Sau hơn một tháng thì cuối cùng đám người Liễu Diễm Tư cũng đặt chân được vào đất nam.
Vì đã gửi thư thông báo từ trước nên mọi người đã nhanh chóng di chuyển tới Bạch gia.
Bạch Nhu sau khi nhận được thư của Liễu Diễm Tư thì ngày ngày đều ngóng chờ người đến.
Nay Liễu Diễm Tư đã tới thì không khỏi vui vẻ kéo người vào nhà nói chuyện.
“Liễu ca ca, ta chờ huynh lâu lắm đó.” Bạch Nhu cười nói, y hệt như một đứa trẻ con.
Khác với ba người còn lại, có vẻ Bạch Nhu là người vô tư nhất trong tứ đại gia bốn vùng.
Vô tư là thế, nhưng để giữ vững được vị trí đứng đầu chưa bao giờ lung lay trên vùng đất toàn những con quái vật đáng sợ, sẵn sàng nuốt chửng Bạch gia bất cứ lúc nào thì cũng nên xem xét lại điều này.
Điều mà ai ai cũng biết đó chính là ở sau Bạch Nhu là một con quái vật mang tên Thanh Mộc.
Thanh Mộc để Bạch Nhu tung tăng vui vẻ, còn y chính là người xử lí toàn bộ mọi chuyên trên dưới Thẩm gia.
Bạch lão gia qua đời từ khi Bạch Nhu mới mười một tuổi, khi đó y đã đi theo Bạch Nhu được sáu năm.
Bạch lão gia trước khi qua đời có dặn dò y phải chăm sóc tốt cho Bạch Nhu, giúp cậu trở nên mạnh mẽ hơn.
Thanh Mộc cũng đã đồng ý với ông, nhưng y không lỡ để chủ nhân của mình chịu khổ nên đã quyết định gánh vác toàn bộ Bạch gia.
Mặc cho người đời nói ra nói vào.
Vì lẽ đó mới có một Bạch Nhu vui vẻ tươi cười, một Thanh Mộc âm trầm quỷ quyệt.
Liễu Diễm Tư biết hết tất cả, nhưng giờ không phải lúc tán dóc, y vào thẳng vấn đề chính luôn: “Như trong thư đã nói, ta đưa người tới đây để tìm con gái.
Hai người có manh mối gì không? Về mấy băng nhóm bắt cóc hay tổ chức chẳng hạn?”
“Để ta đưa mọi người đến nơi đó, có thể Liễu tiểu thư đang ở đó.” Thanh Mộc nói.
“Là cái “trại” đó hả A Mộc?” Bạch Nhu hỏi.
Thanh Mộc “ừ” một tiếng.
“Từ đây đến đó mất bao lâu?” Liễu Diễm Tư hỏi.
“Gần đây thôi, chưa đến một canh giờ đâu.” Bạch Nhu nói.
“Ta sẽ kêu người chuẩn bị ngựa.” Thanh Mộc nói.
“Ừ, mau đi đi.”
- --
Chỗ Liễu Nguyệt lúc này.
“Ngài ấy sắp tới đây đó.”
“Thật sao?”
…
Tiếng xì xào bàn tán xung quanh, tất cả đều đang nhắc đến việc người đứng đầu chuẩn bị tới nơi này.
“Này, như thế liệu có ổn không? Nhỡ người đó nhận ra ngươi thì sao?” Diệp Chi Lăng hỏi.
“Sao nhận ra được, ta có biết y là ai đâu.” Liễu Nguyệt nói.
Ngồi hóng gió một lúc, từ xa truyền đến tiếng gọi: “Chúng mày mau đi rửa mặt để đón ngài ấy!”
Thế là cả Liễu Nguyệt cùng Diệp Chi Lăng lục đục đứng dậy.
“Nhóc con, vào đây ta đưa cho ngươi bộ quần áo đẹp hơn để tiếp ngài ấy.” Một tên đứng trong phòng chứa củi gọi cô, chính là kẻ đã cản cô lúc định đi tìm kiếm A Hinh tối hôm đó.
Liễu Nguyệt nheo mắt, như đang dò xét xem người này định làm gì với mình.
“A Nguyệt?” Diệp Chi Lăng gọi cô.
“Ngươi đi trước đi, ta ra đây một chút.” Liễu Nguyệt nói, đáy mắt không khỏi lóe lên một tia sát ý.
Phòng chứa củi.
Nơi ít người qua lại nhất, vì bây giờ đang là giữa hạ nên chẳng cần dùng gì tới củi cả.
Cô bước vào, căn phòng đầy mùi gỗ mốc.
Bên trong đầy bụi bặm cùng tơ nhện.
Điểm lạ ở chỗ dưới mặt đất lại có phần sạch sẽ thái quá.
Liễu Nguyệt đang nhìn xung quanh thì cánh cửa gỗ bỗng đóng sầm lại, ‘cạch’ một tiếng cửa đã bị chặn lại.
Gã đàn ông cao to toàn thân phả ra hơi thở dâ m dục nhìn cô, ánh mắt như đang kiềm chế một thứ gì đó.
Liễu Nguyệt cau mày, không lấy một chút run sợ hỏi: “Muốn làm gì?”
Gã đàn ông thấy cô như vậy thì không khỏi tỏ ra thích thú nói: “Mày, đúng là khác biệt.” Rồi định nhào về phía Liễu Nguyệt thì bị cô né được.
“A Hinh là do ông động thủ?” Liễu Nguyệt hỏi.
“Chẳng phải chính mày đã đoán ra được rồi sao?” Gã đàn ông như đang mất kiên nhẫn mà nói.
Nghe vậy thì mặt Liễu Nguyệt sầm xuống, nhiệt độ giọng nói cũng giảm đi không ít: “Tại sao lại làm vâỵ với cậu ấy?”
“Chắc là do trông nó quá ngon chăng?” Gã cười nói, từ ‘ngon’ được gã ta nhấn mạnh đầy ẩn ý.
Thì ra là một thằng cha ấu dâ m.
Liễu Nguyệt nghĩ.
Gã bắt đầu đi về phía cô, từng bước từng bước.
“Hơi gầy nhưng được cái da dẻ trắng trẻo.
Ngươi biết thứ ngươi hơn con nhỏ kia ở điểm gì không?” Gã ta hỏi.
Liễu Nguyệt bình tĩnh nói: “Điểm gì?”
“Chính là khuôn mặt, ngươi xinh hơn con bé trước nhiều, trông có vẻ đầy đặn hơn nữa.” Gã đàn ông nói, sau khi nói xong còn liế m môi mình một cái.
Mặt Liễu Nguyệt hiện lên hai chữ KINH TỞM.
Cô bị ép đến góc tường, đôi mắt nhìn chằm chằm vào người trước mặt.
Gằn từng chữ nói: “Cút ra.”
Gã đàn ông như không nghe thấy điều cô nói, tiếp tục sấn tới.
Khi hai người chỉ còn cách nhau chưa đến hai mươi xăng-ti-mét, sau lưng Liễu Nguyệt bỗng lóe lên một tia sáng.
Xoẹt!
Gã đàn ông bất ngờ bị con dao cắt một đường dài trên mặt, máu bắ n ra tung tóe.
Đây chính là con dao mà cô trộm được từ nhà bếp hồi trước.
Liễu Nguyệt mặt không biến sắc nhìn gã đàn ông đang ôm mặt kêu la đầy đau đớn, đôi mắt như đang nhìn kẻ tội đồ đã đến lúc được hành quyết, trả giá cho tội ác mình đã làm.
Đôi mắt gã ta nhìn Liễu Nguyệt đầy giận dữ, nói: “Mày dám!” Rồi gã ta lao về phía cô, bắt hụt một lần, cô né được, hụt hai lần, rồi tới lần thứ ba…
Trán gã đàn ông bắt đầu nổi gân xanh, Liễu Nguyệt nhìn gã ta cười đầy chế giễu nói: “Thằng cha chết dẫm, có giỏi thì tới bắt ta này.”
Ngay lúc đó chân cô bị hụt mất một nhịp, người đàn ông bắt được cô.
Rầm!
Lưng va mạnh vào vách tường, Liễu Nguyệt bị bàn tay to lớn bóp chặt ở cổ, hắn từ từ nâng cô lên.
“A!”
Gã đàn ông liế m vệt máu chảy ra gần khóe miệng, cười dữ tợn nói: “Nhãi con, ông đây phải chơi chết ngươi cho ngươi biết thế nào lễ độ.”
“Rượu mời không uống muốn uống rượu phạt!”.