Lưu Ly sải bước đi thẳng đến một căn phòng, đến nơi nàng liền dừng bước, nâng tay lên gõ cửa.
Nhưng có lẽ người trong phòng đang chợp mắt hoặc không để ý tới.
Lưu Ly như sớm đã quen với chuyện này, đẩy cửa bước vào, thấy được Liễu Nguyệt đang ngủ ngon giấc trên một đống giấy tờ.
Thường thì nàng sẽ để cô được ngủ thoải mái nhưng lần này là việc quan trọng, chính nàng còn không dám chậm trễ phải ngay lập tức về báo cho Liễu Nguyệt.
Cốc! Cốc!
Lưu Ly gõ vào thành cửa, gọi: “Tiểu thư.”
Dường như Liễu Nguyệt mới chợp mắt chưa được lâu, uể oải ngồi dậy, vươn vai, đôi mắt mang theo một tầng hơi nước nhìn nàng.
“Người nên để tâm tới bệnh tình của mình hơn đó thưa tiểu thư.” Lưu Ly biểu cảm ngàn năm như một nói.
Liễu Nguyệt lười biếng ngồi dậy, nói: “Rồi rồi, ta biết rồi mà.”
“Vậy có chuyện gì? Không phải ngươi về Châu Quốc để lấy tài liệu sao, sao mới đó đã quay lại rồi.”
Lưu Ly: “Thuộc hạ vừa đặt chân về tới đã nghe được một chuyện, mà chuyện này có lẽ tiểu thư sẽ không muốn nghe đâu.”
“Ồ, vậy sao?” Cô ngả lưng ra ghế, nhướn mày hỏi.
“Là chuyện gì thế?”
…
Ba hôm sau.
Liễu gia.
“Liễu Hạo đâu? Thằng nhãi chết tiệt đó đâu.”
“Nhị tiểu thư?” Lâm Nhất Dương gặp ngay Liễu Nguyệt ở cửa vào, ngầm đoán thiếu gia của y sắp ăn đủ rồi.
Lâm Nhất Dương vội chạy tới, vẻ mặt vô tội hỏi: “Mới sáng sớm mà, người đi về trong đêm sao?”
“Xảy ra chuyện gì rồi sao tiểu thư?”
“Ngươi cút ra cho ta.” Liễu Nguyệt nói, nói rồi đi thẳng một mạch tới Lâm Uyên Các, đứng ngay trước cửa phòng của Liễu Hạo.
Cốc! Cốc!
Cốc! Cốc! Cốc!
Cốc! Cốc! Cốc! Cốc
Rầm!
“Mẹ nó sáng sớm ngày ra…”
Chát!
Tiếng tát giòn vang, Liễu Hạo mới ra khỏi giường còn đang ngỡ ngàng ngơ ngác chưa kịp hiểu chuyện gì.
Y mở to đôi mắt phượng, má bị đánh một bên thoáng chốc đã đỏ ửng, lửa giận ngay lập tức bộc phát.
“Ngươi!”
Chát!
Lại một khoảng tĩnh lặng.
Lúc này Liễu Hạo mới như bừng tỉnh, nhìn rõ người trước mặt, cậu ngạc nhiên hơn cả ban nãy.
“Liễu Nguyệt?”
“Sao ngươi về được?”
Liễu Nguyệt không đáp, ngay lập tức túm lấy cổ áo của Liễu Hạo, nói: “Thằng ngu này, rõ ràng ta đã bảo ngươi đi nói sự thật cho Tiêu Dã biết, nói với hắn là ta còn sống.
Vậy mà ngươi đi nói cái gì với Tiêu Dã để hắn đi giết chết Tiêu Cải Tử vậy hả.”
“Có gì mà phải giận dữ như thế.” Liễu Hạo nói, “Dù sao lão già đó sớm đã nằm trong tầm ngắm của cha, mượn tay tên đó giết ông ta chẳng phải chúng ta bớt đi được một việc sao.”
“Mẹ nó!” Cô giơ tay lên muốn tặng cho cậu vài cái bạt tai nữa.
Liễu Hạo thì đã vào sẵn thế phòng thủ, cuối cùng khuôn mặt đẹp mã đó vẫn chỉ bị đánh hai cái duy nhất.
Liễu Hạo: “Giờ tính sao?”
“Còn hỏi, không phải do tên nhãi nhà ngươi sao.” Liễu Nguyệt nói, càng nghĩ cô càng tức, vì thế lại cho cậu một cú đá.
“Ai da…” Liễu Hạo kêu lên.
“Ta định tới tối sẽ tới gặp hắn giải thích mọi chuyện.” Cô nói, “Có phải ngươi đưa tập tài liệu mật đó cho Tiêu Dã rồi không?”
“Tài liệu nào, ta không biết.” Cậu lập tức phủ nhận.
“Tập tài liệu nói về quan hệ huyết thống giữa Tiêu Cải Tử và Đường Duệ Dung, cái mà cha đã mất gần mười năm mới điều tra ra được ý.”
“Không biết.”
“…”
“Ta về mách cha.”
Liễu Hạo: “…”
…
Phủ Cửu vương.
Mặc dù bị phạt đóng cửa cấm túc trong vòng một năm nhưng mớ hỗn độn mà Tiêu Dã cần phải giải quyết cũng đủ khiến hắn bận rộn vài tuần.
Sau khi làm theo lời Tiêu Dã và phái người tới phủ của Tiêu Cải Tử, bọn họ đã thực sự phát hiện ra một mật thất rộng lớn nằm sau tủ sách trong thư phòng của ông ta.
Ngai vàng, hoàng bào đều đủ cả.
Chuyện này về tới tai Tiêu Lý Hiên khiến ông nổi trận lôi đình, cho bắt toàn bộ người nhà của Tiêu Cải Tử, niêm phong tất cả tài sản của ông ta.
Trước khi cả nhà Tiêu Cải Tử bị đưa vào ngục, Tiêu Dã có đặc biệt tới gặp Ngọc Hoa.
Nhìn sắc mặt nhợt nhạt cùng biểu cảm lạnh lẽo, hắn cũng biết chắc nàng đã nghe được mọi chuyện.
“Ngươi có hận ta không?”
Ngọc Hoa nghe vậy cười lạnh, nói: “Cha ta cùng hoàng thái hậu lập kế hại chết Hoàng quý phi, bây giờ người trở lại đòi lại mạng của ông ấy.
Một mạng đền một mạng, còn là do cha ta gieo gió gặp bão.
Thử hỏi xem Ngọc Hoa lấy lý do nào để hận người đây Cửu vương.”
Tiêu Dã im lặng một hồi rồi mới hỏi: “Nếu ngươi muốn ta có thể xin phụ hoàng miễn tội chết cho ngươi.”
Ngọc Hoa nghe vậy rũ mắt, ước nguyện muốn được sống của nàng đã bị chính người này dập tắt, hắn còn mặt mũi hỏi được sao.
“Ta không cần.”
“Được thôi.”
“…”
“Tiêu Dã, trước khi bị đưa đi ta muốn hỏi người một câu cuối, hi vọng người sẽ trả lời thật lòng.” Ngọc Hoa nói, giọng nói của nàng nhẹ tựa như lông vũ chầm chậm rơi nhưng cũng đủ để khiến lòng người sinh ra một loại cảm giác buồn khó tả.
“Ngươi hỏi đi.” Tiêu Dã hờ hững nói.
“Liệu đã bao giờ người thật lòng nói yêu ta?” Ngọc Hoa hỏi.
Tất cả mọi cử chỉ, ánh mắt của hắn dịu dàng nhìn lấy nàng, Ngọc Hoa của lúc đó cứ ngỡ bản thân đã có được cả thế giới nhưng đến cuối cùng lại nhận ra thật ra nàng đến cùng chẳng có gì trong tay.
Nàng rốt cuộc vẫn chỉ là con rối để người ta lợi dụng.
Sự phẫn nộ, sự tủi nhục, hơn hết là sự đau đớn tới xé tâm can vào khoảnh khắc biết được sự thật.
Nhưng khi đứng trước mặt người này nàng lại chẳng có dũng khí bộc lộ hết ra, chẳng thể chất vấn hắn tại sao lại đối xử nhẫn tâm với nàng như vậy.
Mọi thứ đột nhiên yên bình tới lạ, cứ như người đau khổ không phải là nàng mà là ai đó bên ngoài thế giới rộng lớn kia vậy.
Nàng chỉ mỉm cười nhìn hắn, nụ cười thê lương như bị ngàn mũi dao đâm vào trái tim.
Tiêu Dã sau khi nghe câu hỏi đã không chút do dự đáp ngay.
“Không, chưa từng và sẽ không bao giờ.”
Dứt khoát và lạnh lùng.
Phải chẳng đây chính là cảm giác mà khi Liễu Nguyệt nhìn xuống hắn, không hề câu nệ lập tức từ chối thứ tình cảm rẻ mạt của hắn đối với cô.
Ngọc Hoa dường như không quá bất ngờ với đáp án mà bản thân nghe được, nàng mỉm cười nhìn hắn lần cuối sau đó quay lưng rời đi..