“Nãy phía bên trên có cho gửi mệnh lệnh xuống, ngươi đọc chưa?” Nghiên Tức nói.
“Về vụ mất tích của con gái Liễu gia với con trai Diệp gia đấy hả đại ca?”
“Ừ, nghe nói đang rầm rộ lắm, Liễu Diễm Tư còn đích thân vào cuộc, treo thưởng cho ai tìm thấy người cơ.”
Tai Liễu Nguyệt nhạy bén nghe ra được mấu chốt.
“A Nguyệt…” Giọng nói của Tiểu Khả vang lên.
“Suỵt!” Liễu Nguyệt ra hiệu cho nàng.
“Đại ca, huynh có cho rằng…” Khả Trạch nói.
Nghiên Tức trực tiếp cắt ngang: “Không thể nào, tuy thời điểm mất tích trùng hợp với lúc chúng ta bắt cóc, nhưng những đứa chúng ta nhắm đến đều là ăn xin ở đầu đường xó chợ không cha không mẹ.
Lấy đâu ra động vào được tiểu thư thiếu gia hai nhà đấy.”
Liễu Nguyệt cùng Diệp Chi Lăng bốn mắt nhìn nhau, không giấu nổi vui mừng.
Có hi vọng rồi!
“Nhưng cho dù có bắt được thì đã làm sao? Dù gì Liễu gia cũng là kình địch lâu năm của ngài ấy.
Có khi nếu bây giờ chúng ta đem con gái của đối thủ dâng lên cho y thì sẽ được thưởng hậu hĩnh cũng nên.” Nghiên Tức vui vẻ nói.
Liễu Nguyệt: “…”
“Nắm trong tay điểm yếu của kẻ thù thì chắc chắn ngài ấy sẽ cho Liễu Diễm Tư xoay như chong chóng, đại ca nhỉ?
“Ngài ấy nổi tiếng là tàn độc mà.
Thủ đoạn sao có thể thua kém được, ha ha ha ha…” Giọng của Nghiên Tức càng lúc càng gần.
“Bên trên có nói nếu như chúng ta bắt được hai đứa đó thì phải lập tức báo lên.
Giờ đi xem thử đi, hỏi xem có đứa nào là Liễu Nguyệt hay Diệp Chi Lăng không.” Nghiên Tức nói.
Liễu Nguyệt: “…”
Bị ngu hay gì mà nói ra hết kế hoạch ở ngay trước cửa vậy? Nghĩ bọn ta bị điếc chắc?
Kẹt!
Cửa gỗ được mở ra.
Nghiên Tức cùng Khải Trạch bước vào.
“Hai đứa kia.” Ngón tay Nghiên Tức chỉ về phía Liễu Nguyệt cùng Diệp Chi Lăng.
“Bộ đồ chúng nó mặc không giống ăn mày lắm, ngươi bắt chúng ở đâu vậy?” Y nghi hoặc hỏi Khả Trạch.
“Cái này…” Khải Trạch ngãi đầu, bắt cóc nhiều đứa như vậy thì sao gã nhớ hết được.
“Lúc đó hai bọn cháu đang đi xin ăn ở khu Hoa Lâu, bộ quần áo này là được Dã ca ca đặc biệt dành giụm tiền mua cho.
Nhưng…nhưng huynh ấy còn chưa kịp thấy thì…thì bọn cháu đã bị bắt đến đây rồi.
Oaaa..!” Liễu Nguyệt nói, giọng nói xen lẫn tiếng khóc.
Hai tay khôn khéo mà đưa lên che mắt mình lại.
“A! Là khu Hoa Lâu! Đệ có bắt vài đứa ở đó.
Chắc là vậy rồi.” Khải Trạch nói.
Diệp Chi Lăng: “…”
Ngu thật, khu Hoa Lâu cách Liễu gia cùng Diệp gia tận mấy dãy phố lận.
Gã bị Liễu Nguyệt dắt mũi mà không biết.
Bộ đồ cô mặc tuy giá ở trên trời nhưng trông không khác thường phục là mấy.
Nếu nhìn qua thì cũng chỉ khiến người ta nghĩ Liễu Nguyệt ở dạng bình dân.
Mà trước đó cô cũng đã kêu y hóa trang cho hai đứa giống ăn mày nhất có thể trước khi bọn Nghiên Tức vào.
Không ngoài dự đoán, hai người đã chót lọt qua mắt bọn chúng.
“Được rồi, thế có ai ở đây là Liễu Nguyệt hay Diệp Chi Lăng không? Cha của hai ngươi đang tìm các ngươi kìa.” Nghiên Tức ôn nhu mà nói.
“Không có! Bọn cháu chỉ toàn mồ côi, lấy đâu ra cha mẹ thân thích để đi tìm.” Lam Hiền nói.
Nghiên Tức không nói gì, chỉ quay lại ra hiệu với Khải Trạch đứng sau.
Sau đó hai người một trước một sau bước ra rồi đóng cửa lại.
Hai người rời đi, Liễu Nguyệt hỏi Lam Hiền: “Ngươi đoán ra rồi?”
Y gật đầu, nói: “Nhìn qua phong thái cùng cách ăn thì cũng đủ biết hai người không cùng tầng lớp với bọn ta, hơn nữa A Nguyệt cùng A Lăng không phải Liễu Nguyệt cùng Diệp Chi Lăng mà bọn chúng vừa nói sao?”
“Đúng đúng.” Diệp Chi Lăng nói.
“Từ giờ đừng gọi tên bọn ta, gọi A Nhất A Nhị đi.
Như vậy sẽ tránh bị lộ.” Liễu Nguyệt nói.
“Cũng được.” Lam Hiền nói.
“ A Nguyệt là A Nhất, A Lăng là A Nhị, ta nói có đúng không?” Tiểu Khả vui vẻ hỏi.
“Ừ.” Liễu Nguyệt đáp.
Ngay đêm hôm đó, cả năm người không biết mình đã được cho một vé chìm vào giấc ngủ kéo dài những ba ngày ba đêm..