Nhạn Uyên Các.
“Tiểu thư, hình như hôm nay là ngày công bố thứ hạng.” Tiêu Dã ở bên cạnh cô nói.
Liễu Nguyệt đang lười biếng ngồi trên xích đu, đáp: “À...”
“Tiểu Nguyệt!” Giọng Liễu Hạo đằng xa bỗng vọng đến.
Cô nằm dài thườn thượt nói: “Tới rồi...”
Liễu Hạo một giây sau đã xuất hiện ngay trước mặt hai người, hí hửng nói với Liễu Nguyệt: “Đoán xem ta giành được hàng mấy đi.”
“Hạng cuối.”
Cô nói.
Liễu Hạo: “...”
Biết không thể trông chờ gì ở cô, y chống hông, kiêu ngạo nói: “Hạng ba!”
Liễu Nguyệt: “Học dốt thế.”
Liễu Hạo: “...”
“Còn hơn người được hạng năm mà đã đi chê người khác.” Y nói.
“Sao ngươi biết ta hạng năm?” Cô hỏi.
Liễu Hạo nói: “Ông đây tự có cách mới không thèm nói với ngươi.”
“...”
“Xì, số năm lớn hơn số ba.
Tính ra thì ngươi vẫn kém ta...” Liễu Nguyệt nói.
Liễu Hạo: “...”
Tiêu Dã: “...”
...
Hồng Cử.
Ngày học đầu tiên.
Mới bước vào lớp, Liễu Hạo đã thu hút ánh mắt của mọi người với vẻ ngoài rất ư là soái khí của mình, mắt phượng sắc sảo lướt qua một lượt, cuối cùng ngồi xuống chỗ mình chọn.
Cả đám con gái trong lớp đã sớm bị y hớp hồn.
Giờ ra chơi, bọn họ vây quanh y, nhiệt tình làm quen rồi hỏi han các kiểu.
Liễu Hạo nhìn đã thấy phiền, tàn nhẫn mắng một tràng dài rồi bỏ đi.
Đám con trai trong lớp nhìn theo bóng lưng Liễu Hạo, có chút cảm thán người huynh đệ này.
Không mê nữ sắc, lại còn không chút lưu tình mắng cho bọn họ mặt mày xanh mét, thật hảo hán.
Nơi Liễu Hạo tới là lớp học của Liễu Nguyệt, y không biết đường, hỏi rất nhiều người.
Ai cũng nhiệt tình chỉ đường, thế nên có thể chốt lại câu có nhan sắc đúng là một lợi thế lớn.
Cứ như vậy, ở lớp của mình Liễu Hạo dần quen một vài người, gọi là anh em thân thiết cũng được.Và bọn họ có một điểm chung là đều không hẹn mà cùng nhận thấy một điều ở y vô cùng đặc biệt.
Chính là việc Liễu Hạo cuồng tỷ tỷ, cụ thể hơn người đó là Liễu Nguyệt.
Học ở lớp mình nhưng cứ mỗi giờ ra chơi, Liễu Hạo y đều sẽ chạy lên lớp của cô.
Đám người bên lớp Khả Dĩnh thấy y đến cũng nhiệt liệt chào mừng vị sư đệ xinh trai nhưng có phần đáng sợ này, lâu dần thành đã quen, bọn họ dường như đã quá đỗi quen thuộc với sự xuất hiện của y ở trên lớp mình mỗi khi tới giờ ra chơi.
Liễu Nguyệt nhìn thấy y đã đau đầu, thi thoảng còn kêu Tiêu Dã đi trốn cùng cô.
Tiêu Dã hắn cũng chỉ hận có thể đẩy Liễu Hạo cách xa cô ngàn bước, không chút do dự đồng ý ngay.
Trong lớp mình thì Liễu Hạo đã sớm trở thành hình mẫu lý tưởng, ánh trăng dưới mặt hồ của biết bao bạn nữ, đến cả hoa khôi của lớp cũng mê y như điếu đổ.
Nhưng y không bao giờ để mắt đến mấy chuyện như thế, giờ tập kiếm thì vô cùng sung sức đánh với đám con trai, còn thường xuyên nghe thấy mấy tiếng hò reo la hét của bọn con gái từ đằng xa.
Gia thế hiển hách, đẹp trai, lạnh lùng, võ thuật giỏi, kiếm thuật giỏi, nhiêu đây đã đủ để bọn họ đổ loạt dài rồi.
Chỉ tiếc Liễu Nguyệt lười để ý đến tình hình bên lớp y, nếu để cô biết, chỉ sợ đã sớm cười nhạo nói: “Con nít con nôi vắt mũi chưa sạch bày đặt tỏ tình yêu đương.”
Đúng vậy, Liễu Hạo được tỏ tình, mà nhiều người tỏ tình là đằng khác.
Trẻ em ngày nay đáng sợ thật.
Khi đó y đã nghĩ như vậy đấy.
Đương nhiên là Liễu Hạo thẳng thừng từ chối, không chút nể mặt đối phương dù có là ai đi nữa.
Y kể lại chuyện này với Liễu Nguyệt, bày tỏ nỗi bức xúc từ khi đi học tới giờ luôn bị làm phiền bởi mấy chuyện nhàm chán như vậy với cô.
Khi đó Liễu Nguyệt nhìn hắn, chậm rãi nói: “Khác gì ngươi đang làm phiền ta đâu.
Qua mà làm phiền đại tỷ của ngươi đi.”
Liễu Hạo: “...”
Hôm sau y quả thực nghe theo lời cô mà tới tìm Liễu Chi.
Liễu Nguyệt được hôm không bị làm phiền thì nhẹ cả người.
Tiêu Dã ở bên cạnh cô, im lặng nhìn cô.
Dạo gần đây người còn hay ngủ gật trong giờ, trước đây hắn có để ý nhưng chỉ cảm thấy là do cô không ngủ đủ giấc nên mới thế.
Giờ không hiểu sao sau khi biết đến bệnh tình của cô thì mỗi khi thấy cô nhắm mắt rồi gục đầu xuống, trong lòng hắn như dấy lên nỗi bất an thấp thỏm mãi.
Mọi chuyện cứ như vậy, diễn ra yên bình và nhẹ nhàng như thế, như một chuỗi vòng lặp trong cuộc sống học sinh không có chút biến động.
Hàng ngày lên lớp, học bài, rồi lại ôn thi, cuối tuần thì về nhà chơi.
Mới chớp mắt đã tới cuối năm, Liễu Nguyệt cùng Tiêu Dã đã lớn hơn trước, cũng dần toát lên khí chất trưởng thành hơn.
Sang năm cô là bước sang tuổi mười ba, hắn thì mười lăm.
Liễu Nguyệt có chút cảm thán nghĩ.
Thời gian đúng là trôi qua nhanh thật.
Đón tất niên ở nhà, sau đó đến trường hoàn thành nốt học kì cuối.
Hồng Cử.
Tiêu Dã vẻ mặt lạnh hơn cả băng nhìn người con gái trước mặt.
Người đó xưng mình là Liên Nhiếp Hồng, là bạn học lớp bên.
Hôm nay bảo Tiêu Dã tới đây, là muốn thổ lộ tình cảm với hắn.
Tiêu Dã nghe xong thì như xét đánh ngang tai, nhưng lại không có sự ngạc nhiên hay đỏ mặt như Liên Nhiếp Hồng nàng nghĩ.
Mà chỉ có sự âm trầm ẩn dưới đôi mắt khiến cả người nàng không rét thì run.
Liên Nhiếp Hồng biết về hoàn cảnh của Tiêu Dã, biết về tất cả mối quan hệ xung quanh hắn.
Nàng lần đầu thấy hắn đã sớm si mê cái vẻ đẹp và sự tận tâm mà hắn đối với Liễu Nguyệt, chủ tử hiện tại của hắn.
Liên Nhiếp Hồng vốn rất tự tin với điều kiện gia thế và nhan sắc của mình.
Trước nàng có một người ca ca hiện cũng đang học ở đây, học sinh năm cuối.
Sống dưới sự bao bọc của cha mẹ và ca ca, nàng như kiêu ngạo đến tận trời mà nghĩ Tiêu Dã hắn sẽ đồng ý với lời tỏ tình và đề nghị của nàng.
Nếu Tiêu Dã đồng ý, hắn sẽ trở về dưới trướng nàng, thành người hầu thân cận của nàng, bằng mọi giá nàng sẽ lấy hắn đi từ tay Liễu Nguyệt.
Khi thành người của Liên Nhiếp Hồng nàng rồi, thì bản thân hắn sẽ sống trong nhung lụa và được sủng lên tận trời, không phải lẽo đẽo theo sau và nghe theo lệnh của Liễu Nguyệt nữa, có khi sau này vị trí quan trọng của Liên gia hắn cũng sẽ được hưởng một phần.
Tiêu Dã nghe xong sắc mặt lập tức đen lại.
Như vô cùng tự tin nắm chắc phần thắng trong tay, Liên Nhiếp Hồng thật sự không ngờ bản thân là một thiên chi kiêu tử như nàng lại bị một tên thấp kém như hắn từ chối.
Khi đó Tiêu Dã nói, giọng nói nghe không ra chút nhiệt độ: “Xin lỗi Liên tiểu thư, ta không thích người.”
Lần này người bị xét đánh ngang tai là Liên Nhiếp Hồng.
Vẻ mặt kiêu ngạo cùng sự tự tin vốn có đã vì câu nói đó của hắn bị đạp đổ hết thảy, ánh mắt nàng ta vặn vẹo xen lẫn vài tia không cam lòng cùng tức giận vô độ, Liên Nhiếp Hồng nói: “Tại sao chứ! A Dã, ta thích ngươi đến như vậy.
Chả nhẽ ngươi sợ ta thất hứa, nếu không tin giờ hai ta có thể đến trước mặt Liễu Nguyệt tuyên bố với cậu ta rằng ngươi sẽ cắt đứt quan hệ chủ tớ rồi đi theo ta.
Không cần sợ, dù Liễu Nguyệt có yêu cầu gì ta cũng sẽ trả giá!”
Liên Nhiếp Hồng lại không biết bản thân mình vừa nói cái gì, đứng trước mặt Liễu Nguyệt cô tuyên bố ư? Chỉ sợ mới nói được một nửa đã bị cô đánh cho rồi.
Đối với Liễu Nguyệt, A Dã của cô, nam chính cô hao tốn bao nhiêu công sức để nuôi lớn.
Người ở bên cạnh y, chỉ có thể là nữ chính Phong Ngọc Nhi thôi.
Nếu có kẻ nào dám xen chân vào, mà có kể cả Tiêu Dã hắn dám yêu người khác mà không phải nữ chính.
Liễu Nguyệt sẵn sàng đánh cả nữ nhân thối đó và hắn cho đến khi tỉnh ngộ ra.
Nam chính phải ở bên nữ chính!
Đây chính là triết lý của cô, một người chưa bao giờ động vào bộ ngôn tình nào..