Môi mỏng, sống mũi cao, đường nét sắc sảo, khóe mắt và lông mày có chút bất cần.

Dáng người cao lớn, vai rộng hông hẹp, cơ bắp cân xứng, không cần phô trương cả người vẫn toát ra vẻ mạnh mẽ, khi nhìn trộm nàng, hắn giống như một con chó hoang nhìn thấy khúc xương, chăm chú nhìn chằm chằm, như sợ rằng nàng không phát hiện ra được.Trời đã tối, Thấm Lan thắp đèn trong phòng, ngọn nến vàng ấm áp đung đưa.Thẩm Chí Hoan chỉ vào cái ghế trước mặt nói: "Ngồi đi."Lục Dạ ngồi trước mặt Thẩm Chí Hoan.Một tay Thẩm Chí Hoan chống càm, ngồi bắt chéo hai chân, lần lượt giơ từng bàn chân lên lắc lư, ống tay áo rũ xuống, trên cổ tay trắng muốt có một chiếc vòng ngọc bích màu lam.Nàng nói thẳng: "Hôm nay ngươi đã cứu ta, ngươi muốn được thưởng gì?"Lục Dạ liếc nhìn nàng một cái, kiềm chế rũ mắt xuống nói: "Cứu người là bổn phận của nô tài."Thẩm Chí Hoan cũng không quá bất ngờ trước câu trả lời của hắn, nói tiếp: “Ngươi có thân thủ lợi hại như vậy, khó tránh khỏi thiệt thòi cho ngươi nếu chỉ ở lại Hầu phủ.

Chi bằng ta viết một bức thư cho huynh trưởng, ngươi mang theo đi phương Bắc tìm huynh trưởng của ta, huynh ấy sẽ tạo điều kiện thuận lợi hơn cho ngươi.”Lục Dạ cúi đầu lắng nghe, vẫn lắc đầu từ chối nàng: "Đa tạ tiểu thư có lòng, nhưng chí hướng nô tài không ở đây."Thẩm Chí Hoan bí mật nhếch lên khóe môi, kiềm chế nụ cười của mình, lại gần hắn hơn, nói với giọng đè nén như khẽ dỗ dành: “Hôm nay do ngươi cứu ta, ta sẽ không điều tra lai lịch của ngươi.

Mặc kệ người đến Hầu phủ có mưu đồ gì, ta sẽ cho ngươi một cơ hội.”Chẳng qua ý tứ trong lời nói của nàng quá rõ ràng.Có những lời đồn về nàng mà ở kinh thành này có rất ít người nghe đến, tương lai nàng sẽ vào cung làm phi, chỉ cần vương quyền vẫn còn, thì cả cuộc đời nàng - Thẩm Chí Hoan, không thể thuộc về bất kỳ nam nhân nào khác, ngoại trừ Hoàng đế.Khi càng đến gần nàng, kết cục càng không tốt đẹp.Vả lại khuôn mặt dù có xinh đẹp đến đâu cũng sẽ có ngày già đi, kể từ khi hắn cứu nàng, lúc đó dù Lục Dạ vào Hầu phủ vì Thẩm Chí Hoan, hay vì vinh hoa phú quý, nàng cũng sẽ không truy cứu nữa.Bây giờ nàng đã cho hắn một cơ hội để mở rộng tiền đồ, nếu hắn biết nắm bắt, sẽ có một tương lai tươi sáng, thậm chí có thể xưng danh thăng chức.Đến lúc đó không cần phải làm nô, cũng sẽ sung túc giàu có, không tin ôn hương nhuyễn ngọc không có trong tay.Bên nào nhẹ bên nào nặng, quá rõ ràng.Lục Dạ vẫn lắc đầu nói: "Nô tài biết ý tứ của tiểu thư, nhưng nô tài thật sự không có chí ở đây."Từ chối lần thứ nhất là khách sáo, từ chối lần thứ hai là không biết điều.Thẩm Chí Hoàn nheo mắt lại, dựa lưng vào ghế, sắc mặt có vẻ không được tốt lắm, như không hài lòng việc hắn không biết tốt xấu: “Không ở đây? Trong mắt ngươi chỉ có một phần ba mẫu đất này thôi sao?”Lục Dạ cong khoé môi, nhướng mi mắt, đôi mắt đen láy nhìn Thẩm Chí Hoan, trầm giọng nói: “Trong mắt nô tài, không chỉ có những thứ người nói.”"Cùng là vinh hoa phú quý.

Nhưng trong mắt nô tài là núi non, nước mùa thu, là thế gian độc nhất vô nhị.”Bốn chữ cuối cùng, hơi thở lướt trên môi, trầm thấp và chậm rãi.Bầu không khí bỗng trở nên mập mơ vô cớ, Thẩm Chí Hoàn không biết mình đã hiểu hay chưa, nàng ngả người tựa lưng vào ghế, như không có ý định hỏi thêm.Sau một lúc, nàng nhìn đi chỗ khác, khịt mũi hừ nhẹ, nói: "...!Ngươi cứ như vậy sẽ không có kết cục tốt."Hầu như mọi lúc, Thẩm Chí Hoàn thấy khả năng che giấu cảm xúc của mình rất tốt, nhưng chỉ những người thân thuộc nàng mới biết rằng: khi nàng vui vẻ, dù ngoài miệng bất mãn, hay bất kể ánh mắt lạnh lùng thế nào, giọng điệu cũng hơi cao lên, lộ ra vẻ xinh đẹp yêu kiều.Giống như tiếng hừ khẽ vừa rồi.Cho dù làm hài lòng tiểu khổng tước kiêu ngạo này, nàng cũng sẽ không thừa nhận một cách dễ dàng.Yếu hầu Lục Dạ di chuyển, hắn nhìn Thẩm Chí Hoan, vừa định lên tiếng, bên ngoài đột nhiên vang lên tiếng bước chân vội vã.Sắc mặt Lục Dạ trầm xuống, nhìn Hỉ Xuân vội vàng vào cửa, lộ ra ánh mắt hơi nguy hiểm.Hỉ Xuân không để ý đến ánh mắt của Lục Dạ, bước nhanh tới chỗ Thẩm Chí Hoan, nói: “Tiểu thư, phu nhân phái người đến truyền lời, bảo người sang.”Thẩm Chí Hoan cau mày, khuôn mặt xinh đẹp lộ vẻ không kiên nhẫn rõ ràng: "Có chuyện gì vậy?"Hỉ Xuân tiến lại gần, thở dài nói: “Nô tỳ suy đoán, có lẽ là… chuyện xảy ra vừa rồi tại Đông Trù, còn để người này… ưm.” Hỉ Xuân dừng lại nhìn thoáng qua hắn một chút, nói: “...Hắn cũng đi cùng.”Mặc dù vừa rồi nàng bảo không truyền ra ngoài, nhưng tại Hầu phủ, Lý Diễm Phân biết chuyện là vấn đề sớm hay muộn, chỉ là không ngờ người này nóng lòng đến tìm nàng như vậy.Nhưng Thẩm Chí Hoan thật sự không biết sao người này lại không biết xấu hổ đến tìm nàng, chính người trong phủ của Lý Diễm Phân động chạm phải nàng, nàng đã nhân từ không tìm bà ta tính sổ.Thẩm Chí Hoan ngoảnh mặt hướng khác, nói: "Ta phái người đi, ta sẽ không đi."Sắc mặt Hỉ Xuân hơi khó xử, nói: “...Lúc đầu nô tỳ đã định từ chối thay người, nhưng phu nhân đoán rằng người sẽ nói như vậy, nên phu nhân đã nhấn mạnh rằng nếu người không đi, sẽ đích thân đến gặp tiểu thư.

Đến lúc đó làm khó coi, sẽ bị người ngoài nói ra nói vào.”Thẩm Chí Hoan yên lặng thở một hơi, ngón tay mảnh khảnh nắm chặt tay đỡ, sau đó chậm rãi thả ra.Nàng đứng dậy, quay lại nhìn thoáng qua Lục Dạ, nói với giọng điệu mang chút giận cá chém thớt: "Đã nghe thấy hết rồi, đi cùng ta."Tác giả có lời muốn nói: Muốn bình luận.Tôi không muốn một máy đơn..

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play