Sau khi trở về Nhạn Uyên Các, Liễu Nguyệt liền bắt Tiêu Dã cởi áo ra xem thử vết thương từ cú đá ban nãy của Liễu Hạo.
Chiếc áo trong cùng được cởi ra, hai mắt Liễu Nguyệt đầy kinh ngạc mở to.
Một mảng bầm tím xanh đỏ lẫn lộn, trông cực kì bắt mắt trên người Tiêu Dã.
Liễu Hạo con mẹ nó đá không chút hạ thủ lưu tình gì sao?!
Thấy được sự lo lắng trong ánh mắt của cô, Tiêu Dã cảm thấy hết thảy đau đớn bây giờ gần như tan biến, hắn miễn cưỡng cười nói: “Tiểu thư, người đừng lo, ta thực sự không sao hết.”
“Câm miệng! Còn nói nữa ta liền khâu miệng ngươi lại.” Liễu Nguyệt trừng mắt với Tiêu Dã, nhưng vẫn không quên đi tìm hộp thuốc.
“Ngậm cái này đi.” Liễu Nguyệt nói, lấy trong hộp thuốc ra lọ sát trùng cùng bông băng.
Nhân tiện đưa cho Tiêu Dã cái khăn bằng bông để ngậm.
Tiêu Dã cũng ngoan ngoãn ngậm vào, dù sao vết thương này cũng không nhằm nhò gì so với những vết thương khi bị đánh của hắn hồi xưa.
Nhưng nếu cô đã bảo vậy thì vẫn là nên nghe theo thôi.
A Dã, ngươi quá coi thường lọ thuốc sát trùng này rồi.
“Ư…ưm…”
“Chịu chút nữa, sắp xong rồi.”
“Ngồi im đó, để ta quấn băng cho ngươi.”
“Được rồi.”
Lúc này Tiêu Dã mới bỏ khăn trên miệng ra, sắc mặt hắn trắng bệch, trán đẫm mồ hôi.
Ánh mắt như cần một lời giải thích từ cô.
Liễu Nguyệt cũng biết ngay thể nào cũng thế này nên cô vui vẻ giải thích: “Đây là lọ thuốc mà mẹ ta đặc chế ra, ban đầu bôi vốn sẽ đau như xát muối, nhưng sau đó sẽ rất dễ chịu và vết thương cũng sẽ lành rất nhanh.”
Nói xong, cô ngước đôi mắt đầy trêu chọc lên nhìn hắn, Tiêu Dã nhận ra được vẻ mặt đó.
Hắn xấu hổ nhìn sang chỗ khác, hắn đúng là không nên coi thường lời cô nói mà.
Bây giờ Tiêu Dã chỉ muốn có một cái hố để mình chui xuống thôi.
Được một buổi chiều nhàm chán, Liễu Nguyệt nằm dài trên chiếc xích đu ở trong vườn.
Hương hoa thoang thoảng cùng với tiếng chim hòa quyện cùng với nhau làm cho cô suýt chìm vào giấc ngủ.
Liễu Hạo đi tới, nhìn cô hồi lâu, đôi mắt phương nhếch lên không rõ ý vị.
Đưa tay lên cốc vào đầu cô một cái kêu thật đau.
“A!” Liễu Nguyệt bừng tỉnh.
Điều đầu tiên cô thấy chính là Liễu Hạo đang cười đầy ranh ma nhìn mình, y nói: “Ngủ gì mà như heo thế.”
Liễu Nguyệt vì bị gõ đau mà lập tức tỉnh dậy.
Nhìn Liễu Hạo, hàng loạt lí do đủ để tẩn cho y một trận bỗng chốc hiện lên trong đầu cô.
Nghĩ vậy lửa giận lập tức bùng lên.
Liễu Hạo, là ngươi tìm đường chết!
Liễu Nguyệt lập tức bổ nhào đến đánh y tới tấp.
Tiêu Dã cũng vừa đi làm mấy việc lặt vặt về, đang định đi tìm Liễu Nguyệt, biết rằng cô chắc chắn sẽ ở đây.
Vui vẻ đi tới nhưng vừa bước vào đã thấy một màn đánh nhau kiểu này, mặt hắn xám mét vội chạy tới tách Liễu Nguyệt ra.
Từ nhỏ hai người đã vốn đánh nhau như cơm bữa nên chuyện này cũng không có gì lạ.
Liễu Hạo phủi phủi quần áo đứng lên, mà Liễu Nguyệt thì lại đang bận dỗ dành Tiêu Dã.
“Tiểu…tiểu thư, người có bị thương ở đâu không?” Giọng hắn chứa đầy sự lo lắng, đôi mặt cũng trực chờ như sắp khóc.
Liễu Nguyệt: “…”
Không nhận được câu trả lời từ cô, đôi mắt Tiêu Dã ủ rũ cụp xuống.
Bỗng lúc này Liễu Nguyệt nâng mặt hắn, vén tóc mái lên, ngón tay nhỏ chỉ chỉ vào chỗ đó.
Chính là chỗ mà Liễu Hạo gõ vào đầu cô, nãy cảm thấy hơn đau đau nên nghĩ chắc là bị thương rồi, Liễu Nguyệt cười nói: “Ta trả thù giúp ngươi rồi đó, còn không mau đa tạ bổn cô nương đánh bại quái vật trả thù cho dân lành.”
“Cái gì!?” Liễu Hạo tức giận nói, mặt của hắn vẫn còn đang đau vì bị cô véo.
Tiêu Dã dời tầm mắt xuống thì thấy một vết bầm nhỏ vô cùng nổi bật trên trán Liễu Nguyệt, đáy mắt lóe lên tia đau lòng.
Không nói một lời bỏ lại Liễu Hạo kéo cô đi.
Liễu Hạo: “…”
Tìm được thuốc mỡ trong hộp thuộc, Tiêu Dã để Liễu Nguyệt ngồi xuống, nhẹ nhàng thoa lên chỗ bầm tím.
Liễu Nguyệt vừa soi gương vừa khó hiểu nghĩ: Cú gõ đó không đau lắm mà sao lại tím được nhỉ?
Đúng lúc này Liễu Hạo bước vào, không nhanh không chậm nói: “Ta nhẹ tay lắm rồi đấy, vẫn bị thương đấy là do ngươi quá yếu thôi Tiểu Nguyệt.”
Liễu Nguyệt quay ra trừng mắt với y.
Tiêu Dã cũng nhìn y với ánh mắt không mấy thiện cảm.
Liễu Hạo thấy được, mắt phượng nheo lại, nhìn Liễu Nguyệt, giọng nói lạnh băng: “Tiểu Nguyệt, nghe Nhất Minh nói tên này được hắn dạy võ với kiếm rồi, ta muốn luận kiếm với hắn.”
Nói rồi y nhìn Tiêu Dã khóe miệng nhếch lên đầy kiêu ngạo.
Liễu Nguyệt thừa biết Liễu Hạo định làm gì, cô từ chối ngay: “Kh…”
[ Thông báo nhiệm vụ mới: Luận kiếm cùng Liễu Hạo ]
Hệ thống bất ngờ hiện ra trước mặt.
“Một trăm phần trăm Tiêu Dã hắn sẽ thua.” Liễu Nguyệt nói, chưa kể cô vẫn còn lo cho vết thương ban nãy của hắn.
[ Hệ thống đã phân tích kĩ lưỡng, qua đó sẽ xảy ra hai trường hợp:…]
- Trường hợp thứ nhất: Tiêu Dã thắng, tăng 150 điểm tự tin + vui sướng.
Khả năng: 50%
- Trường hợp thứ hai: Tiêu Dã thua, kí chủ sẽ phải tạo ra đả kích khiến cho nam chính quyết tâm bứt phá khả năng của mình, đẩy nhanh tiến độ luyện võ cùng luyện kiếm.
Khả năng: 50%
+ Hoàn thành nhiệm vụ: +150 điểm
[ Mong kí chủ hoàn thành tốt nhiệm vụ ]
“Được từ chỗi nhiệm vụ không?”
[ Hiện tại điểm của kí chủ chưa đủ để thực hiện chức năng này ]
Liễu Nguyệt: “…”
Được rồi, nhiệm vụ con nít.
...----------------...
( ̄∇ ̄):Hehehehehehehe...4 ngày sau gặp lại.
Liễu Nguyệt cười nói: “Ta trả thù giúp ngươi rồi đó, còn không mau đa tạ bổn cô nương đánh bại quái vật trả thù cho dân lành.”.