Ngày được mong chờ cuối cùng đã đến.
Hồng Cử.
Khán phòng.
Khu cửa vào tấp nập người, hầu hết vé đã được bán xong, hơn nửa là dành cho học sinh của trường, một số khác là cha mẹ có con trong nhóm diễn nên muốn tới cổ vũ, cũng có những người ngoài hứng thú với vở kịch nên muốn tới xem thử…
Buổi biểu diễn lần này gồm có hai tiết mục.
Vở kịch chính là tiết mục thứ nhất, tiếp sau đó là tiết mục múa kiếm đầy lão luyện của học sinh trong đội luyện kiếm của Hồng Cử.
Toàn bộ khán phòng đều háo hức chờ tới giờ biểu diễn.
“Đã tới giờ, mong mọi người đã ổn định chỗ ngồi!”
Người được đảm nhiệm chức vụ dẫn chương trình bước lên sân khấu nói.
“Mọi người đều đã ổn định chỗ ngồi của mình.
Bây giờ tiết mục thứ nhất xin được phép bắt đầu.” Y nói.
…
Vở kịch diễn ra có thể nói là khá suôn sẻ.
Sau khi kết thúc bằng một tràng pháo tay thì phía dưới khán giả đã có người kích động không thôi vì cái kết, có người khen năm nay vai diễn nhỏ toàn tuyệt phẩm, có người lại ngồi phân tích từng chi tiết cho bạn mình nghe, nói chung thể loại nào cũng có.
Suôn sẻ là thế nhưng đó cũng chỉ là hiện tại.
Nhóm kịch đang ở trên sân khấu để cúi chào khán giả.
Liễu Nguyệt còn đang tự hỏi tại sao mình lại đứng giữa nam chính và nữ chính.
Bỗng một âm thanh không thể nói là to nhưng đã đủ để lọt vào tai Tiêu Dã.
Phựt!
Nghe như tiếng dây bị đứt.
Tiêu Dã ngước đầu lên, đồng tử đột nhiên co lại, đạo cụ được treo trên cao vì mất đi sự cố định của dây thừng mà rơi xuống.
Quan trọng hơn là nó ngay trên đầu Liễu Nguyệt.
Tiêu Dã thất kinh nói: “Tiểu thư!” Rồi đẩy cô ra.
Liễu Nguyệt vì đang mải làm gì đó mà không để ý, đến khi cả người bị một lực mạnh bất ngờ đẩy ngã thì mới nghe một tiếng rầm.
Xung quanh một mảng hỗn loạn, tiếng hét cùng với tiếng bước chân lộn xộn.
Cô từ từ mở mắt.
Khuôn mặt Tiêu Dã vì đau đớn mà nhăn lại, chân hắn bị đạo cụ từ trên cao rơi xuống đè lên.
“A Dã!” Liễu Nguyệt hoảng sợ gọi hắn.
“A Dã! A Dã!” Cô chạy đến vỗ nhẹ vào mặt Tiêu Dã.
“Đừng ngất! Ngươi đừng ngất!”
Tiêu Dã nắm chặt lấy tay cô, cố nhịn đau nói: “T…Tiểu thư, ta không sao.”
Lông mày Liễu Nguyệt nhíu chặt.
Cái này gọi là cách tiến triển tình tiết để nam nữ chính đến với nhau mà hệ thống nói à?
“Mọi người mau tránh ra!” Giọng của Khả Dĩnh phía đầu sân khấu, sau y là Hương Cẩm Lan đang lo lắng chạy tới.
“Mẹ?” Nói xong cô sực nhớ ra Hương Cẩm Lan có nhắc đến việc sẽ tới xem cô cùng Tiêu Dã biểu diễn.
Mà trình độ y thuật của Hương Cẩm Lan thì miễn bàn, Liễu Nguyệt định tránh ra để nàng tới xem thử vết thương cho Tiêu Dã, ai ngờ tay cô lại bị một bàn tay khác bất chợt nắm chặt lấy.
“Tiểu thư, người đừng đi, ta sợ.” Nói xong hắn càng nắm chặt tay cô hơn, như lo sợ người trước mắt sẽ đi mất.
Liễu Nguyệt thấy vậy lập tức mềm lòng, ngồi xuống lau mồ hôi trên trán cho Tiêu Dã, nhẹ nhàng nói: “Đừng sợ, ta sẽ không đi đâu hết.”
Lúc cô nói xong thì vừa lúc Hương Cẩm Lan chạy tới.
Khả Dĩnh cùng mấy người khác đang lo việc ổn định đám người ở dưới, Hương Cẩm Lan thì lo xem xét vết thương của Tiêu Dã.
Được một lúc thì nàng nói với Khả Dĩnh kêu người mang vài thứ đến để có thể xử lí vết thương cho Tiêu Dã.
Một khăn vải dài và hai miếng gỗ nhỏ.
“Mấy thứ đó để làm gì vậy ạ?” Liễu Nguyệt có phần thắc mắc hỏi.
“Ta thấy Tiểu Dã có vẻ bị gãy chân rồi, nếu con nẹp hai thanh gỗ lại như vậy thì sẽ cố định được chỗ xương bị tổn thương, rồi buộc khăn vải lại như vậy.” Nói rồi Hương Cẩm Lan thực hành cho Liễu Nguyệt xem.
Xong xuôi tất cả, nàng nói tiếp: “Nếu con không làm vậy mà trực tiếp kéo thằng bé lên hay động vào vết thương của Tiểu Dã thì sẽ vô cùng nguy hiểm.”
Liễu Nguyệt nghiêm túc quan sát cả quá trình, gật đầu nói: “Con hiểu rồi.”
Ánh mắt Tiêu Dã nhìn Liễu Nguyệt vẫn luôn không dời, nhìn bộ dáng chăm chú lắng nghe Hương Cẩm Lan nói của cô, Tiêu Dã thật sự muốn tới hôn vào vẻ mặt nghiêm túc đó một cái.
May mà hắn đã áp chế được cỗ d ục vọng* mãnh liệt đang kêu gào trong lòng mình.
Đến khi có người tới bế hắn lên để đưa tới phòng y tế thì bàn tay đó vẫn nắm chặt lấy tay Liễu Nguyệt, cô cũng phải tốn hết nước bọt hứa rằng sẽ tới ngay thì Tiêu Dã mới chịu buông tay.
Trước khi buông ánh mắt của hắn vẫn có chút lưu luyến xen lẫn không cam lòng.
Liễu Nguyệt nhìn theo nơi Tiêu Dã rời đi, đỡ trán nghĩ.
Dính người quá rồi.
Thế này không ổn tí nào.
...----------------...
(*) D ục vọng: định nghĩa về d ục vọng là gì thường không rõ ràng, không mang tính khẳng định tuyệt đối.
Tuy nhiên, bạn có thể hiểu d ục vọng chính là những h am muốn của con người.
H am muốn trong cuộc sống thực tại khác với mong muốn.
Nếu như mong muốn thuộc về một vấn đề ở tương lai, tính chất nhẹ nhàng thì d ục vọng lại thuộc về những vấn đề lớn hơn, đôi khi nằm ở ngưỡng không thể với tới..