Trong phong thư Liễu Nguyệt có đề cập với Tiêu Dã về việc mình có lẽ sẽ phải mất tầm một tháng mới trở về được.
Trong suốt lúc đó, Tiêu Dã hắn ở trước mặt Hương Cẩm Lan vẫn luôn ra vẻ tiểu cẩu ngoan ngoãn cưng chiều tiểu thư của mình, nhưng sau khi nàng rời đi ánh mắt hắn liền thay đổi một trăm tám mươi độ, không còn vẻ sủng nịnh nơi đáy mắt nữa, không còn nụ cười đầy cưng chiều nữa.
Vẻ mặt hắn như băng âm trầm không chút nhiệt độ, lạnh giọng dặn dò Tiểu Hồng lát nữa nên làm gì sau đó rời đi.
Tiểu Hồng sống như vậy với Tiêu Dã mãi thành quen, từ đó nàng đã đưa ra được một kết luận vô cùng chắc chắn.
Trước mặt Liễu tiểu thư A Dã ca ca chính là một tiểu cẩu vô hại bám dính lấy người, khi không có người hắn liền hóa thành tảng băng đáng sợ đến nỗi không ai dám động vào.
Nghĩ vậy cả người Tiểu Hồng lại vô thức run lên.
Mau mau về đi tiểu thư!
Nàng khóc trong lòng.
...
Bên phía Liễu Nguyệt.
Cô đi theo Liễu Diễm Tư y đã được một tháng.
Được y cho đi tham quan nơi nắm giữ thông tin tuyệt mật một lượt, nói chính xác hơn thì nơi cô tới là một căn cứ với vẻ bề ngoài không khác gì một căn nhà bình thường, nó hoạt động hệt như một tổ chức ngầm vậy.
Làm quen với một vài người cốt cán, Liễu Nguyệt được Liễu Diễm Tư cho phép bước vào căn hầm có chế độ bảo mật nghiêm ngặt nhất ở đây.
Xuống dưới đó, ánh nến sáng chưng chiếu rọi xuống toàn bộ sổ sách bên dưới, có một bộ bàn ghế ở trên thảm lông thú, trên bàn chỉ có vỏn vẹn dụng cụ mài mực và cây bút.
Liễu Diễm Tư nói cho cô biết tất tần tật về nơi này, sau đó để cô thực hành luôn.
Cả ngày vùi mặt trong đống hồ sơ mật, Liễu Nguyệt thật sự đã bị mấy chuyện bẩn thỉu trong đó làm cho dơ hết cả mắt.
Quan viên ngoại th am nhũng tiền cứu trợ vùng lũ.
Tri huyện ngoại tình với vợ của xã chính.
Liễu Diễm Tư y còn nắm giữ được cả một xấp bằng chứng rửa tiền của các quan từ lớn tới nhỏ.
Còn có nghi vấn tạo phản!
Dường như mọi chuyện trên đời không chuyện nào có thể qua mắt được y vậy.
Liễu Nguyệt vừa đọc vừa có chút rợn người.
Chớp mắt đã hết một tháng, thời tiết mùa đông giờ đã khắc nghiệt hơn trước, Liễu Nguyệt khoác chiếc áo choàng lông thú to dày lên người, má đỏ ửng vì cơ chế mẫn cảm của cơ thể, hiện giờ cô đang đứng đợi xe ngựa đánh tới mà chở về Liễu gia.
Liễu Diễm Tư bước tới, y lúc đi vẫn là một thân bạch ngọc, lúc về vẫn vậy.
Tóc đen tùy tiện xõa xuống được buộc lên một cách qua loa.
Y nhìn cô, nói: “Nhớ nhà rồi chứ gì.”
Liễu Nguyệt giọng đang có chút khàn khàn vì bị cảm nên không tiện đáp, đôi mắt lãnh đạm nhìn ra khung cảnh trắng xóa bên ngoài, một lúc sau trả lời: “...Có đôi chút.”
“Mỗi ngày cách hai canh giờ đều sai người mang thuốc lên cho con uống, hơn nữa trong phòng cũng đặc biệt ấm.
Rốt cuộc tại sao cả người con vẫn lạnh toát như vậy?” Liễu Diễm Tư hỏi, lông mày nhíu chặt thành một đường.
Liễu Nguyệt không hay để tâm đến bệnh tình của mình nên chỉ nói: “Cảm vặt chút thôi, người không cần để tâm đâu.”
Liễu Diễm Tư không nói gì, mắt phượng như đang suy nghĩ điều gì đó.
Lúc này xe ngựa đã tới, hai người lên xe rời đi.
Trước khi đi y cũng đã phân phó cho người dưới trướng, coi như mọi chuyện ở đây đã được dàn xếp tương đối ổn thỏa.
Đường trở về Liễu gia ban đầu có hai đường, nhưng con đường lúc trước hai người tới đã bị đất tuyết chặn kín nên đành phải thay đổi lộ trình đi con đường mòn trên núi.
Liễu Nguyệt ngồi trên xe trong lòng có chút bồn chồn xen lẫn hồi hộp sau một tháng trở về nhà.
Tiêu Dã hắn khi thấy cô sẽ bày ra biểu cảm gì đây?
Giận dỗi.
Làm nũng.
Bất ngờ.
Là cái nào thì cô cũng vui hết.
Bỗng lúc này xe ngựa đột ngột dừng lại, Liễu Nguyệt cùng Liễu Diễm Tư ngồi trong xe bị chấn động làm cho nghiêng người.
“Có chuyện gì vậy?” Y hỏi vọng ra.
Đánh xe ở trước tấm rèm run rẩy nói: “L...Lão gia...có...” Có lẽ ông biết đằng nào bản thân cũng sẽ chết, một lòng cảm tử liều chết vì chủ nhân thét to: “Có sơn tặc!”
Ngay sau câu nói đó, tiếng đao cứa vào da thịt như đâm xuyên qua tai hai người, sau đó là tiếng cơ thể nặng nề bị thô bạo hất ngã xuống đất.
Liễu Diễm Tư lập tức cảm thấy có gì đó không ổn, mà không chỉ mình y, Liễu Nguyệt cũng cảm nhận được.
Ở trong xe ngựa cô chỉ nghe thấy tiếng cỏ cây bên ngoài vì gió động mà đung đưa xào xạc, không một chút tiếng động nào cho thấy có sự hiện hữu của con người ở đây, nhưng vì lẽ đó mà cơ chế cảnh giác của hai người mới bị đẩy lên cao độ.
Có vẻ đám người bên ngoài muốn đợi xem phản ứng của Liễu Diễm Tư trước.
Mà Liễu Diễm Tư y cũng không có ý định ngồi im, mắt phượng nhìn cô đánh ý xuống ghế xe.
Liễu Nguyệt cẩn thận không phát ra tiếng động thử đưa tay xuống lấy ra được một thanh kiếm.
Đưa ta.
Liễu Diễm Tư chìa tay nhìn cô.
Liễu Nguyệt lập tức đưa cho y.
Có vẻ đám người bên ngoài vẫn chưa có ý định động thủ, Liễu Diễm Tư lại không ngại mình ra tay trước, nhận lấy kiếm liền mở miệng làm khẩu hình nói cẩn thận với cô.
Đôi tay trắng như ngọc cầm kiếm đâm xuyên ra tấm màn.
Phập!
Rầm!
Kẻ đứng mai phục sẵn đằng sau tấm rèm cửa không chút phòng bị đã bị y đâm chết.
Kẻ thứ nhất.
“Không hổ danh là Liễu Diễm Tư Liễu lão gia!”
Liễu Diễm Tư lao vụt ra ngoài mắt không chớp chém người, lúc này mới nhìn lên nơi phát ra tiếng nói, mắt phượng lạnh lẽo nhìn kẻ vận đồ đen từ đầu đến chân, ngay cả giọng nói cũng đã được điều chỉnh để y không nhận ra.
Thấy y đang nhìn mình, đối phương cợt nhả nói: “Ở đây chỉ có mình ngươi, cho dù giỏi đến cỡ nào cũng không sống nổi dưới kiếm của bọn ta đâu.”
Có vẻ đây không phải là sơn tặc.
Liễu Diễm Tư không đáp ngay, đưa mắt quét qua một lượt, có tất cả hai mươi năm tên, cũng không quá khó xơi, y bày ra bộ dạng khinh thường nói: “Từng này mà đòi lấy mạng ta, mơ à? Nói ra kẻ đứng đằng sau may ra Liễu Diễm Tư ta còn có chút nể tình tha chết cho các ngươi.”
Thấy đối phương không chút sợ hãi, kẻ vận đồ đen nổi giận nói với đồng bọn: “Giết hắn! Cho hắn biết hậu quả khi xem thường chúng ta là như thế nào!”
Nói rồi hai mươi ba kẻ vận đồ đen còn lại vây quanh y, thân thủ nhanh nhẹn chĩa mũi kiếm về phía y hành động không chút dư thừa lao lên.
Keng! Keng!
Trận chiến diễn ra vô cùng ác liệt, máu nhuộm đỏ nền tuyết trắng, máu bắn lên cả thân cây khô cứng, con đường tuyết phủ vốn chỉ có vệt bánh xe ngựa giờ đây đã in dấu chân người tứ phương.
Xác người nằm la liệt, Liễu Diễm Tư vẻ mặt không chút gợn sóng đáy mắt lạnh băng nhìn xuống đống thi thể mới nãy còn định lấy mạng mình giờ đang nằm trong vũng máu.
Đọc thêm ????hiề???? t????????????ệ???? ở # T????????mT????????????????????﹒V???? #
Áo choàng lông vũ trắng xóa không cẩn thận đã bị máu của đám sát thủ trong lúc giao chiến mà bắn lên, ngay đến cả khuôn mặt bạch ngọc của y cũng bị dính chút ít máu.
Liễu Diễm Tư cảm thấy ghê tởm muốn chết, di chuyển cả người nhiễm màu máu tươi tiến đến chỗ xe ngựa.
“Là ta.”
Trước khi vén rèm lên, y thông báo cho cô một tiếng.
Không phải Liễu Diễm Tư để Liễu Nguyệt một mình trên xe không chút phòng bị gì, trên người y còn giấu một thanh đoản đao, ban nãy trước khi rời đi đã đưa cho cô để phòng thân.
Nhưng có lẽ không cần thiết nữa, vì đám người ngoài kia đã bị y xử lí sạch rồi.
Liễu Nguyệt ngồi bên trong đã sớm thủ sẵn đợi địch đến, không ngờ Liễu Diễm Tư y lại ra tay nhanh gọn như vậy.
Cô nghe tiếng y ở bên ngoài đã lập tức vén rèm lên nói: “Người chắc là giết hết chưa?”
Tầm mắt Liễu Nguyệt rơi trên người y, cô nhíu mày nói: “Người nên cẩn thẩn chút, ra ngoài có tí mà như tắm trong mưa máu không bằng.”
Liễu Diễm Tư cười trừ nói: “Đúng là bẩn thật.”
“Với lại...”
Liễu Nguyệt nói, đang nói bất chợt cô không nói nữa, đôi mắt trợn to nhìn về phía đằng sau lưng y.
Liễu Diễm Tư ngay lập tức nhận ra khác thường của cô, sau đó lại cảm nhận được luồng khí chết chóc sau lưng mình.
Có người!
Y chớp thời cơ ra sát chiêu vụt về phía đối phương.
Nhưng lần này có vẻ bọn họ đụng phải cao thủ rồi, người không thấy đâu, chỉ sót lại chút dư ảnh.
Liễu Diễm Tư mắt phượng sắc bén quay người quét một lượt.
Trong một khoảng chớp mắt này, y không kịp đề phòng đối phương thế mà lại dám bạo gan xuất hiện sau người mình lần nữa, vừa mới quay người lại tính nói một câu "cẩn thận" với cô thì một thân ảnh mờ nhạt đã bất chợt hiện ra sau lưng, nó đột ngột đến nỗi chính Liễu Nguyệt cũng không kịp mở miệng để thông báo cho y biết.
Đối phương đeo mặt nạ quỷ, áo choàng đen.
Gã lấy trong người ra thứ bột gì đó, lưu loát mà ném về phía hai người.
Liễu Diễm Tư lập tức nhận ra nguy hiểm, rống lên: “Che mũi lại!”
Vô ích thôi, thứ độc này thấm qua mắt, qua da, che mũi cơ bản không giúp ích được gì hết.
Người đeo mặt nạ âm trầm nghĩ.
Liễu Nguyệt phản xạ nhanh, xong vẫn chậm mất một nhịp, thứ bột đó mạnh mẽ ngay lập tức khuếch tán ra không khí, vừa khớp xông thẳng vào mũi cô.
Liễu Nguyệt hít phải kịch độc, còn tệ hơn là ngay sau đó cô phun ra một búng máu, Liễu Diễm Tư mắt phượng mở to.
Liễu Nguyệt dường như chưa nhận ra sự khác thường trong cơ thể mình, bàn tay trắng sứ cứ như vậy nhuộm đầy máu tươi, máu của chính mình.
Con ngươi có chút tan rã ngước lên nhìn Liễu Diễm Tư.
Rầm!
Ngay sau đó cô ngã xuống.
Kẻ đeo mặt có vẻ đã hoàn thành xong việc của mình mà rời đi, Liễu Diễm Tư không e ngại trong không khí còn độc, lập tức lao lên đỡ lấy cô: “Nguyệt Nhi! Nguyệt Nhi! Tỉnh dậy mau! Không được phép ngất!”
Máu không ngừng chảy ra từ miệng cô, sớm đã thấm đẫm phần cổ áo, Liễu Nguyệt nghe y gắng cự được một phút, cảm thấy bản thân đã bị đẩy tới giới hạn, cô nhìn y, thều thào nói: “K...không...được...” cho mọi người ở nhà biết.
Chỉ là lời chưa nói hết, cả người đã đột ngột mềm nhũn ra.
Cô bất tỉnh rồi.
Sắc mặt Liễu Diễm Tư thoáng trắng bệch.
...----------------...
[ Đếm ngược thời gian nam chính hắc hóa: còn 2 tháng: 1 ngày ].