Sáng sớm hôm sau.
Nói là sáng sớm nhưng có lẽ giờ mặt trời đã lên cao.
Liễu Nguyệt tỉnh dậy, vì chưa tỉnh hẳn nên cô chỉ mới cảm giác được việc mình đang ôm một thứ gì đó.
Cô tiếp tục dụi đầu vào nó, quyết định nằm ngủ tiếp.
Được tầm một hay hai phút sau mới nhận ra, người cô đang ôm là Tiêu Dã!!!
Liễu Nguyệt cứng đơ người.
Sao lại chiếm tiện nghi của người ta thế hả!?
Chân còn gác đè lên chỗ vết thương của hắn nữa chứ!!!
Cô bật dậy ngay tức khắc, chỉ sợ nằm lâu nữa sẽ đè chết người mất.
Chỉnh trang lại quần áo cùng đầu tóc, Liễu Nguyệt nhìn người đang ngủ say trên giường, sau đó đẩy cửa ra ngoài.
Một buổi sáng thư thả.
Vốn định đi rửa mặt sau đó ăn sáng, bất ngờ trên đường đi lại gặp Liễu Diễm Tư, y đang đứng khoanh tay, ánh mắt đầy phán xét nhìn cô.
Có vẻ y đã đứng chờ ở đây lâu rồi.
“Sao tối qua không ngủ trong phòng?” Y hỏi.
“Con mệt nên ngủ cùng A Dã luôn.” Liễu Nguyệt gãi gãi đầu tỏ vẻ bất đắc dĩ nói.
“Mấy bước chân sao không về phòng nổi?”
“Thì tại…A Dã lúc đó gặp ác mộng, hắn cứ nắm chặt tay con…Con không nỡ kéo ra, mà cái giường đó cũng rộng…nằm vẫn thoải mái lắm…”
Liễu Diễm Tư nghe vậy thì lông mày xinh đẹp càng nhíu chặt, y nói: “Con quá chiều nó rồi đó, một tiếng A Dã hai tiếng A Dã.
Vấn đề ta muốn nói không phải là cái giường thoải mái mà là việc con tự do ngủ với một thằng con trai khác trên giường.”
“Có thể có chuyện gì sao?” Liễu Nguyệt ngây ngốc hỏi.
Không phải cô không biết đến việc đó, nhưng nếu xét về độ tuổi cùng việc sau này nam chính sẽ là của nữ chính thì phải nói điều đó là bất khả thi.
Nhưng Liễu Diễm Tư không biết đến chuyện này, y nhìn cô hồi lâu, một lúc sau thì đỡ chán nói: “Phải có một buổi giáo dục giới tính cho con rồi.”
Liễu Nguyệt: “…”
Sau đó Liễu Diễm Tư để Liễu Nguyệt đi rửa mặt rồi gọi người tới chuẩn bị đồ ăn sáng cho cô, chỉ là chưa kịp đợi thức ăn dọn lên thì bên Bạch gia đã có người tới nói Bạch thiếu gia bên họ muốn gặp y.
Liễu Diễm Tư gật đầu, tính đến một mình nhưng không hiểu sao y cùng Liễu Nguyệt lại xuất hiện ở chỗ đấy.
“Con đi theo ta làm gì? Về ăn đi, tối qua đã không ăn rồi.”
“Con có chuyện muốn nói với bọn họ.” Liễu Nguyệt nói, giọng nói trẻ con nhưng ánh mắt lại chứa đựng sự tức giận cùng vẻ mặt âm u đến khó tin.
Chính phòng.
Liễu Diễm Tư bước vào, theo sau là Liễu Nguyệt.
Thanh Mộc ngồi ở ghế dành cho chủ nhà, hai người thì ngồi xuống ghế bên cạnh dành cho khách.
“Bạch Nhu đâu?” Liễu Diễm Tư hỏi.
“Người đã ra ngoài một lúc rồi.
Lát sẽ quay lại.” Thanh Mộc đáp.
“Ừ.” Liễu Diễm Tư nói.
Sau câu nói đó chính là một bầu không khí im lặng đến tĩnh mịch.
Hai người không hẹn mà cùng hiểu ý đối phương.
Ta không ưa ngươi, đừng có nói chuyện với ta.
Một lúc sau Bạch Nhu trở về, bầu không khí mới được hòa hoãn ra một chút.
“Liễu ca ca, sao huynh lại ở đây vậy?” Y hỏi.
Liễu Diễm Tư nhìn sang Thanh Mộc.
Thanh Mộc nói: “Ta muốn bàn bạc với y về vụ bắt cóc liên lụy đến Liễu nhị tiểu thư.”
“Ồ.”
“Nhóc con ở đây chính là Liễu nhị tiểu thư?” Bạch Nhu nhìn Liễu Nguyệt hỏi, tính ra cô làm y hơi sợ tại vẻ mặt có khi còn cau có hơn cả Liễu Diễm Tư cha cô khi tức giận.
Liễu Nguyệt không đáp chỉ khẽ gật đầu.
Bạch Nhu cũng rụt rè gật đầu theo.
Y có thể cảm nhận được khí thế cùng sự uy áp của cô đều là được truyền từ Liễu Diễm Tư sang.
Vậy thì càng không nên làm nhóc này tức giận.
Bạch Nhu nghĩ.
Sau đó y trở về chỗ ngồi thường ngày của mình, nghe Thanh Mộc bắt đầu cuộc trò chuyện.
“Là người trực tiếp đứng sau việc này, Thanh Mộc ta có trách nhiệm vô cùng lớn khi để Liễu gia các vị bị kéo vào.
Ta xin cam đoan sẽ không có chuyện như vậy xảy ra lần nào nữa.
Sự sơ suất và bất cẩn này ta xin nhận hết về mình.
Nếu hai vị có ý kiến hoặc yêu cầu gì, Thanh Mộc ta xin lắng nghe."
"Mọi chuyện tự con quyết định đi." Liễu Diễm Tư nói với Liễu Nguyệt.
Cô nghe vậy thì tầm mắt lập tức chuyển đến trên người Thanh Mộc cùng Bạch Nhu.
Liễu Nguyệt nghiêm nghị nói: "Xin nói thẳng, việc làm ăn của các người, nhóc tì như ta không đáng được xen vào.
Nhưng ta vẫn phải nói cho các người biết, nếu như chắc chắn bản thân có thể quản lí tốt đám người dưới trướng của mình, thì hẵng mở rộng lĩnh vực ra.
Khiến cho một đứa trẻ chết một cách tàn nhẫn như vậy thì thực sự nên coi lại năng lực của bản thân, không biết điều khiển người của mình thì tốt nhất nên nhường chỗ cho kẻ khác lên nắm quyền." Cuối cùng cô chẹp chẹp miệng lắc đầu tỏ vẻ ngao ngán.
Dừng lại một chút để nhìn sắc mặt xám xịt của Thanh Mộc, Liễu Nguyệt vẫn không chút lưu tình nói tiếp: "Các người phải tự đi mà biết xấu hổ vì nó đi.
Chẳng phải là một trong tứ đại lão gia sao? Đến một cái trại cỏn con cùng vài đứa trẻ cũng không quản lí nổi.
Thử hỏi ai còn kính nể e sợ mấy người nữa? Đừng để ta phải dùng hai từ "phế vật" với các người."
Trán Thanh Mộc lúc này đã nổi gân xanh.
Nhưng y vẫn mím chặt môi, vì y biết, người sai ở đây chính là mình.
Nhưng bị một con nhóc mới chỉ cao đến eo mình giảng dạy thì đúng là chẳng dễ chịu chút nào.
"Vậy theo nhóc, ta phải làm gì?" Y hỏi.
"Thứ nhất, ta yêu cầu Thanh Mộc ngài đây phái người tóm cổ những kẻ làm hại A Hinh tới trước mặt ta, đích thân ta sẽ chọn hình phạt thích đáng cho bọn chúng.
Ta tin chắc vụ việc lần này không chỉ có mỗi thằng già kia liên quan.
Thứ hai, ta muốn A Hinh được chôn cất tử tế, chứ không phải bị vùi lấp dưới đống đất bẩn thỉu của mấy người.
"
Liễu Nguyệt nói, ánh mắt sắc bén cùng khí thế không chút nhượng bộ.
Làm cho cả gian phòng bị bao chùm bởi một loại áp lực nặng nề.
Đám nô tì mới tới để mang hoa quả cũng cảm thấy bầu không khí như một tảng đá vô hình, đè lên làm bọn họ ngột thở.
"Vậy thì nghe theo Liễu tiểu thư." Thanh Mộc nói.
"Người đâu!"
...
Cô bước ra khỏi nơi đó, ngước nhìn lên bầu trời trong xanh, nói: “A Hinh, ta đã hứa sẽ không để ngươi phải chịu oan ức nữa mà.”.