...
Liễu Nguyệt bất lực đỡ trán nói: “Đã nói bao lần rồi, thực sự không có thuốc giải đâu.”
Đây là câu nói thứ mười rồi đó.
Nhưng Quách ma ma nào có tin, cô là hi vọng cuối cùng của bà ta để được sống trên cõi đời này rồi.
Đến cô còn không có thuốc giải thì bà tà chỉ còn nước chuẩn bị hậu sự là vừa.
Vì vậy bà ta không dám tin, không dám sơ suất.
Từng giọt mồ hôi to như hạt đậu đã thấm đẫm trán bà ta, giọng nói có chút run run đến chính bản thân bà cũng không dám tin: “Liễu tiểu thư, coi như ta cầu xin người.
Người đừng giỡn nữa, thế thứ hồi trước lúc còn ở trại người cho ta uống hằng ngày là gì vậy?”
Cô nghe vậy thì xoa mặt nói: “À, cái đó hả.
Không hẳn là giải độc, chẳng qua là ta tiện tay hái về làm thành thuốc lừa bà uống thôi.”
Quách ma ma há miệng hai mắt trợn to: “...”
Liễu Nguyệt thấy bà ta phản ứng như vậy thì cũng không lấy làm ngạc nhiên, chỉ nhướn mày nói: “Nói ra sợ bà ngất xỉu, nhưng ngay từ đầu ta đã không muốn để bà sống rồi, ai biết bà có âm thầm đâm sau lưng ta hay không.
Thứ ta cho bà uống để bà biết điều giữ kín miệng là độc thật, nhưng thứ ta cho bà uống để giải độc là giả, đó chỉ là ta tùy tiện vặt mấy bông hoa dâm bụt về điều chế thành thuốc giải thôi.
Bà biết gì không Quách ma ma, ngay cả ta khi đó cũng bất ngờ vì bà chưa chết đấy.
Sở dĩ bà còn sống được tới tận bây giờ, là do đống thịt mỡ trên người bà quá dày, vì thế nó vô tình làm tốc độ lan độc chậm lại, nó chưa thể lập tức giế t chết bà ngay mà phải tiêu trừ bớt mấy thứ cản đường tỉ như mỡ.”
Ngừng lại nhìn sắc mặt trắng bệch của Quách ma ma, Liễu Nguyệt không chút thương tình nói tiếp: “Dụng cụ nghèo nàn, còn phải do ta lấy trộm từ nhà bếp thì bà cũng phải biết là không nên mong chờ ở nó cái gì.
Chỗ đó còn chả có mấy thứ có ích, nhưng ta lại vô tình hái được thứ có thể tiễn bà về chầu trời, không cảm thấy buồn cười sao.
Có lẽ ông trời thấy bà sống không tích đức như vậy là đủ rồi, muốn cho bà về gặp tổ tiên sớm đấy.”
“Nguyệt Nhi, đủ rồi con...” Hương Cẩm Lan nghe không nổi nữa, bất lực nhìn cô nói.
Liễu Nguyệt nghe lời nàng nên không nói gì thêm, nhưng đôi mắt lúc này lạnh băng nhìn về phía Quách ma ma.
Quách ma ma run rẩy quỳ dưới đất, tan vỡ nói: “Cái mạng già này nào dám làm trái ý tiểu thư chứ! Người đề phòng quá rồi...” Bà ta đau khổ nói, giờ cuối cùng bà ta cũng hiểu cảm giác của những nữ nhân ở thanh lâu quỳ dưới nền đất lạnh hèn mọn cầu xin bà ta điều gì đó.
Cảm giác này khó tả khôn xiết.
Cũng giống như bây giờ Liễu Nguyệt như một vị đấng tối cao đang khép hờ đôi mắt kiêu ngạo nhìn xuống loài sinh vật thấp hèn như bà ta vậy.
Có lẽ giờ đối với cô, bà ta chỉ như một món đồ chơi rách rưới không chút giá trị có thể nắm trong lòng bàn tay tùy ý đùa nghịch.
Giống một con kiến bé nhỏ đang nằm trong tầm ngắm của cô, và chỉ cần cô muốn, bà ta có thể bị dập nát bất cứ lúc nào.
Nghĩ vậy Quách ma ma khẽ rùng mình, bà ngước lên nhìn cô, như muốn níu kéo chút hi vọng cuối cùng mà nói: “Liễu phu nhân, Liễu tiểu thư.
Ta thật sự chưa muốn chết, cầu xin hai người rủ lòng thương hại bà già này.
Nếu được sống tiếp, ta chắc chắn sẽ cải chính, không làm cái nghề ma ma này nữa.
Ta nguyện làm trâu làm bò cho hai vị.” Nói rồi Quách ma ma không nề hà lập tức dập đầu trước Liễu Nguyệt và Hương Cẩm Lan.
Có lẽ bà ta đã làm hành động này nhiều lần trước đó, vì vậy trán bà ta không biết từ khi nào đã rỉ ra chút máu.
Hương Cẩm Lan khó xử ngồi dậy khỏi ghế nói: “Chuyện này...bà đừng dập đầu nữa.
Hay là đứng lên trước đã...”
Quách ma ma kiên định nói: “Không được thưa phu nhân, ta muốn cho tiểu thư thấy được lòng trung thành của ta.
Muốn cho người thấy sự ăn năn của chính mình.
Xin phu nhân đứng sang một bên, để ta có thể chứng minh cho hai người thấy.” Nói rồi Quách ma ma mặc kệ việc Hương Cẩm Lan hết lời khuyên nhủ vẫn cứng nhắc thô bạo dập đầu xuống đất.
Một cái...năm cái...mười hai cái...
Hương Cẩm Lan bị tình hình trước mắt làm cho một mảng mơ hồ, vẻ mặt lộ rõ vẻ bối rối nhìn Liễu Nguyệt nói: “Nguyệt Nhi, con xem giờ phải làm sao...?”
Trái ngước hoàn toàn với nàng, Liễu Nguyệt chỉ bình đạm liếc ánh mắt nhìn xuống, như thể chuyện này không có một chút dính dáng gì với cô vậy.
Phải đợi một lúc lâu sau, trán Quách ma ma đã chảy ra nhiều máu hơn, sắc mặt bà ta cũng đã tái mét.
Cảm thấy nếu đập thêm phát nữa bà ta sẽ ngất đi, cô lúc này mới bình tĩnh nói: "Dừng lại đi, ta biết là bà đã đặt niềm tin vào ta.
Tuy hiện tại chưa có thuốc giải loại bỏ hoàn toàn chất độc ra khỏi cơ thể nhưng làm thuốc áp chế thì không khó, trước tiên kéo dài được ngày nào hay ngày đấy đã.”
Nghe cô nói vậy hai mắt Quách ma ma mở to kinh ngạc, vẻ mặt như gặp chuyện kinh hỉ nhất cuộc đời bà chưa từng gặp vậy, bà ta nói: “Vậy tiểu thư người đồng ý giúp bà già này rồi sao?”
“Không.” Liễu Nguyệt nói, “Ai giúp bà? Đừng quên bà đã nói nguyện làm trâu làm ngựa cho ta.
Có thuốc giải rồi mà thất hứa coi chừng ta cho bà chết không chỗ dung thân.”
Câu trước cô nói khiến Quách ma ma hẫng mất một nhịp tim, câu sau may thay làm tim bà ta đập lại được.
Quách ma ma mừng rỡ nói: “Ta nguyện trung thành suốt đời với tiểu thư.
Có chết cũng không dám hai lòng.
Ơn này bà già đây sẽ mang theo mình suốt đời.
Đa tạ người! Đa tạ tiểu thư cùng phu nhân rộng lượng!”
Vì quá vui mừng, Quách ma ma dập đầu thêm vài cái, máu còn dính trên đất.
Hương Cẩm Lan thấy vậy đi tới đỡ bà ta dậy nói: “Thôi được rồi.
Nhưng ta vẫn chưa biết tên bà là gì.”
“Lão nô là Quách Mạn thưa phu nhân.”
“Quách Mạn, ta sẽ cho bà một chỗ ở trong Liễu gia, sắp xếp cho bà một công việc trong này.
Để xem nào...!phó tổng quản đi, dù sao Lão Bùi cũng già rồi, để bà ở cạnh phụ giúp cũng tốt.” Nói rồi Liễu Nguyệt nâng mắt lên hỏi: “Có ý kiến gì không?”
Quách ma ma vốn đã tiêu hết sạch số tiền mình có để tới được đây, nghe cô bảo sẽ cho bà ta chỗ ở và việc làm thì chỉ muốn quỳ xuống dập đầu thêm vài cái nữa, hai mắt đẫm nước nói: “Bà già nợ ơn người nhiều quá.”
“Ờ.” Liễu Nguyệt nói, rồi lại quay sang với Tiêu Dã luôn đúng im ở sau cô nãy giờ: “A Dã, ngươi đưa bà ta tới chỗ Lão Bùi đi, cứ bảo là ta phân phó, ông ấy sẽ biết điều tự sắp xếp thôi.
Còn bên phía cha thì lát ta sẽ tới nói sau.”
Tiêu Dã khẽ gật đầu nói: “Vâng.” Sau đó tiến tới nói với Quách ma ma: “Bà đi theo ta.”
Quách ma ma lập tức đi theo Tiêu Dã, bóng lưng hai người dần khuất sau cánh cửa.
“Nguyệt Nhi tốt bụng thiệt đó.” Hương Cẩm Lan ở bên cạnh nói.
Liễu Nguyệt nhìn nàng, nói: “Chứ không phải vì không muốn để người đau lòng cho bà già đấy ư?”
Hương Cẩm Lan nghe cô nói vậy thì lập tức tiến tới, hôn nhẹ lên má Liễu Nguyệt đến ‘chụt’ một phát, nàng cười tươi nói: “Đúng là Nguyệt Nhi thương ta nhất.”
Liễu Nguyệt không nói gì chỉ khẽ ‘hừ’ một tiếng.
Nhưng ở nơi không ai nhìn thấy, khóe miệng cô khẽ câu lên, ánh mắt như nhu hòa hơn rất nhiều.
...
Lâm Uyên Các.
Tuệ Mẫn tức giận gạt phăng hết những giấy tờ trên mặt bàn xuống đất, đôi mắt xinh đẹp trừng lớn nói: “Ngươi nói lại cho ta xem, hai mẹ con nhà đó vừa làm gì!”
Nô tì quỳ dưới đất, đầu không dám ngẩng lên nói: “Thưa phu nhân, tầm sáng hôm nay tên người hầu thận cận của Liễu Nguyệt đưa một người phụ nữ lạ mặt tới nói chuyện với Lão Bùi, trước đó người phụ nữ đấy còn náo loạn trước cửa phủ muốn đòi gặp nhị tiểu thư.
Lúc ở trong đó ta nghe được tên người hầu đó nói với Lão Bùi theo sự phân phó của Liễu Nguyệt mà để bà ta làm phó tổng quản.”
Nô tì này chính là mật thám của Tuệ Mẫn, biết rằng người trước mặt mình ghét cay ghét đắng Hương Cẩm Lan cùng Liễu Nguyệt nên biết điều lựa lời nói cho hợp tai nàng.
Khóe môi Tuệ Mẫn run rẩy nói: “Hay lắm, được lắm Hương Cẩm Lan.
Ta cứ nghĩ bản thân ngươi phải biết điều mà không nhúng tay vào việc quản lí hầu phủ của ta.
Con gái ngươi thì hay rồi, rặt một lũ tiện chủng!”
Nàng ta nghiến răng nói, ánh mắt lúc này phừng phừng lửa giận, Tuệ Mẫn nhìn xuống nô tỳ hỏi: “Còn lão gia thì sao? Y có nói gì không?”
“Bẩm phu nhân, lão gia y hình như không có phản ứng gì.
Liễu Nguyệt sau đó còn tới gặp người, lão gia y có vẻ đã đồng ý chuyện này rồi ạ.”
“Hoang đường!” Tuệ Mẫn tức giận nói, gạt đổ giá treo quần áo bên cạnh.
Việc quản lí hầu phủ là Liễu Diễm Tư trước đó đã giao cho nàng quản lí hết thảy.
Từ trên xuống dưới đều là người của nàng, vậy mà bây giờ nhảy đâu ra người của Hương Cẩm Lan.
Tuệ Mẫn tự cho mình là thông minh nghĩ, chắc chắn hai mẹ con nhà đấy đã lên kế hoạch để lấy đi quyền lực ở trong mình, rồi đợi đến thời cơ chín muồi sẽ cướp mất cái ghế đại phu nhân này của nàng.
Đôi mắt Tuệ Mẫn giờ phút này ngập tràn ác ý.
Nghĩ cùng đừng hòng nghĩ tới chuyện có thể cướp bất kì thứ gì từ tay ta.
Tuệ Mẫn này không phải kẻ ngu, từ lâu ta đã gieo con át chủ bài xuống.
Chỉ cần đợi đến lúc nó bộc phát thôi, hai mẹ con nhà ngươi sẽ phải nếm đủ trái đắng.
Vẻ mặt Tuệ Mẫn dữ tợn, hệt như nữ quỷ xinh đẹp động lòng người đang âm thầm ở trong bóng tối quan sát con mồi của mình ngày một chết dần không hề hay biết.
Suy tính là thế nhưng Tuệ Mẫn nào biết, nếu Liễu Nguyệt muốn, chỉ sợ đến quyền được sống ả ta cũng không có..