, hai bên không thể cùng chung, một bộ kiếm pháp dường như chỉ mười chiêu nhưng lại làm cho quần hùng hoảng sợ khâm phục không ít.
Tiểu Long nữ võ công dù có cao tới đâu cũng đâu thể tốt bằng Kim Luân pháp vương, lúc hắn thành danh chắc nàng còn chưa ra đời nữa là. Trình Dương nhìn Tiểu Long nữ, khẩn trương lo lắng, mong nàng không bị Kim Luân pháp vương đánh tới, ở chỗ này đảo quanh qua lại, sau đó dừng lại nhìn Tiểu Long nữ cùng Kim Luân pháp vương đối chiến.
Lúc này Kim Luân pháp vương đã vô cùng sốt ruột không con chút kiên nhẫn nào nữa, nghĩ thử xem mộ thế hệ tông sư với địa vị như hắn mà cứ loay hoay mãi không hạ nổi một thiếu nữ, nếu kéo dài thêm, dù có chiến thắng cũng đã mất hết thể diện, bèn giơ ngang cánh tay trái, kim luân chênh chếch, tả chưởng từ phía dưới bên trái hất lên, kim luân từ phía trên bên phải dập xuống.
Hai người giao đấu đã lâu, lộ khinh công của Tiểu Long Nữ đã bị Kim Luân pháp vương xác định năm phần, hai sát chiêu này của lão là nhằm chặn đứng đường tiến thoái của nàng, nàng muốn tránh thoát đàng trước, thì không tránh nổi phía sau. Trong cơn nguy cấp, Tiểu Long Nữ hất dải lụa, cuốn lên một dải hoa trắng, thân hình vọt lên trên cao. Kim Luân pháp vương dùng kim luân khóa giữ dải lụa lại.
Nếu là binh khí thông thường, đã bị kim luân của lão khóa giữ, lập tức tuột khỏi tay, để lão đoạt mất; nhưng dải lụa lại chẳng có chút gì cứng rắn, quá ư nhẹ nhàng tuột khỏi vòng kim luân.
Tuyệt chiêu này thực ngoài dự liệu của mọi người. Cái kim luân bay thẳng tới trước mặt Tiểu Long Nữ. Tiểu Long Nữ cả kinh, rùn người xuống, lùi nhanh ra phía sau, chỉ nghe loong chong, một vệt hoàng quang vụt qua, cách mặt chừng một tấc, luồng gió làm rát cả da.
Giữa tiếng kêu hốt hoảng của mọi người, Kim Luân pháp vương rướn người, vươn dài cánh tay, hất một cái vào mép cái kim luân, cái kim luân ấy như một vật sống, đột nhiên chuyển mình trong không trung, vòng trở lại đuổi theo Tiểu Long Nữ. Tiểu Long Nữ thấy cái kim luân chuyển động dị thường như thế, đâu dám dùng dải lụa cuốn lấy, đành thi triển khinh công tuyệt đỉnh tránh sang một bên. Kim Luân pháp vương hai đòn không đánh trúng, kêu lên:
" Khinh công giỏi! "
Đột nhiên dùng tả quyền đẩy một cái vào mép cái kim luân, đồng thời song chưởng cùng đẩy về phía trước mặt Tiểu Long Nữ, trong khi cái kim luân bay vòng lại tấn công sau gáy nàng. Cái kim luân bay tới không thật nhanh, nhưng kim luân chưa tới, gió đã ập đến, hiểm ác cùng cực.
Kim Luân pháp vương khi đẩy một quyền vào cạnh cái kim luân, đã tiên liệu phương vị mà đối phương né tránh, cho nên cái kim luân cứ y như có mắt, bay một nửa vòng thì quay lại đánh vào gáy nàng.
Tiểu Long Nữ vừa rồi một nhảy lên, một lạng người sang bên, đã thi triển hết sở học bình sinh, lại thấy song chưởng của lão Tạng tăng ập tới trước mặt. Quần hùng tai bùng nhùng, mắt hoa lên, ai cũng kinh hồn.
Trình Dương thấy Tiểu Long Nữ bị nguy cấp, lo sợ cho nàng, thuận tay nhặt luôn cây kim cương chử mà Đạt Nhĩ Ba ném dưới đất, hai tay giơ cây chử lên hất cái kim luân đi; nghe choang một tiếng lớn, cây chử lọt ngay vào trong vòng kim luân, có điều là lực đạo của kim luân quá mạnh, làm chấn rách hổ khẩu cả hai tay nàng, máu tươi tức thì trào ra, Trình Dương ngã huỵch xuống đất, lôi theo cây chử và kim luân.
Tiểu Long Nữ thấy kim luân đã rơi xuống đất, nguy hiểm phía sau không còn, nhưng thân hình nàng đang lơ lửng trên không, làm sao tránh nổi đại địch trước mặt? Tình cấp trí sinh, dải lụa tung ra cuốn lấy cây cột phía tây, nàng kéo tay một cái, thân hình giữa không trung đã có chỗ mượn lực, liền bay chếch đi, nhẹ nhàng đáp xuống đất, rồi luồn ngay ra sau cây cột tránh được chưởng lực khủng khϊếp của Kim Luân pháp vương.
"Tiểu tử, ngươi không muốn sống nữa."
Kim Luân pháp vương rõ ràng thấy mình đắc thủ, không ngờ bị Trình Dương ngăn cản giữa chừng, chẳng những đối phương thoát được, ngay cả thứ binh khí tung hoành vô địch của lão cũng bị kéo rơi xuống đất, thật là thất bại chưa từng có trong đời. Hắn ta vốn khôn ngoan sáng suốt, lúc này tự dưng không còn biết gì hết, không đợi Dương Quá bò dậy, vung ngay chưởng đánh chàng. Về lý mà nói, lão là tông sư một phái, đối phương vừa là hậu bối, lại đã ngã chưa kịp đứng dậy, lão đánh như thế thật không xứng chút nào với thân phận và lòng tự phụ vốn có của lão, nhưng trong cơn thịnh nộ, lão đã bất chấp tất cả.
Quách Tĩnh thấy hắn ta căm tức nhìn Trình Dương, cái vai hơi động, cánh tay hơi co, biết ngay là hắn ta sắp hạ độc thủ, nghĩ thầm:
" Nguy mất nếu mình sấn tới dù có ngăn lại, Quá nhi cũng không khỏi bị thương"
Thế là cũng không kịp nghĩ thêm, sử luôn chiêu "Phi long tại thiên", bay vọt trên không, nhắm đỉnh đầu hắn ta mà đánh xuống. Kim Luân pháp vương nếu không thu chưởng lại, tuy sẽ đánh chết Trình Dương, song chính lão cũng sẽ mất mạng bởi một chưởng trong "Hàng long thập bát chưởng" vô cùng lợi hại, thế là lão đành chuyển gấp chưởng về, "bùng" một tiếng, đối chưởng với Quách Tĩnh.
Hai vị đại sư võ học đương đại đối chưởng với nhau. Quách Tĩnh lơ lửng trên không, không có chỗ mượn lực, thuận chưởng thế của đối phương mà lộn nửa vòng, đáp xuống phía sau. Kim Luân pháp vương đứng vững tại chỗ, người không lảo đảo chân không xê dịch, tựa hồ chẳng có gì xảy ra.
Những người biết võ công của Quách Tĩnh như Hác Đại Thông, Chu Tử Liễu thấy thế đều không khỏi kinh hãi, công phu của lão Tạng tăng thật cao thâm khôn lường. Kỳ thực Quách Tĩnh lùi về phía sau, đã tự dưng hóa giải được chưởng lực của kẻ địch, là chính đạo vô học. Kim Luân pháp vương bị Trình Dương ngăn chặn, cảm thấy mất thể diện, muốn cứu vãn thể diện bằng cách tiếp chưởng của Quách Tĩnh, đã đại hao chân khí nội lực, tuy chiếm thượng phong, song bên trong thiệt hại thật to.
Cả hai đều là hùng kiệt đương đại, trong vài chục chiêu khó phân thắng bại, Kim Luân pháp vương miễn cưỡng cố chiếm ưu thế trong một chiêu, ngực lại bị đau tức; may mà đối phương chỉ cốt cứu người, không tiếp tục tiến chiêu, nên lão có dịp mím môi, ngầm vận nội lực khai thông trệ khí trong ngực.
Trình Dương mạng lớn, thoát chết, đứng lên, chạy tới bên Tiểu Long Nữ, Tiểu Long Nữ cũng đang bước lại xem Trình Dương thế nào, Trình Dương vừa chạy đến bên người Tiểu Long nữ liền chui đầu vào trong lòng nàng,Tiểu Long nữ nắm tay Trình Dương hỏi:
" Thương có sao không? Ngoại trừ ở tay còn ở đâu không? "
Tiểu Long nữ kiểm tra khắp người Trình Dương, hổ khẩu bị chấn rách, chảy ra không ít máu, quần áo cũng bị dính máu.
Trình Dương ôm Tiểu Long nữ vào lòng:
"Không có việc gì, Long nhi, ta không sao. "
" Các ngươi thua. " Quách Phù hô to.
Trình nhặt cây kim cương chử và cái kim luân lên, giơ cây chử quay quay cái kim luân như làm trò ảo thuật, cao giọng nói:
" Các võ sĩ Mông Cổ nghe đây, binh khí của lão đại quốc sư các ngươi đã bị ta đoạt mất, còn đòi làm minh chủ võ lâm gì nữa, bảo hắn ta mau quay về Mông Cổ làm võ lâm minh chủ của lão đi! "
Các võ sĩ Mông Cổ không phục, thấy Kim Luân pháp vương tỷ thí với Tiểu Long Nữ đã thắng rõ rồi, đối phương có Trình Dương nhảy ra chưa đủ, lại thêm Quách Tĩnh xông tới, bèn nhao nhao nói:
" Lấy ba địch một, ai cũng có thể thắng. "
" Kim Luân pháp vương tự quẳng cái kim luân đi, chứ nhà ngươi mà đòi đoạt được ư? "
" Một chọi một thôi, người khác không được xen vào? "
" Đúng đấy, đấu lại đi! "
Họ nhao nhao lên, nhưng nói bằng tiếng Mông Cổ, trừ Quách Tĩnh ra, quần hùng Trung Nguyên chẳng ai hiểu họ nói gì.
Những người hiểu lý lẽ trong số quần hùng Trung Nguyên cũng biết rằng nói về võ công, Kim Luân pháp vương cao hơn Tiểu Long Nữ, song danh hiệu minh chủ võ lâm không thể để rơi vào tay một tên quốc sư Mông Cổ, nếu không võ lâm Trung Nguyên chẳng còn thể diện đã đành, mà mất cả nhuệ khí chống địch sau này. Những người trẻ tuổi thấy bọn võ sĩ Mông Cổ nhao nhao gì đó, thì cũng chửi mắng chúng ầm ĩ, đôi bên rút binh khí, sẵn sàng quần ẩu. Trình Dương giơ cao cái kim luân, nói với Kim Luân pháp vương:
" Còn chưa nhận thua hay sao? Lão đã đánh mất binh khí, còn thể diện gì nữa? Trên thế gian có vị minh chủ võ lâm nào để cho đối phương đoạt mất vũ khí hay không hả? "
Kim Luân pháp vương chính vừa rồi bị một chưởng của Quách Tĩnh chấn ra nội thương, ngực không khỏi còn đau nhức, cố gắng chịu đựng khí huyết bốc lên.Người khôn ngoan biết nhịn nhục trước mắt, phục hận sau này, thế là lão nói to:
" Bọn Trung Nguyên ngụy kế đa đoan, cậy đông lấn lướt, không phải là anh hùng hảo hán, mọi người hãy theo ta về thôi "
Lão phẩy tay một cái, đám võ sĩ Mông Cổ cùng rút ra khỏi sân. Lão từ xa thi lễ với Quách Tĩnh, nói:
" Quách đại hiệp, Hoàng bang chủ, hôm nay lĩnh giáo cao chiêu. Non xanh không đổi, nước biếc chảy hoài, nhất định sẽ còn gặp lại."
Quách Tĩnh cúi mình đáp lễ, nói:
"Đại sư võ công tinh thâm, tại hạ hết sức thán phục. Binh khí của quí vị sư đồ, hãy nhận lại cho."
Nói xong định đưa trả cái kim luân và cây kim cương chử.Trình Dương nói to:
" Kim Luân pháp vương, lão giơ tay nhận lại mà không biết ngượng hay sao? "
Quách Tĩnh quát:
" Quá nhi, đừng nói bậy. "
Kim Luân pháp vương phất tay áo, quay người đi ra khỏi đại sảnh, không buồn ngoảnh đầu lại.
Lúc này khắp Lục gia trang người người reo hò, khen ngợi vì Trình Dương và Tiểu Long Nữ đã chiến thắng Kim Luân pháp vương. Hàng mấy trăm người vây quanh hai người, râm ran bàn luận. Người thì bảo Dương Quá đánh bại Hoắc Đô là đã lấy "Gậy ông đập lưng ông". Người thì ca ngợi khinh công tuyệt luân của Tiểu Long Nữ trong việc tránh né đòn phi kích của cái kim luân lợi hại
Trình Dương chăm chú ôm lấy Tiểu Long nữ, trong thâm tâm cực kì thỏa mãn.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT