Tiêu Dã kéo Liễu Nguyệt ra chỗ riêng, hắn một bụng ấm ức hỏi cô.
“Là do ta không đủ tốt?”
“Không phải.”
“Do ta nấu ăn không ngon?”
“Đồ ăn ngươi nấu ngon nhất.”
“Vậy là tại ta không biết cách chăm sóc tiểu thư?”
“Không phải.”
“...”
Tất cả những lí do này đều không phải, Tiêu Dã hắn đoán nửa ngày, cuối cùng lí do ấu trĩ nhất cũng bị hắn nói ra.
Hắn nói rằng cô không thương hắn nữa sao, cô vẫn đáp không phải.
Tiêu Dã thật sự không hiểu, đang yên đang này cô đem về người mới làm gì.
Hắn đang cảm thấy bản thân như một người vợ thấy cảnh chồng mình dắt bồ nhí về nhà và tuyên bố rằng hắn phải san sẻ tình thương của ‘chồng’ cho bồ nhí vậy.
Sao hắn đồng ý cho được!
Tiêu Dã đen mặt nghĩ.
“Thế tại sao người phải đưa thêm người đó tới.”
Liễu Nguyệt nói, không dám nhìn vào mắt hắn, vì cô cảm giác như hắn sẽ nhìn thấu được hết mọi chuyện vậy: “Cái đó...thì là...”
Bỗng một lí do vô cùng hoàn hảo lóe lên trong đầu cô.
ngôn tình hài
“Là do cha ta cảm thấy tuổi của ta đã bước vào giai đoạn mới lớn, do đó nên cần có người ở bên cạnh chỉ dạy và tâm sự những điều thầm kín mà chỉ con gái tuổi mới lớn cần biết.
Ngươi biết không, cái này gọi là giai đoạn dậy thì, tâm s inh lý sẽ thay đổi, cơ thể cũng thay đổi.”
“Người có thể tâm sự với ta.” Tiêu Dã nói.
Liễu Nguyệt nhìn hắn, nhìn cái vẻ mặt có phần ấm ức đó, cô bỗng thấy buồn cười vì sự ngốc nghếch này của hắn, nói: “Là con gái, chuyện tế nhị của con gái.
A Dã à, ngươi là con trai không hiểu được đâu.”
Tiêu Dã: “...”
Hắn hận bản thân mình vì sao không phải là con gái.
“Vậy hết chưa?” Liễu Nguyệt hỏi.
Cảm thấy đã đuối lí, Tiêu Dã phụng phịu nói: “Hết rồi.”
“Đừng lo, A Dã vẫn là người ta quan tâm nhất.
Được không?” Cô cười dỗ dành nói.
Tiêu Dã không nói gì, một mặt đáng thương nhìn Liễu Nguyệt chỉ muốn cô mềm lòng mà đổi ý.
Nhưng Liễu Nguyệt lại không chút dao động, vẫn cứ vỗ lưng an ủi hắn mãi.
Mãi cho đến khi đứng trước Tiểu Hồng, vẻ mặt Tiêu Dã mới thay đổi, gọi là căm ghét cũng không đúng, ghen tuông cũng không phải cho lắm.
Cái này phải gọi là...
Cảnh cáo kẻ khác có ý định động vào lãnh địa của mình.
Tiêu Dã nhìn nàng, nhìn cho đến khi người nàng dựng ngược lông tơ, hắn mới mở miệng nói: “Ta là A Dã, rất vui được gặp muội.”
Tiểu Hồng cảm thấy hắn là muốn nói điều ngược lại thì đúng hơn, nhưng vẫn cười tươi nói: “Muội là Tiểu Hồng, mong ca ca chỉ dạy nhiều thêm.”
Ánh mắt Tiêu Dã nhìn nàng vẫn không khá hơn là bao, tuyệt nhiên không muốn nói chuyện với con bé ‘bồ nhí’ này.
Tiểu Hồng: “...”
“A Dã.” Liễu Nguyệt gọi hắn.
Tiêu Dã thấy cô gọi mình thì lập tức như cún con mà chạy tới bên cạnh, Tiểu Hồng còn thấy ánh mắt hắn lúc lướt qua nàng thoáng tỏ vẻ đắc ý.
Thực sự nàng đã bị người này ghim rồi sao?
Tiểu Hồng lo sợ nghĩ.
Những ngày sau đó là ngày tháng tranh sủng đầy khốc liệt giữa Tiêu Dã và Tiểu Hồng.
Chí ít là Tiêu Dã hắn nghĩ vậy.
Tiểu Hồng được xếp ở căn phòng bên cạnh phòng của Tiêu Dã, Tiêu Dã hằng ngày đều sẽ như thường lệ sáng sớm ra ngoài luyện kiếm chừng một canh giờ ở ngoài sân, Tiểu Hồng không quen ngủ nhiều nên cũng dậy cùng khung giờ với hắn.
Tiêu Dã khi đó nghĩ rằng nàng là muốn cướp việc của hắn, mặt mày xám xịt cầm kiếm tuyên bố: “Công việc gọi tiểu thư dậy là của ta, ngươi hiểu chưa?”
Tiểu Hồng vội nói: “Muội thực sự không có ý đó!”
Tiêu Dã khẽ nheo mắt, bỏ đi luyện kiếm.
Tốt nhất nên như vậy.
Hắn nghĩ.
Tiểu Hồng ngồi trên bậc thềm nhìn Tiêu Dã luyện kiếm, hai tay chống cằm ngẩn ngơ nghĩ.
Người này đối với nàng thập phần ghét bỏ, nhưng vóc dáng với ngũ quan đều rất đẹp.
Nếu hắn cười với nàng một cái, có lẽ nàng sẽ đỏ mặt đến độ chảy cả máu mũi ra mất.
Nhưng nàng lại để ý, ngoại trừ bày ra dáng vẻ như cún con vẫy duôi trước chủ tử của mình là Liễu nhị tiểu thư ra.
Người này dường như đối với ai cũng đều dùng đôi mắt hờ hững lạnh lùng nhìn lấy, riêng nàng thì đặc biệt đến độ lạnh thấu xương.
Tiểu Hồng bỗng cảm thấy lo lắng cho tương lai của mình.
Liễu lão gia nói hoàn thành nhiệm vụ sẽ nhận được món tiền thù lao hậu hĩnh, nhưng không nói nếu nhiệm vụ thất bại thì sẽ ra sao.
Nhiệm vụ này liệu có hoàn thành được không đây?
Nàng nghĩ.
Tiêu Dã vẫn chưa đánh hơi được chút gì về kế hoạch lần này, chỉ quan tâm chuyện Liễu Nguyệt vậy mà đã sớm san sẻ sự quan tâm của mình cho Tiểu Hồng.
Những lúc không có việc gì, cô vẫn sẽ ngồi đọc sách với hắn, nhưng sẽ có thêm ghế cho Tiểu Hồng.
Liễu Nguyệt còn cần mẫn dạy nàng ta từng con chữ, dạy viết thư pháp.
Tiêu Dã hắn ngồi nhìn mà đen cả mặt.
Còn đáng giận hơn nữa là mỗi tối cô sẽ ngồi trong phòng cùng Tiểu Hồng bàn chuyện gì đó.
Hắn vì không có sở thích rình rập nghe lén nên không tiện, nhưng hắn vẫn chỉ hận không có thể đục một lỗ trên cửa để nhìn vào trong xem rốt cuộc hai người có chuyện gì mà ngày ngày đều hàn huyên trong đó đến tận giờ ngủ.
Có một lần hắn vì không nhịn được mà giả vờ lượn quanh sau đó áp tai vào, lập tức giọng nói của cô liền truyền qua khe cửa.
“Đúng rồi đấy, cứ tiếp tục như vậy.
Phải rồi, Tiểu Hổng ngươi giỏi lắm.”
Tiểu Hồng lúc đó cười khì khì nói: “Được tiểu thư khen làm Tiểu Hồng vui lắm.”
Tiêu Dã ở ngoài cửa sắc mặt âm u hơn bao giờ hết.
Cái gì mà hắn là người cô quan tâm nhất chứ! Người cô bơ nhiều nhất mới đúng!
Hắn giận dỗi sốt ruột đi đi lại lại trong sân.
Tiêu Dã nghĩ là vậy nhưng mọi chuyện vốn không phải vậy.
Mỗi tối Liễu Nguyệt đều sẽ gọi Tiểu Hồng đến phòng để tổng kết xem ngày hôm nay nàng học được gì, sau đó chỉ ra những sai sót và nói thêm một vài điểm cần lưu ý cho nàng.
Tiểu Hồng lúc nào cũng chăm chú lắng nghe nên khiến cô rất vừa ý, khả năng bắt chước điệu bộ của nàng cũng đã tiến bộ hơn trước rất nhiều.
Còn mấy ngày cuối cùng, Liễu Nguyệt coi như đã hoàn toàn yên tâm về thế thân này.
Chim sẻ không thể hóa phượng hoàng ngay được, hơn nữa đây còn là chim sẻ mượn lông phượng hoàng.
Vì vậy chỉ có cách từ từ, nói là vậy nhưng thời hạn hai tuần đã sắp đến ngày cuối cùng rồi..